Thập đạo tướng quân lê hoàn: Đối Mặt Thập Diện Mai Phục phần 24
Làm thế nào Thập đạo tướng quân Lê Hoàn đối phó với nguy cơ thù trong giặc ngoài thời Đinh? Khám phá mưu trí chiến lược của ông trước nội loạn & ngoại xâm!
Mời các bạn xem phần 23 trước khi xem phần 24 nhé: Lê hoàn giết Đinh Bộ Lĩnh: có thật hay không? phần 23
Kết lại buổi họp đó, ba vị quyền thần trong triều này quyết định liên minh để đối phó với một mục tiêu duy nhất, chính là Lê Hoàn. Họ không đi tìm hiểu Lê Hoàn thật sự có tội hay không, mà chỉ chăm chăm vào chuyện ngài ấy chuyên quyền rồi ráng tìm vài tội chứng đổ lên người nhiếp chính vương, chứng tỏ bản thân mỗi người đều có tâm tư riêng. Họ trung thành với nhà Đinh là sự thật, mà họ dựa vào đó để tư lợi cũng là sự thật.
Nếu Nhiếp Chính Vương có lỗi lầm thật, hãy tìm ra bằng chứng cụ thể rồi công bố thiên hạ, sau đó khởi binh thì chính nghĩa sẽ về phe họ. Đến lúc đó việc giao tranh với Lê Hoàn cũng chưa muộn mà.
Ba người họ đều có địa vị ngang bằng thậm chí cao hơn Lê Hoàn, nhưng chỉ vì một chút nhất thời không xây dựng quan hệ với Dương hoàng hậu và Vệ Vương khi đó nên chức vị Nhiếp Chính Vương bị vuột mất. Nhóm người có tầm ảnh hưởng lớn trong triều và là tâm phúc của Đinh Tiên Hoàng này lại không có thực quyền bằng Lê Hoàn, khó trách sao họ không đố kị mà bỏ qua sự thật của vụ án.
Chiến Lược với ba bên
Tình hình ngày càng trở nên phức tạp hơn khi Lê Hoàn nhận được hai tin báo gần như cùng một lúc: Ngô Nhật Khánh đang mượn quân Chiêm Thành chuẩn bị đánh vào Đại Cồ Việt nhân cái chết của tiên đế và Nam Việt Vương, còn Nguyễn Bặc cùng đồng minh của ngài ấy cũng đã chính thức dấy binh phản nghịch.
Đó là chưa kể Tống triều cũng bày tỏ thái độ không hài lòng với sự ra đi của hai người quyền cao bật nhất triều đình, trong đó có Đinh Liễn là người đã được Tống triều phong làm Giao Chỉ quận vương. Con cờ quan trọng nhất đã bị loại bỏ, bảo sao người cầm cờ không cảm thấy bất an mà gửi sứ thần qua thám thính tình hình?
Tất cả các bên, ai ai cũng có quân, bất kì thế lực nào cũng đều có thể khiến cho triều đình phải lung lay. Nếu ba bên cùng liên kết với nhau thì chỉ e dù Đinh Tiên Hoàng có sống dậy cũng đỡ không nổi.
Khi các tin tức xấu từ bốn phương tám hướng được truyền đến, Lê Hoàn đang đứng trong điện và nhìn ra khoảng sân rộng nơi lá vàng đang rơi lả tả. Lần đầu tiên trong cuộc đời, Thập đạo tướng quân lẫm liệt oai phong như ông giờ giống như bị thập diện mai phục.
"Phó Vương có vẻ lo lắng?" - Phạm Cự Lạng bước vào, giọng nói vẫn luôn ôn hòa như thế.
Lê Hoàn và Mưu Lược Giữa Lòng Triều Đinh phần 24


Trong thuật quyền mưu, người khôn ngoan nhất thường là người biết cách tìm ra sinh đạo giữa rất nhiều con đường khác nhau. Phạm Cự Lạng là em ruột của Phạm Hạp nhưng lại theo phò tá Lê Hoàn, có lẽ cũng là một người nhìn xa trông rộng như vậy.
Lê Hoàn quay lại, khuôn mặt đầy mệt mỏi nhìn ông: "Cự Lạng, ta đang đứng giữa tâm bão. Trong có người làm phản, ngoài có kẻ thù lăm le xâm lược. Ta chỉ sợ nếu như đi sai một bước thì sẽ phụ lòng của tiên đế."
Phạm Cự Lạng tiến lại gần, đôi mắt sáng ngời trí tuệ: "Tiên đế năm đó đã gửi gắm Vệ Vương cho ngài thì tức là đã đem niềm hy vọng của đất nước này đặt cho ngài rồi. Thần là người duy nhất biết rõ. Vậy nên thần tin rằng tiên đế không nhìn lầm ngài.”
