Những Điều Thú Vị Về Cà Chua: thực vật có linh hồn hay kiếp sau không?
Khám phá những điều thú vị về cà chua: truyện thực vật có linh hồn không trong kiếp sau và ý nghĩa của sản phẩm thiên nhiên Việt Nam trong đời sống hiện đại
“Bạn cảm thấy như thế nào khi được trở thành phiên bản mới trong kiếp này?” Đó là một câu hỏi cực kì thú vị được đặt ra cho một nhân vật bí ẩn trong chương trình talkshow Rau Củ Quả. Và nhân vật trên cũng đưa ra câu trả lời không làm công chúng thất vọng: “Mình đã từng tự tin rằng với làn da căng mọng, thân hình tròn trịa đỏ au, ít nhất mình cũng được chuyển kiếp thành một viên ruby quý giá nào đó. Nhưng hóa ra, cuộc đời mình đã bước sang trang khác vô cùng ngoạn mục”.
Sau đó, khán thính giả chăm chú lắng nghe câu chuyện trùng sinh cực kì kì lạ này.
Kiếp Trước của cà chua: Từ Ngôi Sao Catwalk Đến Vũ Khí Ném Đá
Thuở còn là một quả cà chua, tôi thuộc dòng dõi Roma quý tộc - loại cà chua nhà giàu với thịt dày, ít hạt, vị ngọt thanh tao. Tôi lớn lên trên một cánh đồng xinh đẹp ở vùng quê Italy, nơi nắng vàng rót mật lên da tôi mỗi ngày. Ôi, thời gian đó thật đẹp đẽ! Tôi ngắm những đám mây trôi, nghe tiếng chim hót, và mơ về một tương lai huy hoàng - có thể là một phần trong món pasta sang chảnh ở nhà hàng 5 sao, hay tỏa sáng trong món soup cà chua nổi tiếng thế giới.
Nhưng rồi, số phận đã chơi khăm tôi. Hôm ấy, người nông dân hái tôi và cho vào một giỏ đặc biệt. "Chắc chắn là nhà hàng cao cấp rồi!" - tôi mơ màng nghĩ. Chúng tôi được chở đến một tòa nhà lớn, trang trọng. "Phải rồi, nhà hàng sang trọng đây mà!" - tôi thầm reo lên. Nhưng không, đó thực ra là nhà hát Opera
"Càng tốt!" - tôi vẫn còn ngây thơ - "Chắc tôi sẽ được trưng bày trong phòng chờ của những nghệ sĩ nổi tiếng!"
Mãi đến khi tôi thấy bàn tay người bán hàng trao giỏ cà chua cho một đám thanh niên mặt mày nhăn nhó, tôi mới nhận ra có gì đó không ổn. Họ trả tiền, cầm giỏ vào trong, và bắt đầu cuộc chơi.
"Cái này cứng quá!" "Cái này mềm quá!" "Cái này vừa tay đây!"
Tôi bị một gã tóc như tổ quạ cầm lên. Gã nhìn tôi như thể đang đánh giá một viên đạn. Tôi run rẩy trong lòng bàn tay ấm nóng và đầy mồ hôi của hắn.
Rồi đèn nhà hát tối đi. Buổi biểu diễn bắt đầu. Một nữ ca sĩ Opera bước ra sân khấu trong bộ váy trắng lộng lẫy. Cô ấy hít một hơi thật sâu, cất lên tiếng hát, và...bỗng hét lên.
Kiếp sau của Cà Chua


Tôi không biết đó có phải là nốt Fa cao hay Sol thấp, nhưng rõ ràng đó là nốt "Sai" trong tai mọi người. Hắn giơ tay, và tôi cảm thấy mình đang bay - bay như chưa từng được bay.
"Ô, chúa ơi! Ta đang BAY! Như một chú chim! Như một thiên thần! Như một..." - và BỤP!
Tôi đập thẳng vào váy áo trắng tinh của nữ ca sĩ, vỡ nát thành trăm mảnh, văng tung tóe khắp nơi. Thịt, nước và hạt cà của tôi bắn ra thành một vết đỏ lòm trên váy trắng cô ấy. Đám đông cười ồ lên. Nữ ca sĩ khóc thét, chạy vào sau cánh gà.
Tôi nằm đó, một đống nhầy nhụa đỏ au trên sàn nhà. Vài phút sau, một ông già mặt nhăn như bị tổng hợp từ tất cả nếp nhăn của nhân loại, lê bước ra với cây lau nhà.
