Đinh Bộ Lĩnh và Đinh Liễn: Tình Phụ Tử Liệu Có Bền Lâu? Phần 1

Khám phá giai đoạn lịch sử về Đinh Bộ Lĩnh và Đinh Liễn. Tình phụ tử giữa họ liệu có vượt qua thử thách chiến tranh? Đọc ngay để hiểu bi kịch và vinh quang!

Có phải tình cảm luôn là điểm yếu của những người làm đại sự? Khả năng cao là có, người xưa cũng từng cho là như vậy. Nhưng liệu dứt bỏ tình thân rồi, thì những người làm nên nghiệp lớn đó liệu sẽ giữ được đại nghiệp thiên thu mãi mãi vững bền, hay rồi sẽ dễ dàng đánh mất cơ đồ vào tay kẻ khác?

Gốc rễ của một anh hùng

Đinh Bộ Lĩnh vốn được sinh ra trong một gia đình quý tộc, có cha là Đinh Công Trứ từng giữ chức Thứ Sử Hoan Châu dưới thời Dương Đình Nghệ và Ngô Vương (Ngô Quyền). Thế nhưng, số phận lại trớ trêu khi cha ông mất quá sớm, nên ông đành phải theo mẹ về quê sinh sống. Đinh Bộ Lĩnh lớn lên trong cảnh dân dã, gần như xóa nhòa mọi dấu vết của cái xuất thân quý tộc thuở ban đầu.

Nhưng có lẽ chính những tháng ngày khốn khó ấy đã hun đúc nên trong Bộ Lĩnh một bản lĩnh phi thường. Từ nhỏ, ông đã có thể tập hợp đám trẻ con trong làng, dùng những cây cờ lau để tập trận, khiến chúng bái phục và ngưỡng mộ. Những đứa trẻ ấy là Nguyễn Bặc, Đinh Điền, Lưu Cơ, Trịnh Tú...về sau đã cùng ông kề vai sát cánh qua hơn trăm trận đánh, đều trở thành những tướng tài giỏi và những bậc khai quốc công thần của triều đình mới.


Đinh Bộ Lĩnh Và Đinh Liễn: Tình Thân Trong Loạn thế phần 1

Đinh Bộ Lĩnh cờ lau tập trận
Đinh Bộ Lĩnh cờ lau tập trận

Năm đó, Khi Ngô Quyền mất đã có di chiếu truyền ngôi cho con trai Ngô Xương Ngập và nhờ Dương Tam Kha phò tá, Dương Tam Kha đã truất ngôi của Xương Ngập để lên làm vua và chọn Ngô Xương Văn (cũng là con trai Ngô Quyền) làm con nuôi. Năm 951, Ngô Xương Văn dùng mưu lật đổ Dương Tam Kha, tự lập làm vương với danh hiệu Nam Tấn Vương, đồng thời rước anh trai mình là Ngô Xương Ngập về lập làm Thiên Sách Vương. Trong suốt thời gian có biến cố đó, tình hình chính trị cả nước bắt đầu rối ren.

Đinh Bộ Lĩnh lúc này đã trưởng thành và trở thành lực lượng cát cứ một phương. Ông cậy vào địa thế hiểm trở của Hoa Lư mà không chịu thần phục hai vương họ Ngô. Song quyết định này đã đặt ông vào một tình thế nguy hiểm, bởi hai vương đã có ý định cất quân đi đánh.

Bước ngoặt của số phận

Trong căn phòng nhỏ tại Hoa Lư, dưới ánh nến mờ ảo, Đinh Bộ Lĩnh ngồi bất động, cặp đôi mày nhíu lại trong khi Lưu Cơ - người quân sư tài ba nhất của ông - đang phân tích tình hình chiến trận một cách thấu đáo.

"Chúa công" Lưu Cơ lên tiếng, giọng trầm ấm nhưng chứa đựng sự lo lắng sâu sắc, "Tình hình hiện tại không có lợi cho ta. Hai vương họ Ngô có quân số đông gấp ba lần ta, lại còn có được sự ủng hộ của nhiều thế lực khác. Nếu đối đầu với họ trực diện bây giờ, ta khó lòng thắng thế."

Đinh Bộ Lĩnh im lặng, tay nắm chặt lại. Ông biết rằng Lưu Cơ không phải là người bi quan vô cớ. Từ trước đến giờ, những phân tích của ông ấy luôn dựa trên cơ sở thực tế vững chắc.

"Vậy ngài nói xem, kế sách là gì?" Bộ Lĩnh hỏi, giọng điềm tĩnh nhưng trong đó ẩn chứa sự quan tâm sâu sắc.

Lưu Cơ ngần ngừ một lúc, rồi nói: "Thần có một kế, nhưng e rằng..."

