Chuyện Cháy Rừng Cứu Mèo Hoang: Hành Trình Hy Sinh Bi Tráng
Chuyện cháy rừng cứu mèo hoang: Một người đàn ông hy sinh tất cả để bảo vệ những sinh linh bị bỏ rơi. Liệu tình yêu có chiến thắng ngọn lửa? Khám phá ngay!.
Thứ đáng sợ nhất của một trận thiên tai không nằm ở việc nó đã tiêu hủy đi bao nhiêu tài sản, mà nằm ở chỗ nó đã thiêu rụi những điều thiêng liêng nhất ở trong tâm hồn.
Ngôi Nhà Cho Những Sinh Linh Bị Bỏ Rơi
Có người nói rằng, đã là nỗi đau thì không thể đo đếm được, nhưng đối với ông lão sống trên khu rừng kia thì nỗi đau lại có một hình hài rất cụ thể: một chiếc giường trống, một đôi giày không có người mang và tiếng động cơ xe máy đã nằm im bặt vĩnh viễn. Tất cả như nói lên một điều trong vô thức: con trai ông từ lâu đã không còn trên thế gian này nữa...
Tử thần đã đến đưa con trai ông đi trong một buổi chiều mưa nhẹ. Lúc đó, nhiều người kể rằng có một chiếc xe máy bỗng nhiên trượt dài trên mặt đường ướt, lao vào thân cây cổ thụ và nhanh chóng bốc cháy ngùn ngụt. Mọi thứ diễn ra quá nhanh: tiếng kim loại vỡ vụn, mùi xăng nồng nặc và tiếng thét tuyệt vọng của cậu con trai trong tai nạn ấy. Khi ông chạy đến, thì thấy lửa đã nuốt trọn tất cả. Ông chỉ kịp chứng kiến đôi tay của cậu con trai giơ lên trong biển lửa, như một lời cầu cứu tuyệt vọng, trước khi bàn tay nhỏ nhắn đó buông thỏng xuống vĩnh viễn.
Những năm sau tai nạn ấy, ông sống như một cái xác không hồn. Không có gì khiến cho ông vui, không điều gì khiến cho ông buồn hơn nữa, tất cả hoạt động trong ngày cũng chỉ là để tiếp tục duy trì sinh mệnh mong manh này. Cho đến một đêm mưa rơi tầm tã, khi tiếng kêu yếu ớt của một con mèo con bị kẹt trong cống thoát nước đánh thức ông khỏi cơn mê sảng của rượu.
Như có điều gì đó thôi thúc, ông lao ra khỏi nhà và thấy con mèo tội nghiệp đó đang nằm thoi thóp thở. Ba tiếng đồng hồ sau trôi qua, ông mất ngần ấy thời gian để phá bỏ lớp xi măng cứng và cứu con mèo con bé nhỏ đang bị ướt sũng và run rẩy. Khi bế nó lên và ôm vào lòng cho nó đỡ lạnh, lần đầu tiên sau nhiều năm ông mới thấy lại cái cảm giác đó, cảm giác như trái tim mình đang đập, linh hồn đang tồn tại và dường như có điều gì đó sâu sắc nảy lên trong tâm hồn.
"Con biết không..." ông thì thầm với con mèo đang co ro trong vòng tay, "Ta đã không cứu được con trai ta. Nhưng có lẽ, ta còn có thể cứu được con."
Một vụ cháy rừng: số phận mèo con sẽ ra sao?


Từ một con mèo được nhặt về nuôi, sau đó thành mười, rồi thành năm mươi. Và dần dần, khu rừng nổi tiếng hẳn lên với câu chuyện bí ẩn về người đàn ông đã dồn hết tài sản, thời gian và tình yêu cho những sinh vật mà bị cả thế giới quay lưng và ruồng bỏ. Mỗi con mèo ấy đều có câu chuyện của riêng mình - bị đánh đập, bị bỏ rơi, bị bệnh tật, bị thí nghiệm... - và mỗi vết thương của chúng dần lành lại như một mảnh ghép hoàn hảo để có thể hàn gắn vết tích đau lòng trong tâm hồn của người nuôi dưỡng.
Trong số đó, con mèo vàng xù lông - Miu - là đặc biệt hơn cả. Nó được tìm thấy khi bị treo ngược trên một cành cây, với bộ lông đã úa tàn và phần đuôi bị chặt đứt một phần. Không ai biết nó đã chịu đựng sự tra tấn bao lâu trước khi được ông tìm thấy. Chỉ biết rằng, trong suốt sáu tháng sau, Miu không cho phép bàn tay của bất kì người nào chạm vào mình. Nó sẵn sàng co ro trong góc tối nhất của căn phòng cùng nanh vuốt lộ ra như muốn đe dọa với bất kỳ ai dám đến gần.
