Mưu Đồ của Ngô Nhật Khánh dưới thời vua Đinh Tiên Hoàng phần 7
Truyện dã sử Đinh Tiên Hoàng và mưu đồ của Ngô Nhật Khánh: Liệu uy quyền có dập tắt dã tâm? Khám phá bí mật triều đình Hoa Lư đầy căng thẳng, drama lịch sử.
Mời các bạn xem phần 6 trước khi xem phần 7 nhé: Đinh Tiên Hoàng Đế và bi kịch lập thái tử: truyện dã sử phần 6
Quyền lực giống như ngọn đuốc, vừa có thể soi sáng con đường, vừa có thể thiêu rụi kẻ nắm giữ nó nếu như bất cẩn. Và những ai quá ham muốn ánh sáng ấy thường không nhận ra rằng, họ đang đứng quá gần ngọn lửa cho đến khi đã quá muộn để thoát thân.
Cơn giận của hoàng đế
Người bịt mặt kia không ai khác chính là một trong những mật thám trung thành nhất của Đinh Tiên Hoàng được phái vào làm nội gián để theo dõi Ngô Nhật Khánh. Khi người này báo cáo lại toàn bộ cuộc trò chuyện đêm qua, khuôn mặt hoàng đế đã tái đi vì cơn giận sắp sửa phun trào.
"Ngô Nhật Khánh!" ông rít lên từng chữ, "Hắn dám... hắn dám!"
Nhưng rồi, với kinh nghiệm của một người đã trải qua biết bao cuộc tranh đấu, Đinh Tiên Hoàng nhận ra rằng cơn giận dữ bộc phát chỉ toàn làm hỏng việc. Ông bắt buộc mình phải bình tĩnh, suy nghĩ cách xử lý tình huống này một cách khôn ngoan nhất. Đêm đó, ông cho mời Phạm Cự Lạng đến để hội ý.
Không lâu sau đó, một người đàn ông tuổi trung niên, dáng vẻ uy nghi nhưng ánh mắt sáng lên vẻ trí tuệ nhanh chóng bước vào điện. Phạm Cự Lạng là một trong Giao Châu Thất Hùng ( gồm có Đinh Bộ Lĩnh, Đinh Liễn, Đinh Điền, Lê Hoàn, Nguyễn Băc, Phạm Hạp, Phạm Cự Lượng). Ông ta không chỉ có công trạng của một võ tướng mà còn có trí tuệ sắc sảo như một văn quan.
"Hoàng thượng triệu thần đến có việc gì sai bảo?" Cự Lạng cung kính hỏi sau khi hành lễ.
Đinh Tiên Hoàng kể lại cho ông nghe toàn bộ câu chuyện, cơn giận trong lời nói vẫn còn rõ rệt. Phạm Cự Lạng lắng nghe một cách chăm chú, thỉnh thoảng gật đầu tỏ vẻ thấu hiểu.
"Hoàng thượng," Cự Lạng cất tiếng sau khi nghe xong, giọng điệu điềm tĩnh nhưng đầy thuyết phục, "Thần hiểu cơn giận của ngài. Nhưng xin hoàng thượng bớt tức giận để suy nghĩ kỹ lưỡng về việc này."
"Bớt giận?" Đinh Tiên Hoàng thực ra đã nguôi giận rồi nhưng không muốn thể hiện ra mặt "Nhật Khánh dám mưu đồ dùng con của ta để chuyên quyền nhiếp chính, ta có thể không giận làm ngơ hay sao?"
Bí Ẩn Mưu Phản Của Ngô Nhật Khánh Dưới Triều Đinh phần 7


"Hoàng thượng," Phạm Cự Lạng kiên nhẫn giải thích, "Dù sao đây cũng mới chỉ là ý đồ, Nhật Khánh vẫn chưa hành động cụ thể. Hơn nữa, Ngô hoàng hậu vẫn chưa có phản ứng. Nếu hoàng thượng khép tội vội vàng, e sẽ tạo ra hậu quả khôn lường."
“Theo khanh thì ta nên xử lí việc này thế nào?” - Vua Đinh hỏi.
Ông ta dừng lại một chút, rồi tiếp tục: "Thần nghĩ Nhật Khánh hiện là tàn dư của nhà Ngô, dù biết hắn có tâm phản nghịch, chúng ta cũng không thể trừ khử hắn một cách dễ dàng. Huống hồ chi...”
“Huống hồ chi việc gì?” Nhà vua thắc mắc hỏi.
“Huống hồ chi hắn vẫn là con rể của người, có Ngô hoàng hậu mẹ hắn ở hậu cung. Em gái hắn lại là thê tử của Nam Việt Vương. Nếu lỡ hắn xảy ra chuyện, mọi người sẽ nói rằng triều Đinh chúng ta lợi dụng huyết thống của Ngô Nhật Khánh xong rồi vắt chanh bỏ vỏ, lòng người sẽ bất phục và từ đó bất lợi cho nước.”