Ông già nhìn đó, bắt đầu càu nhàu. "Tuần nào cũng thế! Lúc thì trứng thối, lúc thì cà chua! Biết không hả? CHỈ có hai thứ trên đời này là lau mãi không sạch: vết máu và VẾT CÀ CHUA!" - ông ta nhìn đống nhầy nhụa của tôi với ánh mắt căm thù cháy bỏng.
Tôi nằm đó, thấm thía cái sự vô dụng của mình. Hữu ích thì không tới lượt, mà toàn bị lôi vào mấy chuyện tai tiếng. Kiếp đó, tôi tự nhủ: “Nếu có kiếp sau, tôi thề sẽ không để ai phải dọn cái đống bừa bộn này nữa.”
Sau khi bị lau đi, linh hồn tôi bay vào một không gian mờ ảo đầy sương mù. Tôi thấy hàng ngàn linh hồn rau củ khác đang xếp hàng dài.
"Xin lỗi," tôi hỏi một quả bí ngô đang đứng trước tôi, "đây là đâu vậy?"
"Phiên tòa Luân Hồi Rau Củ," anh bạn bí ngô đáp với giọng trầm buồn. "Nơi họ quyết định kiếp sau của chúng ta."
"Kiếp... sau?" - tôi lắp bắp.
"Ừ, anh bạn nghĩ chết là xong à? Không đâu bạn ơi. Mỗi món ăn đều phải trả giá cho số kiếp của mình."
Tôi há hốc (phần miệng tưởng tượng) của mình. "Nhưng tôi đâu làm gì sai? Tôi là nạn nhân! Tôi bị ném!"
Bí ngô nhún vai (cũng là phần tưởng tượng). "Số phận mà. Tôi từng là bí ngô xinh đẹp cao giá nhất trong đám rau củ, giờ chắc phải làm đèn bí ngô chơi với ma bị người ta cắt tỉa trong Halloween mất thôi”
Nghe mà sợ hãi rùng mình, đến lượt tôi, tôi run rẩy tiến vào phòng xét xử. Vị thẩm phán là một củ khoai tây già, da nhăn nheo với đôi mắt khoai sâu hoắm sắp sửa mọc mầm, đội bộ tóc giả trắng kiểu thẩm phán châu Âu thế kỷ 18.


"Tomato," vị thẩm phán cất giọng ồm ồm, nhìn xuống hồ sơ. "Quả cà chua Roma, sinh ra ở vùng quê Italy, kết thúc đời mình trên... ờm... váy của một nữ ca sĩ Opera. Hmm, khá là sáng tạo đấy."
"Thưa ngài," tôi cố biện hộ, "đó không phải lỗi của tôi. Tôi bị ném..."
"Im lặng!" - củ khoai già đập búa xuống. "Luật của cõi Rau Củ không quan tâm “ai đúng ai sai”. Nó chỉ quan tâm đến việc cân bằng vũ trụ và luật nhân quả. Ngươi đã gây ra vết bẩn, vậy thì..."
Ông ta nhìn lên trần nhà như thể đang nghĩ ngợi điều gì đó thâm thúy, rồi nhoẻn miệng cười độc ác: "Kiếp sau, ngươi sẽ là thứ dọn dẹp vết bẩn."
"Không! Không!" - tôi hoảng hốt kêu lên - "Tôi có thể là bất cứ thứ gì! Tương cà chua! Nước sốt pizza! Thậm chí là sinh tố cà chua cũng được!"
"PHÁN QUYẾT ĐÃ ĐƯỢC ĐƯA RA!" - củ khoai già hét lên, đập búa lần nữa.
Và một lần nữa, tôi thấy mình rơi vào màn đêm vô tận.
Khi tỉnh dậy, thì tôi đã là... một chuỗi phân tử hóa học. Tôi không còn cảm giác về cơ thể, chỉ là một ý thức lẻ loi giữa hàng triệu phân tử giống hệt nhau, trôi nổi trong một chất lỏng màu xanh lơ.
"Tôi là gì vậy?" - tôi tự hỏi.
"Axit citric, anh bạn ạ," một giọng nói vang lên bên cạnh. Đó là một phân tử khác. "Chúng ta là thành phần tẩy rửa trong chai nước rửa chén “Cô Cà Chua” này.
Tôi cố nhìn quanh. Và đúng vậy, tôi đang ở trong một chai nhựa màu xanh, với nhãn hiệu "Cô Cà Chua" và dòng chữ "Với axit citric từ cà chua - Sạch mọi vết bẩn khó nhằn!"