Nhưng người đàn ông ấy không từ bỏ việc nuôi dưỡng nó. Mỗi đêm, ông ngồi bên ngoài chuồng Miu, cố gắng cho nó ăn một cách nhẹ nhàng và quan sát nó, không vội vã, không khiến mèo con càng thêm sợ hãi. Cứ như vậy suốt nhiều đêm liền, người đàn ông và chú mèo nhỏ nhìn nhau trong tiếng im lặng thở dài của trời đất.
Vào đêm thứ một trăm tám mươi hai, khi mùa đông khắc nghiệt nhất hành tinh đang hoành hành, ông ngủ quên bên cạnh chuồng Miu. Giữa đêm, ông cảm thấy một hơi ấm nhỏ bé áp vào lưng. Hóa ra Miu đã tìm được đường ra khỏi chuồng và cuộn tròn bên cạnh ông. Đêm đó, người đàn ông bỗng dưng rơi nước mắt, có lẽ trên thế gian này cũng đã cho ông cái điều mà ông ngỡ đã mất vĩnh viễn: niềm hy vọng toát ra từ ánh sáng lóe lên cuối con đường.
Thế là hằng đêm trong căn phòng nhỏ của mình, ông ngồi với quyển sổ cũ để ghi chép lại từng cái tên, từng tính cách, từng món ăn ưa thích của từng con mèo, trong đó có cả Miu nữa. Như thể bằng cách đó, ông có thể đảm bảo rằng chúng sẽ không bao giờ bị lãng quên, ít nhất là không như đứa con trai mà ông đã không kịp nói lời từ biệt.
Ông ấy giờ đây đã không còn trẻ nữa với mái tóc bạc phơ và thân hình gầy guộc, nhưng ẩn sau dáng vẻ ấy luôn là những tia nhìn ấm áp đến kỳ lạ. Biết đâu chừng giữa trời đất mênh mông này, ông có thể cùng những sinh linh bé nhỏ sống cùng qua năm tháng, đến mãn kiếp người mới thôi.


Bóng Đen Phủ Xuống
Có người cho rằng tình yêu dành cho loài vật là điều cao quý, nhưng thế giới này không phải lúc nào cũng dành chỗ cho sự cao quý. Khi khu đất xung quanh khu bảo tồn bắt đầu được nhòm ngó bởi những kẻ lạ mặt, những rắc rối tiếp theo cũng bắt đầu xuất hiện.
Ban đầu chỉ là những lá thư đe dọa nhét dưới cửa, rồi đến những cuộc gọi nặc danh giữa đêm khuya. Dường như có một thế lực nào đó kêu gọi ông và lũ mèo phải rời đi ngay, nhưng không biết rõ lý do là gì.
Đêm đêm, ông cố gắng theo dõi quan sát với chiếc súng săn cũ đặt bên cạnh. Bên trong nhà, Miu cũng dường như hiểu được mối nguy. Nó thường biến mất vào rừng một lúc lâu, rồi trở về với đôi tai vểnh lên, đôi mắt vẫn còn tinh anh liên tục quét qua từng góc tối. Miu luôn xuất hiện trước khi ông gọi, luôn biết khi nào ông cần an ủi và biết chắc khi nào nguy hiểm đang rình rập. Nó là một trong những con mèo khôn ngoan nhất trong bọn mà ông đang nuôi.
Trong những ngày tiếp theo, Ông chỉ âm thầm chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất. Ông mua thêm nhiều đồ cứu thương, vẽ sơ đồ thoát hiểm và dạy một vài tình nguyện viên cách di tản mèo trong trường hợp khẩn cấp. Nhưng ở tuổi sáu mươi lăm, với đôi chân đã yếu nhiều và cơ thể đã dần mỏi mệt, ông biết mình không thể chạy đua với thời gian mãi. Nhưng ít nhất là ngay lúc này, linh cảm mách bảo cho ông biết ông cần phải hành động ngay để tránh tai họa.
Rồi cái đêm định mệnh ấy cũng đến, gió bấc thổi rít qua khe lá cuốn theo mùi khói trắng vô cùng nồng nặc. Ông tỉnh giấc trong cảm giác nóng bức khác thường. Qua khung cửa sổ, ông lờ mờ nhận ra những tia lửa đỏ rực cháy nhảy múa giữa màn đêm. Lửa! Lửa đang bùng lên từ bốn phía thành một vòng tròn hoàn hảo bao quanh khu bảo tồn. Chỉ trong chớp mắt, biển lửa đã nuốt chửng gần nửa khu rừng với tốc độ kinh hoàng.