Đinh Tiên Hoàng gật gù nghe những lời nói đó: “Hơn nữa, hắn vẫn còn có uy vọng ở trong quân đội do ngày xưa từng làm sứ quân. Nếu hắn xảy ra chuyện bất trắc, chỉ e rằng sẽ có thêm nhiều sứ quân khác vì hắn hoặc lợi dụng hắn mà nổi dậy, thiên hạ sẽ lại loạn lạc."
Đinh Tiên Hoàng nghe lời khuyên của Phạm Cự Lạng, cơn giận dần tan hẳn. Ông hiểu rằng đây là thực tế tàn khốc của thế cục đương triều, trong đó có những lúc, dù biết ai là kẻ thù, ta vẫn phải nhẫn nhịn để bảo toàn đại thể.
"Nói vậy là, ta không thể làm gì được hắn phải không?" ông hỏi, giọng nói đã bớt gay gắt.
“Thần nghĩ Ngô Hoàng Hậu là người đức độ, sẽ không ủng hộ hắn trong việc này, nếu vậy hắn có mọc cánh cũng không làm gì được, người hãy chờ xem thái độ từ hoàng hậu rồi mới tính tiếp.”
Đinh Tiên Hoàng đi đi lại lại, cuối cùng mới nói: "Nhưng ta là hoàng thượng, cho dù hắn kéo thành công hay không thành công bao nhiêu người vào câu chuyện này, ta vẫn cần phải cảnh cáo hắn."
Ông nhìn ra phía ngoài xa, nơi mà màn đêm gần kết thúc để sắp nhường cho ánh hào quang của mặt trời, rồi chậm rãi nói: "Đồng thời cũng là cảnh cáo tất cả những kẻ khác trong triều đình phải thần phục nhà Đinh. Kẻ nào dám tạo phản sẽ phải nhận kết cục thảm khốc nhất, dù là con rể của ta cũng đừng hòng suy tâm vọng tưởng.
Phạm Cự Lạng cúi đầu, không dám nói gì thêm, chỉ có thể âm thầm tự trách là do thiên hạ đại loạn đã quá lâu, hoàng thượng đã dùng vũ lực để thống nhất lại cảnh hoang tàn. Vậy thì người cũng nên tiếp tục dùng uy lực để trấn an thiên hạ, cảnh tỉnh nhân tâm, không phải là cũng có lý hay sao?
Dùng Uy để chế ngự
Sáng hôm sau, một thông báo chấn động cả triều đình được đưa ra. Đó là hoàng đế ra lệnh đặt một vạc dầu to ở sân triều, nuôi những con hổ dữ trong cũi sắt, đồng thời ban hành sắc lệnh nghiêm khắc nhất từ trước đến nay: "Kẻ nào vi phạm pháp luật sẽ phải chịu tội bỏ vào vạc dầu sôi, hoặc cho hổ dữ xé xác."
Con thú hung tợn gầm thét, nanh vuốt sắc bén trong ánh nắng mai. Tin tức về hình phạt này lan truyền khắp cung đình như một cơn sấm mà giống như rằng sấm nổ tới đâu thì động đất tới đó. Mọi người đều run sợ, không ai dám bàn tán về thời cuộc hay có những hành động đáng ngờ vì sợ bị chịu phạt.
"Trẫm tin rằng" Đinh Tiên Hoàng tiếp tục, giọng nói chậm rãi nhưng đầy sức uy hiếp, "Với vạc dầu này và con hổ kia, sẽ không còn kẻ nào dám có tâm tư bất chính. Ai có ý kiến gì không?"


Trăm quan đều run sợ, không ai dám ngước mặt lên. Sự im lặng tĩnh mịch bao trùm cả sân triều. Trong khi đó chỉ có tiếng gầm của con hổ vang lên từng hồi, như lời nhắc nhở về cái chết đang rình rập đối với những ai có đang có dã tâm lang sói.
Đặc biệt, khi tuyên bố sắc lệnh này, Đinh Tiên Hoàng có chủ ý nhìn thẳng vào Ngô Nhật Khánh. Ánh mắt ấy như có thể xuyên thấu tâm hồn, khiến Nhật Khánh cảm thấy sắp chết đến nơi.
Liệu Nhật Khánh thấy thế có từ bỏ hẳn những ý tưởng vượt quyền ở trong đầu, hay sẽ lại tiếp tục thực hiện kế hoạch?