Lê Hoàn khẽ mỉm cười: “Tiên đế lúc còn đánh trận tin tưởng nhất là Lưu Cơ, sau khi thái bình rồi lại chỉ hỏi ý kiến ngài. Tiên đế nếu không nhìn sai ta, thì chắc cũng không nhìn sai ngài.”
“Nhiếp chính vương quá khen, đúng là hôm nay thần đến để giải quyết bài toán khó này. Người xưa có câu: chia ra để trị. Với việc trị chính cũng vậy, chúng ta cần phân tán sức mạnh của họ, không thể để họ tấn công cùng lúc."
"Ngài có kế gì?" - Lê Hoàn hỏi, ánh mắt tìm kiếm một tia hy vọng.
"Trước hết, chúng ta phải làm yên lòng nhà Tống." - Phạm Cự Lạng nói, giọng điềm tĩnh - "Nhà Tống đã công nhận Nam Việt Vương là Giao Chỉ Quận Vương. Giờ tiên đế và Nam Việt Vương đều mất, họ sẽ nghi ngờ người kế vị có còn thần phục họ. Nếu ngài có thể khuyên Vệ Vương thành thật báo cáo mọi việc, tạm thời quy phục triều cống đầy đủ, họ sẽ thấy ta trung thực và tạm thời không đánh ngay."
Lê Hoàn gật đầu: "Kế hoãn binh này thật có lý. Vậy còn về việc trong nước có loạn?"
"Với việc nội loạn, chúng ta cũng phải chia để trị." - Phạm Cự Lạng tiếp tục - "Không để Ngô Nhật Khánh và bọn Nguyễn Bặc hợp lực. Một trước một sau là tốt nhất, vậy ngài muốn đón đánh bên nào trước?”
Lê Hoàn suy nghĩ một lát rồi nói: “Nội loạn vẫn nguy hiểm nhất và phải xử trước. Nhật Khánh dùng quân Chiêm Thành là từ bên ngoài kéo đến, dù sao cũng không đáng lo bằng đám người của Định quốc công.”
Phạm Cự Lạng thỉnh cầu: “Vậy được, thần xin nhiếp chính vương cho thần đi tiên phong trận này để đối phó với ba người họ trước.”
“Trong ba người này có Phạm Hạp là anh ruột ngài, ngài thực sự có thể ra tay sao?” - Lê Hoàn nghi hoặc hỏi.
“Thần không muốn dụng binh đao trước, mà muốn dùng tình riêng để khuyên huynh trưởng của thần. Xin Phó Vương cho thần một cơ hội đi thuyết phục ngài ấy, nếu như không thành thì sau này tiến đánh cũng chưa muộn."
Nói đến đây, giọng Phạm Cự Lạng có chút run rẩy. Dù là một vị quân sư tài ba, nhưng thực ra ông cũng chỉ là một người bình thường. Đã là người thì phải có thất tình lục dục, phải cảm thấy đau lòng khi huynh đệ mỗi người phò một chủ, gia đình chia rẽ, hai bên bất hòa.


Lúc đó, Lê Hoàn nhìn Phạm Cự Lạng, trong mắt có sự cảm kích lớn: "Cự Lạng, ta biết điều này khó khăn cho ngài. Nhưng đất nước đang nguy nan, ta chỉ có thể nhờ cậy vào ngài. Ta đồng ý"
"Thần cảm tạ Nhiếp chính vương." - Phạm Cự Lạng cúi đầu hành lễ.
“Về phần Ngô Nhật Khánh, ta có cách để khiến hắn phải dời việc binh. Chúng ta mỗi người đều phải đi khuyên nhủ kẻ khác. Hy vọng rằng mọi việc sẽ thành.
Lê Hoàn Thuyết Phục người
Hôm nay, Lê Hoàn phải đi gặp gỡ một người vừa lạ mà cũng vừa quen. Buổi gặp gỡ diễn ra tại một ngôi nhà nhỏ nằm ở ngoại ô kinh thành Hoa Lư. Khi Lê Hoàn bước vào, ông thấy ngài ấy đang ngồi thiền trước tượng Phật, gương mặt thanh thoát như một vị tu sĩ thực thụ.
"Nhiếp chính vương đã đến," người đó nói mà không quay lại, giọng vẫn điềm đạm. "Không biết có việc gì quan trọng mà phải gặp ta ở nơi này?"