Âm thanh đầu tiên ông nghe thấy không phải tiếng gỗ nổ lốp bốp, không phải tiếng gió gào thét, mà là tiếng mèo - hàng trăm tiếng kêu thảm thiết, hoảng loạn, tuyệt vọng của các con ông. Tiếng kêu tha thiết ấy xé toạc bầu không khí vang lên như thay lời cho hàng trăm sinh linh vô tội đang đối mặt với cái chết cận kề bởi đã ngột ngạt vì khói.
Không chút do dự thêm, ông lao vào nhà kho, vơ lấy những chiếc giỏ lớn nhất có thể tìm thấy. Trong khi khói mỗi lúc một dày đặc, ông chạy từ chuồng này sang chuồng khác, cố gắng giải phóng càng nhiều mèo càng tốt. Động tác của ông vô cùng nhanh chóng và quyết liệt, những người tình nguyện viên khác có mặt trong thời điểm đó cũng lao vào giải cứu theo.
Nhưng lửa đã cháy quá già, và thời gian còn lại thì quá ít ỏi.
"Ông phải ra khỏi đây ngay!" Giọng hét của một người lính cứu hỏa vọng qua tiếng lửa gầm rú. "Mái nhà sắp sập!"
"Còn những con mèo..." ông gào lên, giọng khàn đặc vì khói.
"Chúng tôi sẽ cố giúp chúng, nhưng ông phải ra ngoài trước!"
Ông nhìn ra lối thoát chỉ cách vài mét, đó là ánh sáng le lói của thế giới bên ngoài, là sự an toàn, là sự sống còn duy nhất cho cuộc đời ông. Nhưng bỗng ông quay lại, nhìn vào hàng dài những chiếc chuồng chưa được mở, nơi những con mèo già yếu nhất, ốm đau nhất đang co ro và hoảng loạn trong nỗi bi thương.
Cuối cùng, ông quay lưng lại với lối thoát và lao sâu hơn vào biển lửa một mình trong đêm tối.
Những con mèo sau nhanh chóng được thả ra, được ném ra khỏi cửa sổ hay nhét vào giỏ và đẩy qua những khe hở của ngôi nhà. Mồ hôi nhòe nhoẹt đang đẫm ướt trên khuôn mặt ông. Làn da của ông rát bỏng vì nhiệt độ nóng còn cơ thể như bị thiêu đốt với mỗi hơi thở. Nhưng ông không dừng lại, không bao giờ dừng lại.
"Sắp xong rồi," ông thì thầm với con mèo già trong vòng tay. "Sắp được tự do rồi."
Một tiếng nổ lớn và sau đó là nửa mái nhà sụp xuống đổ lên người của ông. Lúc bị kẹt giữa những đống đổ nát, ông mới nhận ra nó đã bít lối con đường ra cuối cùng của mình. Lửa từ từ tiến gần đến người và vật, như một con thú dữ tàn nhẫn đang tận hưởng từng giây phút của cái chết chậm chạp trong vụ cháy rừng.
Giữa làn khói mờ ảo ấy, có một bóng hình nhỏ bé xuất hiện, đó là Miu. Bằng một cách nào đó nó đã tìm được đường, len lỏi qua những tấm ván cháy và đám khói đen kịt để đến bên ông. Ánh mắt của nó sáng rực trong bóng tối, không còn sợ hãi như trước nữa mà chỉ còn lòng quyết tâm đang dâng trào.


"Không, Miu," ông thều thào. "Ra ngoài đi. Chạy đi."
Nhưng Miu không đi. Nó tiến lại gần, áp người vào lòng ông. Nó không cần con người cứu thoát, nó chỉ mong muốn mang đến cho ông điều duy nhất nó có thể trong lúc này, chính là sự đồng hành cùng ông trong giây phút cuối cùng.
Trong ánh lửa tàn bạo của đám cháy, hai linh hồn của cõi trần đời nhẹ nhàng ôm lấy nhau, giữa khoảnh khắc chia li với dương gian ấy, họ dường như đã tìm thấy trong cái vô tận một điều mà cuộc sống của kiếp này đã không thể cho họ: sự an bình vĩnh hằng.
Giọt Nước Mắt Cuối Cùng
Khi bình minh lên mang theo ánh sáng khắc nghiệt chiếu rọi vào hiện thực tàn khốc, khu bảo tồn đã không còn gì ngoài những đống tro tàn đen ngòm. Giữa đám hoang tàn lẫn lộn ấy, người ta tìm thấy thi thể của người đàn ông, tay vẫn ôm chiếc giỏ đựng bảy con mèo con - những sinh vật cuối cùng ông cố gắng cứu. Nằm bên cạnh như thể vẫn đang ra sức bảo vệ ông, chính là thi thể cháy đen của Miu.