Ôi cuộc đời trêu ngươi! Kiếp trước tôi là cà chua bị ném vào người ta, tạo ra vết bẩn khó tẩy. Kiếp này tôi vẫn là cà chua nhưng trong phiên bản đã được chiết xuất để dọn dẹp những vết bẩn ấy.
Tôi đã nghĩ mình sẽ bị sốc. Nhưng thật kỳ lạ, tôi lại thấy... phấn khích? Có cái gì đó về việc được làm sạch, được khắc phục những vết bẩn mà tôi từng vô tình gây ra, khiến tôi thấy như đây là cơ hội chuộc lỗi hoàn hảo.
Ngày đầu tiên làm việc đến nhanh hơn tôi tưởng. Một bàn tay to lớn cầm lấy chai, bóp nhẹ, và một lượng dung dịch chứa chúng tôi chảy xuống miếng bọt biển. Tôi cảm thấy mình bị xoa xát lên một cái đĩa dính đầy... đúng vậy, dầu mỡ, những người bạn quây quần cùng tôi trong món salad kiếp trước!
"Chào các bạn," tôi thầm nói với những vết dầu loang lỗ trên đĩa. "Có thể các bạn là bạn thân xa của tôi đấy."
Thật vui thay, vết dầu mỡ hiểu được ý tôi, và vui vẻ hợp tác.
Sau đó, chúng tôi bắt đầu làm việc: phá vỡ cấu trúc phân tử của dầu mỡ, biến chúng thành những phần tử hòa tan trong nước. Vết bẩn tan biến, đĩa trở nên sạch bong.
"Kiếp trước bày bừa, kiếp này dọn dẹp," tôi tự nhủ với niềm vui kỳ lạ.
Mọi thứ cứ thế trôi qua cho đến một đêm định mệnh. Gia đình sở hữu chai nước rửa chén chứa tôi, tổ chức một bữa tiệc xem Opera tại nhà. Tôi đã nghe thấy tiếng nói của họ qua lớp nhựa của chai.
"Hôm nay chúng ta sẽ xem Opera!" - người chồng phấn khích nói.
"Em sẽ làm pasta với sốt cà chua," - người vợ đáp.
Lại Opera! Thôi đúng rồi, đó chính là vở Opera thần thánh đã chứng kiến cái chết bi thảm của tôi trong kiếp trước, nó đang xuất hiện ở Ti Vi kìa! Và pasta sốt cà chua? Thật trùng hợp một cách đáng sợ! Tôi cảm thấy hồi hộp khó tả.
Buổi tối đến, khách khứa tụ tập. Họ ăn uống và xem hát trên Ti Vi lớn. Tôi nghe thấy tiếng hát cao vút quen thuộc phát ra từ loa - giọng hát đó! Đúng là giọng hát đã kéo tôi vào cái chết kiếp trước!
Và rồi, như một kịch bản được viết sẵn bởi vũ trụ hài hước, sự cố đã xảy ra. Một vị khách vụng về làm đổ đĩa pasta đầy sốt cà chua lên... chiếc váy trắng của một phụ nữ khác.
"Ôi không!" - cô ta kêu lên. "Váy mới của tôi!"
Trời ơi, trùng hợp vậy sao?


"Đừng lo," - bà chủ nhà trấn an, cầm lấy chai nước giặt giũ Cô Cà Chua chứa tôi. "Tôi có thứ này."
Bà ấy nhỏ một ít dung dịch lên vết bẩn và nhẹ nhàng chà xát. Tôi, Tomato, trong thân phận axit citric, giờ đang tẩy sạch vết cà chua - có thể là họ hàng xa xôi của chính mình - khỏi một chiếc váy trắng, trong khi tiếng Opera vang lên, CÙNG một tiếng hát đã chứng kiến sự ra đi tức tưởi của tôi! Đây không chỉ là sự trùng khớp, đó là định mệnh!
Trong khi chúng tôi làm việc, tiếng phát ra từ Ti Vi đạt đến nốt cao chót vót của cô ca sĩ nổi tiếng váy trắng năm xưa. Chính là nốt đó - nốt đã khiến tôi bị ném trong kiếp trước! Nhưng lần này, thay vì bị ném làm vỡ nát, tôi đang dọn dẹp, đang hàn gắn, đang khắc phục.
Và cô ca sĩ năm xưa bị chọi cà chua đó, bây giờ cũng đã trở mình thành một cô ca sĩ nổi tiếng được trả cát xê cao ngất.