"Xương Xí à, ta biết trong lòng ngài vẫn còn niềm mong mỏi phục quốc." - Lê Hoàn nói thẳng, không vòng vo.
Ngô Xương Xí mở mắt ra, vô cùng ngạc nhiên
"Nhưng ta chỉ là đang thắc mắc: ngài muốn phục quốc vì hoàng thất họ Ngô ngài hay là vì bách tín trăm họ?"
Ngô Xương Xí thong thả đáp: "Trước giờ ta chưa từng làm cái điều ngài nói, thì làm gì có cơi hội mà trả lời đây."
“Có, thời của họ Ngô các ngài tới rồi đó. Ngô Nhật Khánh đã mượn quân Chiêm Thành, quân đội nước họ đang chuẩn bị áo giáp vũ khí tăng cường binh lực, để làm gì thì chắc ngài cũng biết rồi.”
Ngô Xương Xí khẽ cười: “Phó vương sợ à?”
“Ta không sợ, chỉ là đang thắc mắc mà thôi. Thắc mắc ngài sẽ chọn cái nào. Nếu ngài yêu giang sơn, ngài sẽ muốn lấy lại giang sơn bằng mọi giá. Nhưng nếu ngài vì sinh linh trăm họ, ngài sẽ không muốn thấy dân lành chết vì chiến tranh."
Ngô Xương Xí lại nhắm mắt: “Yêu ghét cá nhân của ta chỉ e không giúp ích gì được cho Phó vương rồi, ngài muốn giảng đạo thì hãy tìm Ngô Nhật Khánh chứ ta có liên quan gì?”
“Ngô Nhật Khánh dẫn quân Chiêm đánh về Đại Cồ Việt, ắt hẳn sẽ tìm người cùng hắn trong ứng ngoại hợp, mà triều đình hiện nay, người vừa có tâm tư như hắn vừa có thế lực chỉ có mình Ngô Sứ quân ngài thôi.” - Lê Hoàn đáp.
Ngô Xương Xí lúc này không chối được nữa, chỉ đành im lặng ngồi nghe:
Lê Hoàn nói, ánh mắt nghiêm túc - "Ngô Nhật Khánh đang cõng rắn cắn gà nhà. Hắn vì muốn phục quốc mà bất chấp thủ đoạn, thậm chí mượn quân bên ngoài để chà đạp lên con dân của quê hương mình. Quân Chiêm Thành một khi vào nước ta, liệu chúng chỉ giúp Nhật Khánh rồi ngoan ngoãn trở về? Hay chúng sẽ ở lại và chúng ta lại thành người bị hại?"
Lê Hoàn lắc đầu, ánh mắt nhìn nơi xa xôi: “Người ta có thể không làm vua, nhưng không thể phụ quốc gia mà mình sinh ra. Ngài lại càng không thể, vì ngài vốn là người kế thừa đại thống!”
Ngô Xương Xí vẫn trầm ngâm để tính toán một điều gì đó vô cùng sâu sắc. Thấy vậy, Lê Hoàn tiếp lời: “Ta rất kính trọng ngài vì ngài là con trai của Thiên Sách Vương tiền triều, đáng lẽ ra phải nối ngôi vua, nhưng vì cơ nghiệp đã suy, hào kiệt thừa cơ nổi dậy cắn xé lẫn nhau nên thế thời phải vậy, chứ không phải là ngài không có năng lực.”
Đến lúc này đây, Ngô Xương Xí có chút dao động trước lời nói của Lê Hoàn: “Quân chủ của một nước yêu dân như con, lấy thiên hạ bách tín trăm dân làm đầu, sao nỡ để thù cá nhân của mình làm nguy hại đến sinh kế của hàng vạn người vô tội. Huống hồ chi, quân Chiêm thành nếu trở mặt với Nhật Khánh rồi cuối cùng các bên cũng đều bị Tống triều tiêu diệt, thế thì người dân của quê hương ngài biết đi về đâu?”


Lê Hoàn đi lên vài bước, nhìn ra xa xôi như thấy cả cái viễn cảnh đó: “Nước mất nhà tan không phải là kết cục chúng ta muốn thấy, nước phải còn thì lòng người mới muốn tranh, chứ nước mất rồi tất cả cũng hoài không. Nếu ngài là Ngô Nhật Khánh, lẽ nào ngài cũng dùng thủ đoạn nhẫn tâm này để chia cắt mảnh đất quê mình sao?”
Lê Hoàn lặng lẽ bước ra, trước khi ra khỏi còn ngoái đầu lại nói một câu: “Ngài tuy rằng không thể làm đế vương, nhưng ta tin rằng ngài có tấm lòng của bậc đế vương. Mong ngài nghĩ lại.”