Trong khoảng khắc bi hùng ấy, người tình nguyện viên đã từng làm việc tại đây không thể kìm được nước mắt, đôi môi cô run rẩy không nói thành lời: "Họ nói ông có thể thoát," cô thì thầm, nước mắt lăn dài. "Họ đã mở đường cho ông. Tại sao ông cứ quay lại?"
Câu hỏi này không bao giờ có lời giải đáp. Và hậu quả của vụ cháy rừng vẫn hiện diện trong từng vết tích của khu bảo tồn, trên khuôn mặt thanh thản của người đàn ông giữa đống tro tàn và trong sự thật rằng hơn hai trăm con mèo đã sống sót. Trong đó nhiều con vẫn mang trên mình dấu vết của ngọn lửa, nhưng vẫn còn sống, nhờ vào sự hy sinh tuyệt đối của con người đã coi chúng là gia đình.
Cuốn nhật ký cháy sém được tìm thấy dưới thi thể ông, như một di chúc cuối cùng đối với thế gian. Trên trang cuối, với nét chữ run rẩy, ông đã viết:
"Đôi khi ta tự hỏi liệu con trai ta có tha thứ cho ta không - vì đã không thể cứu nó. Đêm qua, ta đã mơ thấy nó. Không phải trong hình hài của người đã chết trong ngọn lửa, mà là một người đàn ông trưởng thành, với đôi mắt tinh anh và nụ cười thanh thản. 'Cha,' nó nói, 'cảm ơn cha đã cứu chúng. Mỗi linh hồn cha chạm đến đều được chữa lành và tái sinh, dù chỉ trong một khoảnh khắc. Đó chính là tất cả ý nghĩa của đời con nếu như con còn sống..."
"Ta nhớ ngày ta tìm thấy Miu, bị treo ngược, bị bỏ đói đến gần chết. Sau này, khi nó đã tin tưởng ta, ta vẫn tự hỏi vì sao nó không ghét ta như ghét con người nữa. Dĩ nhiên Miu không thể trả lời bằng lời được. Nhưng trong đôi mắt trong trẻo ấy, ta thấy điều gì đó to lớn hơn cả nỗi đau, hơn cả sự thù hận, đó là khả năng cảm nhận tình yêu thương một lần nữa. Ta sẽ làm hết sức để bảo vệ những gì có thể bảo vệ."
Trong những tuần sau đó, câu chuyện về người đàn ông đã chết để cứu đàn mèo lan truyền khắp nơi. Sau đó là những con người chưa bao giờ nghĩ đến việc nhận nuôi mèo hoang bỗng xếp hàng để mang một phần di sản của ông trở về nhà mình.
Cộng đồng tập hợp lại, quyên góp tiền để nuôi nấng những con mèo đáng thương kia, như là một hành trình dài của sự tái sinh từ đống tro tàn. Những điều nguyện ước ông còn dang dở ở thế giới này, giờ đây sẽ có rất nhiều người chung tay viết tiếp nên câu chuyện kiêu hùng, để cho khắp nơi trên thế giới không còn sinh vật nào bị bỏ lại phía sau nữa.
Bởi vì tình yêu thực sự không bao giờ chết đi. Nó chỉ thay đổi hình hài, từ hơi thở thành ký ức, từ ký ức trở thành huyền thoại và từ huyền thoại trở thành nguồn cảm hứng. Ngày này qua ngày khác, khi những con mèo ở khu bảo tồn trước đây được cho ăn, được ôm ấp và yêu thương bởi những bàn tay nâng niu mới, thì sứ mệnh cao cả của người đàn ông đã chết trong ngọn lửa vẫn được kéo dài và tiếp tục sống mãi.
Và có lẽ, đó mới là bản chất thực sự của anh hùng - người sẵn sàng mang tình yêu thương vô điều kiện đến cho muôn loài, dù cái giá phải trả chính là tất cả.
Vậy nên, khi bạn đi qua những tán cây, hay tận hưởng những khung cảnh tuyệt đẹp của khu rừng, đó là món quà của thiên nhiên thực sự muốn trao tặng bạn. Và ở xa xa, trong khu rừng đó còn là ngôi nhà của rất nhiều loài vật dễ thương kia nữa. Mong rằng rừng của chúng ta vẫn mãi mãi tốt tươi như vậy, để mọi sinh vật có nơi để sống, có nhà để về. Rất mong bạn cùng chung tay góp sức, để rừng tự nhiên bao quanh chúng ta được mãi mãi sinh sôi và phát triển.
Nguồn tham khảo từ câu chuyện có thật tại Mỹ: Tragic Fire at Happy Cat Sanctuary Kills Rescuer and More Than 100 Cats
Comments
Nơi Trang kể những câu chuyện thú vị về các thời kì lịch sử, đồng thời cũng là điểm giao thoa giữa sản phẩm có nguồn gốc thiên nhiên kế thừa truyền thống xưa và tính ứng dụng thời đại của nó.