Huyền Thoại Vương Quốc Giặt Giũ bằng tay
HUYỀN THOẠI VƯƠNG QUỐC GIẶT GIŨ THIÊN NHIÊN
Ngày xửa ngày xưa, ở một vương quốc xa xôi nọ mà Google Maps còn chưa cập nhật, nơi mà chữ "giặt" đứng liền kề với "khổ" trong từ điển địa phương, các chị em phụ nữ còn phải ngày đêm còng lưng bên bờ sông, đập quần áo chan chát, vò đến rát tay, xoắn đến mỏi gối, tạo nên một bản nhạc giao hưởng khổ cực “rầm rầm” mà ngay cả tiếng máy xúc máy đào “ầm ầm” chạy suốt ngày đêm cũng không thể nào át nổi.
Dòng sông Hoa Cỏ chảy vòng quanh vương quốc này đã ngầm được công nhận là "câu lạc bộ phụ nữ ngoài trời" bởi tiếng vò vải hòa cùng tiếng tám chuyện tạo nên khung cảnh hết sức hỗn loạn. Thường thì tiếng vò vải nhẹ hơn khi đang bàn về chồng người và lớn hơn khi nhắc đến chồng mình. Một số người phụ nữ trong làng hay nói đùa rằng, đây cũng là phương pháp để nhắc nhở chồng mỗi khi các ông về nhà muộn, chỉ khác là không có nước.
Huyền Thoại Của Vương Quốc Giặt Giũ bằng tay


Tay thì chai sần, lưng thì cong như cái nón lá đội xuôi, các chị em thấm thía một chân lý: “Giặt thế này mãi thì chết mất, phải tìm ra cách thông minh hơn, chứ không thể chỉ biết hai từ chăm chỉ”. Thế rồi, trong một buổi chiều dài uể oải, khi đang ngồi tám chuyện với bữa cơm nguội về số phận hẩm hiu, một bà chị thông thái bỗng liếc mắt sang đống tro bếp. Và rồi, khoảnh khắc “bừng sáng” vang lên như tiếng chuông báo thức, thế mà làm cả nhà giật mình tưởng đang động đất.
“Trời ban cho thứ này mà dám vứt đi à?” Bà chị hét lên đầy khí thế, đoạn lôi đống tro trộn với vỏ sò nghiền nát – thứ mà bình thường chỉ để trẻ con chơi ném nhau. Kết quả là gì? Là tạo ra một hỗn hợp thần thánh, đánh bay vết bẩn nhanh hơn cả tốc độ các ông chồng chuồn mất khi nghe câu “giúp em chút việc nhà đi anh”.
Còn áo của các ông chồng, vốn đầy dầu mỡ từ những buổi nhậu “bàn chuyện quốc gia đại sự” ở quán bia đầu ngõ, giờ gặp hỗn hợp này là tạm tan biến sạch sẽ, nhưng vẫn còn phải chà hơi nhiều. Các bà vợ nhìn nhau cười khẩy: “Chà, giá mà thứ này tẩy được cái nết lầy lội của các ông, để tối về sớm thay vì la cà tới khuya thì tốt biết mấy!”
Vậy là, nơi chứng kiến được hết những sự đổi thay nhanh chóng đó chính là dòng sông Hoa Cỏ – nhân chứng lịch sử của bao lần thấy cảnh giặt giũ pha lẫn với than trách – thật sự thở phào nhẹ nhõm. Ngài nhìn xuống dòng nước trong veo, cá thì tung tăng bơi lội, khung cảnh nên thơ đẹp như tranh vẽ thì ngài cũng muốn hát lên: “Cảm ơn các chị em dù thế nào thì cũng không dùng hóa chất để giữ gìn dòng sông này, tui khỏe re, cá dưới này cũng vui như mở hội!”. Vậy là một mối tình đẹp giữa con người và thiên nhiên cứ thế mà nảy nở.
Nhưng đời nào có yên bình mãi được. Các bà vợ dần nhận ra họ vẫn quá bận: vừa chăm con, vừa nấu cơm, vừa dọn nhà, vừa ngồi nghe các ông chồng kể lể “hôm nay anh mệt lắm” (mệt vì thua cờ bạc hay nhậu xỉn thì ai mà biết). Thế là họ họp hội nghị phụ nữ, quyết định: “Phải thuê người giặt đồ thôi, không thì mình gục mất!”