Ngô Xương Xí suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng có quyết định.
Ngô Nhật Khánh nhận tin
Ở một vùng đất xa xôi thuộc địa phận Chiêm Thành, Ngô Nhật Khánh đang ngồi trong một căn lều đơn sơ, tay cầm lá thư từ Ngô Xương Xí gửi đến. Khuôn mặt hắn có vẻ mệt mỏi, đôi mắt hắn đỏ hoe vì thức trắng đêm chờ đợi cái ngày thù được báo.
Lá thư viết: "Hiện giờ chưa phải thời cơ thích hợp vì trong nước có loạn. Ngài hãy chờ đến khi Lê Hoàn diệt xong bọn Nguyễn Bặc, Đinh Điền, Phạm Hạp, lực lượng bên đó yếu đi nhiều thì xuất quân cũng chưa muộn. Lúc đó ta sẽ báo lại thời cơ sau."
Ngô Nhật Khánh đọc đi đọc lại mấy lần, trong lòng vừa mừng vừa lo. Mừng vì thấy có cơ hội để Lê Hoàn và các phe phái nội bộ tự tiêu hao lẫn nhau, lo vì phải tiếp tục sống trong sự phụ thuộc vào quân Chiêm Thành. Hơn nữa, hắn càng mừng vì kế hoạch phục quốc vẫn đang được người hậu thuẫn cùng hắn thực hiện, nhưng càng lo là vì không biết phải chờ đợi đến bao giờ.
"Được rồi, ta sẽ chờ." - Nhật Khánh nói với bản thân như vậy. Ngô Xương Xí là người cứu hắn, cùng họ với hắn và đã lo lót cho hắn rời khỏi kinh thành an toàn. Bởi thế nên hắn tuyệt đối tin tưởng con người này.
Nhưng hắn không biết rằng, cái chờ đợi này sẽ kéo dài mãi mãi. Và cũng không ngờ đến, trong khi hắn đang ngồi chờ đợi thì Lê Hoàn đang từng bước củng cố quyền lực, để chuẩn bị cho những thử thách lớn hơn phía trước.
Phạm Cự Lạng thuyết phục
Trăng lưỡi liềm treo cao lơ lửng trên nền trời đêm tĩnh mịch, hắt thứ ánh sáng bạc nhợt nhạt xuống sân đình chùa cổ kính. Từ đằng xa, Phạm Cự Lạng tiến đến, nhưng ánh mắt ngài lại chứa đựng một sự khắc khoải khôn nguôi.
Có tiếng bước chân nặng nề vọng đến từ phía cổng, đó chính là Phạm Hạp, anh trai của Phạm Cự Lạng cũng đang đi vào. Khuôn mặt Phạm Hạp vẫn nghiêm nghị như ngày nào, nhưng ẩn sâu trong đó là sự mệt mỏi và nỗi niềm riêng.
"Đệ đệ." - Phạm Hạp cất tiếng trước với giọng trầm đục, như cố kìm nén những cảm xúc đang cuộn trào bên trong.
Phạm Cự Lạng quay người lại đứng đối diện với anh trai mình: "Huynh trưởng, muộn rồi mà huynh vẫn chưa nghỉ ngơi sao?"
Phạm Hạp không trả lời thẳng vào câu hỏi mà chỉ thở dài một tiếng, rồi bước đến gần hơn. "Đệ mời ta đến đây, chắc hẳn không phải chỉ để hỏi thăm sức khỏe."
Phạm Cự Lạng lặng lẽ gật đầu: "Đệ biết huynh đang cùng Định Quốc Công (Nguyễn Bặc) và Ngoại Giáp (Đinh Điền) để mưu sự lớn. Nhưng huynh có từng nghĩ, điều đó rất nguy hiểm không?"
Phạm Hạp nheo mày, trong ánh mắt thoáng hiện lên sự khó chịu:
"Còn gì nguy hiểm cho bằng Lê Hoàn đang nhiếp chính, quyền bính đều ở trong tay hắn. So với tình cảnh của ta bây giờ, có lẽ hoàng thượng còn nguy hiểm hơn.”
Nguồn tham khảo: Đinh Bộ Lĩnh và Đinh Liễn, Đinh Tiên Hoàng Wikipedia
(Mọi chi tiết trong bài đều do mình tưởng tượng thôi nhé ^-^)
Mời các bạn xem tiếp phần 25 dưới đây nhé:
Comments
Nơi Trang cập nhật các thông tin giải trí thú vị hài hước về kinh tế xanh, các giải pháp vì môi trường và sự phát triển bền vững ở Việt Nam và trên khắp thế giới