Nếu như dùng vũ lực có thể khiến cho người ta kinh sợ mà giảm bớt tính ác, thì thiên hạ đã thái bình từ lâu rồi, sao cứ mãi phân tranh từ trước thời Đinh Tiên Hoàng và thậm chí thời sau ông cũng không ngừng được việc tương tàn?
Nếu người ta sợ hình phạt khắc nghiệt mà không tái phạm, thì cứ đem hình pháp nghiêm minh ra răn trị. Vậy nhân gian từ lâu đã thành thiên đường rồi, chứ đâu đến mức thế cục bất ổn, thiên hạ đảo điên đến giờ vẫn không dứt. Nếu lấy sức mạnh mà thắng thiên hạ đơn giản như vậy thì ai cũng là thánh quân cả, vậy thì những quân chủ có điều lầm lỡ lại ở đâu ra?
Những tưởng hình phạt nghiêm khắc này sẽ khuất phục được lòng người, không ngờ Ngô Nhật Khánh lại nghĩ theo hướng khác. Hắn nhận ra rằng, nếu không hành động, có thể bất cứ lúc nào hắn cũng sẽ bị hoàng đế thanh trừng. Và đó chính là điều thôi thúc ở trong lòng Ngô Nhật Khánh muốn đi đến cùng với dã tâm đó. Chỉ là hành động phản loạn hung hiểm thật sự của hắn, Đinh Tiên Hoàng đã không thể chứng kiến tận mắt khi ông còn sống.
Lời thuyết phục sâu sắc
Đêm ấy, trong cung điện của Ngô hoàng hậu là một cuộc đối thoại đầy căng thẳng đang diễn ra. Ngô Nhật Khánh đứng trước mặt mẹ ruột, ánh mắt đầy khẩn cầu.
"Mẫu hậu, con có điều muốn bàn với mẹ." - Nhật Khánh thận trọng nói
Ngô Hoàng hậu ngồi trên ghế gỗ mun, dáng vẻ nhẹ nhàng nhưng trong mắt có ánh lo âu: "Con nói đi."
"Mẹ có nghĩ, tương lai của Hạng Lang sau này sẽ ra sao không?" Nhật Khánh hỏi thận trọng.
"Con muốn nói gì?" Ngô Hoàng hậu có vẻ cảnh giác.
"Con thấy, nếu Đinh Liễn được hoàng thượng phong thái tử, sợ rằng mai sau, địa vị của Hạng Lang, của con và cả của người sẽ không vững chắc." Nhật Khánh nói, giọng chân thành như đang thực sự lo lắng cho toàn cục.
Ngô Hoàng hậu thở dài: "Điều này ta cũng có nghĩ, nhưng hoàng thượng chọn ai làm thái tử, ta chỉ là nữ nhân làm sao can thiệp được?"
Bà nói vậy chỉ là đang dò hỏi, không ngờ người con trai đã nói ra những điều mà bà lo sợ nhất.
"Mẫu hậu" Nhật Khánh nghiêng người về phía trước, giọng nói trở nên khẩn thiết, "Người là hoàng hậu, có địa vị, có ảnh hưởng, hoàng thượng cũng yêu quý người. Nếu người lên tiếng xin hoàng thượng lập Hạng Lang làm thái tử, chắc chắn ngài sẽ phải cân nhắc.”
“Nhật Khánh!” Bà tức giận đứng lên: “Trên thiên hạ này có điều gì tốt nhất hoàng thượng đã ban cho nhà chúng ta hết rồi. Với thân phận là người tiền triều chúng ta được vậy đã là quá đủ, con còn muốn cái gì nữa?”
“Lẽ nào mẫu hậu không muốn được làm làm thái hậu, Hạng Lang cũng được nối ngôi sao?”
Bà quay mặt đi, tỏ vẻ không vui: “Đời này hoàng thượng đã cho ta quá đủ rồi, không cầu gì nữa.”
Nhật Khánh cay đắng, nuốt nước mắt mà nói, dáng vẻ không còn gì thảm hại hơn: “Hóa ra, người đã quên mất phụ thân từ lâu rồi!” Nhật Khánh lớn tiếng nói.


“Phụ thân năm đó rất yêu người, có thể làm tất cả để chiều chuộng người, thậm chí vì bị gia đình phản đối khi muốn lấy người phụ thân cũng không màng”
Ngô Hoàng Hậu nghe nói tới đây bỗng dưng rơi nước mắt.
“Nay nhà Ngô bị diệt, mẫu hậu lại có thể lấy người được xem như kẻ thù và coi như không có chuyện gì xảy ra. Nếu anh linh của phụ thân trên trời mà biết được, người sẽ đau lòng đến nhường nào đó mẫu hậu. Người không cảm thấy có lỗi với phụ thân sao?”
Ngô Hoàng Hậu từ từ ngồi xuống ghế, vẫn còn chưa hết xúc động.