Trong lúc tôi còn đang suy nghĩ, thì người bị dính vết bẩn từ cà chua đã được gia chủ giúp thay áo mới. Còn chiếc áo cũ được chính cà chua tiền kiếp là tôi làm sạch trong hình hài nước giặt thiên nhiên. Khoảnh khắc ấy, thời khắc ấy mới bi tráng làm sao!
Vết cà chua biến mất. Chiếc váy trắng trở lại tinh khôi.
Và có lẽ chỉ có chiết xuất từ cà chua mới làm sạch vết bẩn cứng đầu như vết cà chua chăng? Một phương pháp “lấy độc trị độc” vô cùng độc đáo của tạo hóa?
"Thật kỳ diệu!" - phụ nữ kia thốt lên. "Làm thế nào mà nó sạch nhanh vậy?"
Bà chủ nhà mỉm cười đầy tự hào: "Đó là công dụng của axit citric đấy! Lần sau nhớ dùng Cô Cà Chua nước giặt sinh học nhé, sạch mọi vết bẩn mà rất an toàn cho da tay, như tôi đã giặt tay chiếc váy của chị vì sợ bỏ vào máy giặt sẽ làm hư nó!"
Nếu tôi có miệng, tôi đã cười toe toét rồi. Vòng tròn số phận đã khép lại hoàn hảo. Từ một quả cà chua gây vết bẩn, tôi đã trở thành người hùng cứu chiếc váy trắng khỏi số phận bi đát. Tôi đã chuộc lại lỗi lầm của mình thành công như vậy đấy.
Tôi tự hỏi vị củ khoai tây thẩm phán già có đang nhìn lên từ cõi Rau Củ không. Chắc ông ta thấy tôi như thế cũng đang mỉm cười hài lòng.
Qua thời gian, tôi đã dần chấp nhận và thậm chí yêu thích số phận mới của mình. Mỗi vết bẩn tôi tẩy sạch là một lời tạ lỗi gửi đến thế giới. Mỗi chiếc đĩa sáng bóng là một lời khẳng định rằng quá khứ không định hình tương lai, rằng chúng ta luôn có thể tái sinh, làm lại và trở nên tốt đẹp hơn.
Có ngày, một chai nước ép cà chua được đặt cạnh tôi trên quầy bếp. Tôi tưởng tượng mình đang nói chuyện với những quả cà chua bên trong: "Các bạn biết không, kiếp sau của các bạn có thể không như mong đợi, nhưng nó luôn mang đến những điều thú vị. Dù là cà chua để ăn hay chất tẩy rửa để làm sạch, điều quan trọng là làm tròn vai trò của mình thì đều có giá trị như nhau."
Và đúng là vậy. Cho dù sinh ra là gì, chúng ta không thể chọn lựa số phận, nhưng có thể chọn cách đón nhận và hoàn thành sứ mệnh đó, nếu chưa được như ý, thậm chí có thể dùng kiếp sau để bù đắp lại. Như lúc này đây, là người gây ra vết bẩn hay người dọn dẹp chúng, tất cả đều đến từ một phần của vòng tuần hoàn vĩ đại.
Vũ trụ có lẽ còn nhiều kiếp sau nữa dành cho tôi. Có thể tôi sẽ trở thành dinh dưỡng cho một cây cà chua, hoặc trở thành một phần của nước mưa rơi xuống cánh đồng rau củ. Dù là gì, tôi cũng sẵn sàng.
Để kết lại những lời cuối cùng trong Talkshow, tôi đã nói thế này:
“Trong hành trình kỳ diệu từ cà chua để ném đến chất tẩy rửa, tôi đã học được rằng: Không có vết bẩn nào là vĩnh viễn, cũng không có vai trò nào là tầm thường, và đôi khi, chính những điều tưởng chừng như làm ta vỡ nát lại là cơ hội để ta tái sinh thành phiên bản tốt đẹp hơn của chính mình thì sao? Hãy đón nhận điều đó.”








Khuyến cáo: mọi người nên tìm hiểu kỹ thêm về sản phẩm trước khi đặt mua nhé. Bên mình đã cố gắng chọn lọc các sản phẩm chất lượng nhưng cũng không thể đảm bảo được hết và cũng tùy thuộc nhà sản xuất nữa, mong mọi người thông cảm. Nếu chưa tin tưởng thì cũng đừng quyết định mua quá sớm nhé!
Comments