"Nói đi, đừng nề hà."

"Chúa công có thể sai trưởng tử Đinh Liễn đến chỗ hai vương để làm con tin. Như vậy, một là có thể thể hiện thiện chí và hoãn được việc giao tranh, hai là có thể khiến hai vương chú ý đến những đối thủ khác, từ đó ta có thời gian chuẩn bị."

Câu nói ấy như một tiếng sét đánh bất ngờ giữa trời quang. Đinh Bộ Lĩnh đứng bật dậy, đôi mắt sáng rực như hai ngọn lửa.

"Đem Liễn đi làm con tin?" Ông lặp lại: "Nó mới có sáu tuổi đấy, Lưu Cơ!"

"Thần biết điều này rất khó khăn với chúa công," Lưu Cơ thận trọng nói "Nhưng đây có thể là cách duy nhất để bảo toàn được lực lượng của chúng ta. Hai vương họ Ngô kia không phải là những kẻ dễ dãi. Nếu không có hành động quyết đoán, có thể họ sẽ không cho ta cơ hội nào cả."

“Không còn cách gì nữa sao?”

Lưu Cơ trầm ngâm một hồi rồi nói: “Nếu có cách nào khác, thì các phiến quân trước ta đã không thất bại như vậy.”

Đêm ấy, Đinh Bộ Lĩnh không ngủ được, cứ trằn trọc mãi vì những lời nói của Lưu Cơ. Sau đó, ông đi đi lại lại trong phòng, tâm trí đấu tranh dữ dội. Một bên là tình phụ tử thiêng liêng, một bên là tiền đồ cơ nghiệp không thể buông bỏ, biết phải làm sao đây? Cuối cùng, Đinh Bộ Lĩnh quyết định phải làm một điều đúng đắn, dù đó không hề là việc mà ông mong muốn.

Phụ tử phải chia lìa

Buổi sáng hôm sau, Đinh Bộ Lĩnh gọi Đinh Liễn đến gặp. Cậu bé mới sáu tuổi chạy ngay vào phòng của phụ thân. Đôi mắt của đứa trẻ ấy tròn xoe ngây thơ, nụ cười tươi như ánh nắng ban mai đang chiếu xuống.

"Phụ thân, người gọi con à?"

"Liễn à, con có nhớ những câu chuyện cha kể về những vị anh hùng không?"

"Con nhớ ạ. Cha nói họ đều phải trải qua những thử thách lớn mới trở thành anh hùng thật sự."

Đinh Bộ Lĩnh im lặng ngồi xuống, lúc này ông đã ở ngang tầm mắt với con trai: "Bây giờ, con cũng sẽ có một thử thách như thế."

Liễn mở to mắt, tỏ vẻ hào hứng lẫn lo lắng: "Thử thách gì ạ?"

"Con sẽ phải đi xa cha một thời gian. Đi đến chỗ hai vị vương họ Ngô. Họ sẽ sắp xếp chỗ ở cho con."

Đinh Liễn im lặng một lúc, rồi hỏi: "Con sẽ phải ở đó lâu không?"

"Không lâu đâu. Khi mọi việc xong xuôi, cha sẽ đón con về."

Đinh Liễn Tạm Biệt Đinh Bộ Lĩnh
Đinh Liễn Tạm Biệt Đinh Bộ Lĩnh

Đứa trẻ mỉm cười tinh nghịch hỏi: "Cha hứa không?"

Đinh Bộ Lĩnh ôm con vào lòng, giọng hơi run lên: "Cha hứa. Dù có chuyện gì, cha cũng sẽ đón con về."

Liễn gật đầu, tuy vẫn còn lo lắng nhưng ánh mắt đã đỡ buồn hơn: "Con sẽ ngoan, cha à. Con sẽ không làm cha mất mặt."

Trong giây phút ấy, Đinh Bộ Lĩnh cảm thấy lòng mình như đau thắt lại, nhưng ông vẫn giữ được bình tĩnh. Ông khẽ vuốt tóc đứa con và nói: "Ngoan. Con của cha không bao giờ làm cha mất mặt."

Giây phút chia tay đã đến. Đinh Bộ Lĩnh nhìn con trai lần cuối rồi trao cậu cho những người lính tin cậy nhất để đưa đi xa. Nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của con trai dần biến mất trong ánh ban mai, ông cảm thấy gần như một phần linh hồn của mình cũng theo con mà đi khỏi đó.

Đứa trẻ ấy vẫn tin một ngày nào đó sẽ được gặp lại phụ thân, còn với Đinh Bộ Lĩnh, một khi ông đưa ra quyết định này thì đã biết rằng có lẽ mình sẽ mãi mãi mất đứa con này.