“Nhưng mà,” một chị đẹp lên tiếng, “người này không được quá xinh. Chồng mình mà lé mắt thì toi!” Cả hội đồng gật gù đồng tình như thể vừa tìm ra chân lý vũ trụ, vì họ biết rõ khả năng “mắt mờ say nắng” của các ông chồng trước người đẹp còn cao hơn cả tỉ lệ kết hôn.
“Phải siêng năng, ngoan ngoãn, không cãi lại nhé!” một chị khác bổ sung.
“Và lương thì… ừm… phải rẻ chút, phù hợp với túi tiền bé xíu nhà mình,” bà chị keo kiệt nhất – à nhầm, tiết kiệm nhất – chốt hạ.
Nhiệm vụ tìm người được giao cho các ông chồng. Nghe mệnh lệnh xong, mấy ông ôm đầu kêu trời: “Trên đời này làm gì có người vừa xấu, vừa chăm, vừa hiền, lại chịu lương rẻ hơn cả mớ rau ngoài chợ? Các bà nghĩ chúng tôi là siêu nhân à?”
Hết thất vọng rồi lại tuyệt vọng, các ông kéo nhau ra bờ sông than thở. Họ kể lể rằng nếu không tìm được người, chính họ sẽ phải giặt đồ – một viễn cảnh kinh dị hơn cả việc thừa nhận mình sai trước mặt vợ. Thần sông Hoa Cỏ, vốn cũng từng trải qua kiếp người phải giặt phải giũ nên hiểu rất rõ, bèn mở lối cho một con suối nhỏ dẫn họ vào rừng sâu. Và nơi đó, họ tìm thấy một cô gái kì diệu, có bí quyết cho ra quần áo thơm phức mà sạch và trắng tuyệt vời.
“Đây rồi! Cô giặt giũ của chúng ta đây rồi!” các ông reo lên, mừng hơn bắt được vàng. Thật sự là cô ấy biết giặt quần áo vừa sạch, vừa thơm, vừa không làm sông ngòi kêu cứu. Quan trọng là giá rẻ hơn gấp nhiều lần bà chị kia đề nghị.
Điều đáng nói là từ khi đón cô này về, vương quốc ấy chứng kiến một cuộc cách mạng thầm lặng. Các ông chồng bắt đầu kiếm cớ tự nguyện... giặt đồ, không phải vì bị ép, mà là vì… thích thật, cứ “cặp kè” với cô này suốt. Kì lạ hơn là, các bà vợ không hề ghen tuông, không hề nổi cáu như ăn phải mười quả ớt, mà trái lại còn tạo điều kiện cho họ “đến gần nhau hơn”. Thiệt là quái thật sự.
Các gián điệp của vương quốc khác nghe tin bắt đầu âm thầm tiến đến điều tra để xem cô ta là ai, là “thần thánh phương nào” mà có phép màu kì diệu như vậy.
Thông qua tổng lực điều tra, danh tính cô ấy đã lộ rõ, cô ấy chính là:


Cô Cà Chua - người thứ ba không làm tan vỡ hạnh phúc gia đình.
“Mùi thơm từ tự nhiên này làm tôi tưởng mình đang đi spa, chứ không phải đang làm việc nhà.” Đại diện gia trưởng lên tiếng.
“Trời ơi, giặt thế này dễ hơn cả việc viện cớ về muộn, đã vậy còn có thành phần kháng khuẩn sinh học, diệt nấm khử mùi sinh học nữa chứ!” một ông cười khoái chí, tay vò áo mà cứ ngỡ đang chơi đùa trong vườn hoa.
Đó là những lời bình luận cực kì phấn khởi từ cư dân ở vương quốc này.
Cuối cùng thì các ông chồng đã chịu phụ việc cho vợ, dòng sông thì vẫn chảy, vẫn trong lành và không hóa chất, Thần sông Hoa Cỏ ngân nga khúc ca hòa bình giữa con người và đất trời. Từ đó, việc giặt giũ mới được xem là “đỡ” hơn thời mới sơ khai.
Và họ sống vui vẻ mãi mãi… ít nhất là cho đến khi các ông chồng lại nghĩ ra chiêu mới để trốn việc. Nhưng đó là chuyện của tương lai, còn bây giờ, cứ cùng nhau giặt đồ đã!
(bài viết trên chỉ nhằm mục đích giải trí thôi nhé!)








Khuyến cáo: mọi người nên tìm hiểu kỹ thêm về sản phẩm trước khi đặt mua nhé. Bên mình đã cố gắng chọn lọc các sản phẩm chất lượng nhưng cũng không thể đảm bảo được hết và cũng tùy thuộc nhà sản xuất nữa, mong mọi người thông cảm. Nếu chưa tin tưởng thì cũng đừng quyết định mua quá sớm nhé!
Comments