“Người nhìn xem Hạng Lang giống người biết chừng nào, còn con thì giống phụ thân, cả gia đình ta đã từng vui vẻ biết mấy. Trong hoàng cung lạnh lẽo này, ngoài nhi tử, Hạng Lang và mẫu hậu ra, còn có bao nhiêu người họ Ngô ta còn sót lại? Chúng con gần như đã là người duy nhất rồi, thêm vài năm nữa, khi Đinh Liễn đã được nối ngôi, thì những kí ức của mẫu hậu về phụ thân liệu có còn không?”
Ngô Hoàng hậu thật rất đau lòng, chỉ vội lấy tay lau nước mắt mà nước mắt vẫn còn tuôn rơi.
“Hạng Lang của chúng ta khỏe mạnh lớn lên, nếu có thể kế nghiệp vua Đinh thì nhà họ Ngô vẫn còn có người sau này hương khói, mà mẫu hậu cũng không mang tiếng phụ bạc bên nào hết. Phụ thân dưới suối vàng nhìn thấy mẫu hâu biết nghĩ cho người như thế cũng sẽ an lòng. Người thấy vậy có nên không?"
Ngô Hoàng hậu im lặng lâu không đáp lại lời, giờ đây tâm tư của bà chỉ chìm sâu vào khoảng không vô tận, như để nhớ lại những kỉ niệm ngọt ngào năm xưa không thể nào quên.
Hạt giống của thù hận
Năm Nhâm Thân 972, Đinh Tiên Hoàng ngồi trong cung điện Hoa Lư và đang cân nhắc một quyết định quan trọng. Triều đình mới vừa lập, cộng thêm tin tức từ phương Bắc về sự khiêu khích của quân Tống khiến ngài hiểu rằng, một cuộc chiến tranh có thể bùng nổ bất cứ lúc nào nếu không có những biện pháp ngoại giao khôn ngoan. Cuối cùng, Đinh Tiên Hoàng đã chọn Đinh Liễn, trưởng tử của mình sang cống nhà Tống Trung Quốc.
"Liễn nhi, phụ hoàng muốn con đi tiếp sứ nhà Tống thay cho phụ hoàng. Chúng ta trước nhất tạm thần phục họ, nhưng điều này không có nghĩa là mãi mãi, chờ khi nước nhà mạnh rồi sẽ tính kế khác. Đây là việc quan trọng, con phải cẩn thận."
Đinh Liễn quỳ xuống nhận lệnh: "Nhi thần tuân lệnh phụ hoàng."
Lần này đi sứ, Đinh Tiên Hoàng đã phái một người cùng đi chung với Đinh Liễn, đó là hoạn quan Đỗ Thích. Ông chỉ định để hoạn quan này chăm sóc cho trưởng tử của mình trên đường đi. Ý nghĩa đơn giản là vậy, nhưng Đinh Liễn lại không nghĩ vậy.
Nam Việt Vương cho rằng phụ hoàng đã phái Đỗ Thích đi theo để giám sát mình, nên trong lòng càng không thoải mái.
"Đỗ Thích, trong chuyến đi này, ngươi chỉ cần làm đúng nhiệm vụ của một kẻ hầu hạ. Đừng có ý kiến gì về những việc quan trọng, ngươi hiểu chứ?"
Đỗ Thích cúi đầu: "Tiểu thần đã hiểu."
Trong lúc Đỗ Thích chuẩn bị rời khỏi điện, Đinh Liễn bỗng gọi lại: "À, còn một điều nữa." ngài dừng lại, mỉm cười lạnh lùng. "Trên đường đi, ngươi đi sau ta ba bước. Đừng có đứng ngang hàng với ta. Tống triều mà thấy nước ta coi trọng hoạn quan thì còn xem Đại Cồ Việt ra gì nữa."
Đỗ Thích cúi đầu sâu hơn, giọng nói run rẩy: "Vâng, vương gia."
Khi Đỗ Thích bước ra khỏi điện, lưng hắn đã ướt đẫm mồ hôi. Đối với một kẻ tiểu nhân như hắn lại bị đối xử lạnh lùng như vậy, chuyện này đến đây vẫn chưa xong đâu.
Nguồn tham khảo: Đinh Bộ Lĩnh và Đinh Liễn, Đinh Tiên Hoàng Wikipedia
(Mọi chi tiết trong bài đều do mình tưởng tượng thôi nhé ^-^)
Mời các bạn xem tiếp phần 8 dưới đây nhé:
Comments
Nơi Trang cập nhật các thông tin giải trí thú vị hài hước về kinh tế xanh, các giải pháp vì môi trường và sự phát triển bền vững ở Việt Nam và trên khắp thế giới