Kế hoạch lại thất bại

Tin tức về việc Đinh Liễn, trưởng tử của Đinh Bộ Lĩnh, được gửi đến triều đình như một con tin nhanh chóng đến tai hai vương họ Ngô. Lúc này Ngô Xương Văn và Ngô Xương Ngập ngồi trong lều chính bàn bạc quân tình, trước mặt họ là bản đồ vùng đất Hoa Lư với đầy núi non hiểm trở, dễ thủ khó công.

"Huynh có nghĩ rằng Đinh Bộ Lĩnh thật lòng muốn đầu hàng không?" Xương Văn hỏi, giọng có vẻ nghi ngờ.

Ngô Xương Ngập lạnh lùng đáp: "Tất nhiên là không rồi. Nếu muốn hàng thật thì hắn đã đến đây quỳ xuống trước mặt chúng ta. Đằng này chỉ đưa một thằng nhóc đến, đó là ý gì?”. Ông ta lạnh lùng cười nhạt: “Hắn chỉ muốn hoãn binh thôi. Dùng cách gửi con trai đến để tranh thủ thời gian củng cố lực lượng."

"Đệ cũng nghĩ vậy. Nhưng thế thì chúng ta ứng phó thế nào?"

"Ta nhận đứa bé, nhưng vẫn sẽ tiến quân. Hắn muốn chơi trò hoãn binh thì ta càng không để hắn được như ý. Bây giờ chúng ta có con trai hắn thì hắn nhất định phải chơi theo cách của ta." Ngô Xương Ngập tự hào đáp lời.

Ngô Xương Văn cũng cho là phải, lặng lẽ gật đầu khi nghe anh trai nói tiếp "Hắn nghĩ rằng chúng ta sẽ chấp nhận việc hòa hoãn này, nhưng đó là sai lầm lớn. Kẻ như Đinh Bộ Lĩnh, nếu không tiêu diệt ngay từ bây giờ, mai này sẽ trở thành một mối họa lớn."

Khi Đinh Liễn được đưa đến trại của hai vương, cậu bé nhỏ tuổi ấy không hề tỏ ra sợ hãi. Ngược lại, cậu đứng thẳng người, cúi chào hai vương một cách lịch sự.

"Thần Đinh Liễn tham kiến hai vương."

Ngô Xương Văn nhìn cậu bé, lòng không khỏi cảm phục. Dù chỉ mới sáu tuổi, Đinh Liễn đã tỏ ra có khí phách của một trưởng tử thực sự.

Ông tiến tới vỗ vai cậu bé, tỏ vẻ thân mật để dò hỏi thử.

"Con có biết tại sao con ở đây không?" Xương Văn hỏi, giọng dịu dàng hơn.

"Con biết ạ. Cha con gửi con đến để chứng tỏ rằng cha con không muốn gây chiến với hai vương."

"Vậy con có sợ không?"

Liễn ngẩng cao đầu: "Con không sợ. Cha con đã hứa sẽ đón con về."

Ngô Xương Ngập lạnh lùng cắt ngang: "Nhưng thứ ta cần là phụ thân ngươi chứ không phải ngươi! Nhưng mà...cha ngươi không chịu đến hàng, vậy ta kêu ông ta đến đón ngươi về, như vậy được chứ?"

Đinh Liễn quay sang nhìn Xương Ngập, đôi mắt sáng bừng lên: "Không được, cha ta là vương một cõi, không ai có thể sai khiến cha ta."

Ngô Xương Ngập cười khẩy quay sang em trai: “Thấy chưa, ta bảo có sai đâu. Một đứa trẻ mà còn hùng hồn đối đáp như vậy, đám người ở đó còn vô pháp vô thiên đến cỡ nào?”

Đinh Liễn Đối Diện Hai Vương Họ Ngô
Đinh Liễn Đối Diện Hai Vương Họ Ngô

Ông chỉ tay ra lệnh cho người dưới.

"Đưa đứa trẻ này đi theo. Ngày mai chúng ta sẽ tiến quân đánh Hoa Lư."

Ngô Xương Văn đứng lên: “Huynh à, chúng ta đánh thì đánh, đem đứa bé này theo làm gì?”

Ngô Xương Ngập vuốt râu, cười đắc thắng rồi vỗ vai em trai: “Đệ đệ, chúng ta nắm con trai hắn trong tay thì chính là nắm được phần thắng rất lớn rồi. Đinh Bộ Lĩnh tráo trở không muốn sang đây để chầu. Hắn đem trưởng tử làm con tin thay thế, thì ta sẽ cho hắn biết làm con tin thật sự là như thế nào.”

Chiến tranh tại Hoa Lư

Khi tin tức về việc hai vương họ Ngô vẫn tiến quân dù đã nhận con tin được truyền đến, Đinh Bộ Lĩnh đã cảm thấy hơi bị sốc. Những tưởng đã có thể yên ổn vài năm củng cố lực lượng, ai ngờ vừa mất con lại vừa phải đánh. Bộ Lĩnh tức mình quay sang Lưu Cơ vẻ trách móc:

“Chẳng phải ngài nói đưa Đinh Liễn sang đó thì sẽ hoãn binh được sao? Giờ thì thế nào?”

“Thần không ngờ bọn họ lại biết ý đồ của chúng ta, lật mặt nhanh đến vậy. Thần...” - Lưu Cơ đáp với giọng hơi buồn.

Bộ Lĩnh khoác tay ra hiệu Lưu Cơ không cần nhận lỗi: “Được rồi, bây giờ không phải lúc để hối hận. Ra lệnh xuống dưới, chúng ta chuẩn bị nghênh chiến. Dù sao Hoa Lư hiểm trở, dễ thủ khó công. Bọn họ cũng không có nhiều phần lợi thế đâu.”

"Thần xin nghe lệnh" Lưu Cơ đáp lời.

Bộ Lĩnh nhìn ra bầu trời bên ngoài, ngầm đoán dưới bầu trời quang kia chắc chắc sẽ nổi lên một trận bão tố dữ dội.

"Họ muốn chiến tranh, ta sẽ cho họ thấy chiến tranh thực sự là gì."

Cuộc chiến sau đó diễn ra nhanh chóng nhưng thật ác liệt. Dưới chân núi Hoa Lư, hai phe dàn trận đánh nhau không khoan nhượng. Tiếng la hét, tiếng vũ khí va chạm, tiếng ngựa hí đồng loạt vang lên khắp thung lũng. Ở dưới đất, máu đổ nhiều đến nỗi những con suối nhỏ chảy qua chiến trường cũng bị nhuộm màu đỏ hoe.

Đinh Liễn, dù được giữ ở phía sau, nhưng vẫn có thể nghe thấy tất cả. Tiếng la hét, tiếng đau đớn, mùi máu tanh tưởi - tất cả đều khắc sâu vào tâm trí cậu bé non nớt. Có những đêm, cậu thức giấc giữa chiến trường thanh vắng vì những cơn ác mộng, thấy mình đang chạy trong một cánh rừng đầy máu và lửa.

Cuộc chiến giữa hai Ngô vương và Đinh Bộ Lĩnh tưởng như dễ phân thắng bại, vậy mà không ngờ kéo dài cả tháng trời. Từng ngày, thậm chí từng giờ, hai bên tấn công lẫn nhau một cách dữ dội. Có lúc tưởng như một bên đã áp đảo hoàn toàn, nhưng chỉ sau vài giờ đồng hồ thì tình thế lại đảo ngược một cách kì khôi.

Cảnh tượng trước mắt hoang tàn hết sức. Có những lúc Đinh Liễn suýt chết vì bị mũi tên gần như bắn trúng, có những đêm cậu phải nằm dưới trời mưa gió, nếm mật nằm gai, thử thách gian nan không sao kể xiết. Thật chẳng hiểu sao đến bây giờ một cậu bé sáu tuổi lại có thể sống sót khi làm con tin bên địch, đồng thời cũng có mặt trong cuộc chiến này.

Dù phần thắng cứ nghiêng về bên này rồi ngả về phía kia không đi đến hồi kết, nhưng với địa thế hiểm trở của Hoa Lư, Đinh Bộ Lĩnh vẫn cầm cự được. Núi non chập chùng, đường đi khó khăn nơi đây khiến cho quân của hai vương không thể phát huy được ưu thế về số lượng. Trong khi đó, quân của Bộ Lĩnh vốn quen với địa hình nên có thể di chuyển linh hoạt và tấn công bất ngờ, thường dùng thế trận “lấy ít địch nhiều”.

Bên phía triều đình họ Ngô đang dần cạn kiệt lương thảo. Họ không còn thời gian và nhân lực nữa để duy trì ít nhất là tình thế cân bằng của trận đánh này.

Nguồn tham khảo: Đinh Bộ Lĩnh và Đinh Liễn, Đinh Tiên Hoàng Wikipedia

(Mọi chi tiết trong bài đều do mình tưởng tượng thôi nhé ^-^)

Mời các bạn xem tiếp phần 2 dưới đây nhé:

Comments

Nơi Trang cập nhật các thông tin giải trí thú vị hài hước về kinh tế xanh, các giải pháp vì môi trường và sự phát triển bền vững ở Việt Nam và trên khắp thế giới