Đinh Bộ Lĩnh Bắn Đinh Liễn: Quyết Định Tàn Nhẫn Định Hoa Lư Phần 2
Đinh Bộ Lĩnh bắn Đinh Liễn – quyết định tàn nhẫn nhưng đầy ý nghĩa đã thay đổi lịch sử Hoa Lư. Liệu ông có thực sự vô tình hay còn một lí do khó nói khác?..
Mời các bạn xem phần 1 trước khi xem phần 2 nhé: Đinh Bộ Lĩnh và Đinh Liễn: Tình Phụ Tử Liệu Có Bền Lâu? Phần 1
Thử Thách nặng ngàn cân
Sáng hôm đó, gió bỗng đảo chiều, cánh quân của Đinh Bộ Lĩnh bỗng chốc được thời cơ tiến công nhanh về phía trước khiến hai vương vô cùng kinh ngạc. Trong lúc mưa tên lửa đạn bay vù vù trong gió, hai vương họ Ngô vừa chống trả vừa bàn kế với nhau.
"Đệ Đệ" Ngô Xương Ngập nói khi quay sang Xương Văn, ánh mắt lạnh như băng, "Chúng ta không thể tiếp tục như thế này nữa. Phải có một hành động quyết đoán mới có thể khiến Đinh Bộ Lĩnh đầu hàng."
"Huynh muốn làm gì?" Ngô Xương Văn hỏi, trong lòng đã có linh cảm không lành.
"Treo Đinh Liễn lên trước mặt Đinh Bộ Lĩnh. Xem ông ta có dám không ra hàng không?"
Ngô Xương Văn giật mình quay sang anh trai. Xương Ngập nói với giọng quay gắt: “Đệ còn không quyết định, chúng ta sẽ chết hết đó!”
Xương Văn đành phải gật đầu. Và thế là ngày hôm đó, một sự kiện đã âm thầm bước vào dòng chảy của lịch sử đương thời, khiến cho người đời sau mỗi lần đọc lại chỉ biết lặng người xót xa.
Hai vương họ Ngô tiến đánh Đinh Bộ Lĩnh ở thành Hoa Lư hàng tháng trời không thắng, ai mà ngờ rằng họ lại nghĩ ra một kế sách vừa thâm hiểm vừa độc ác đến vậy. Biết không thể đánh bại được Đinh Bộ Lĩnh bằng vũ lực, Ngô Xương Ngập đã ra lệnh treo Đinh Liễn lên ngọn sào cao đối diện với thành lũy của phe địch.
"Đinh Bộ Lĩnh! Ngươi có thấy con ngươi đây không?" - tiếng hét của Ngô Xương Ngập vang vọng khắp thung lũng, gieo rắc nỗi sợ hãi cho người trong cuộc. "Nếu không chịu xuất thành đầu hàng, ta sẽ giết chết thằng nhỏ này ngay trước mặt ngươi!"
Trên thành lũy, Đinh Bộ Lĩnh như một pho tượng đá đứng trực diện nhìn đối thủ. Đôi mắt ông nhìn xuống đứa con trai nhỏ bé đang lủng lẳng trên sào, khuôn mặt tái mét vì sợ hãi nhưng vẫn cố gắng không khóc. Đinh Liễn là con ông và cũng được ông phái đi làm con tin cho hai Ngô Vương để hoãn binh, không ngờ lại bị người ta “thừa nước đục thả câu”, treo lên làm vật tế thần trong hoàn cảnh này.
Sự Hy Sinh Của Đinh Bộ Lĩnh: Lựa Chọn Khắc Nghiệt Vì Sao? phần 2


Phe địch đến cả một đứa trẻ cũng lợi dụng cho trận chiến, còn nói gì là nhân nghĩa hay ơn đức của triều đình nữa. Bọn họ đã bất chấp thủ đoạn như thế, Đinh Bộ Lĩnh đương nhiên không thể có một chút mềm lòng. Ở trên thành, ông vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh vô cùng đáng sợ.
Những tướng lĩnh xung quanh đều im lặng, họ biết đây là khoảnh khắc định mệnh không chỉ của chủ tướng mà còn của cả thế lực Hoa Lư. Kể cả Lưu Cơ là người quân sư sáng suốt cũng chỉ có thể đứng bên cạnh mà không dám nói một lời.
Sau đó, Đinh Bộ Lĩnh đã lên tiếng với giọng điệu vô cùng cứng rắn để đáp trả lại lời khiêu khích của kẻ thù: "Đại trượng phu chỉ mong lập được công danh, há lại bắt chước thói đàn bà xót con hay sao?"
Những lời này vừa dứt, ông liền ra lệnh: "Tay nỏ đâu! Nhắm thẳng vào mục tiêu mà bắn!"
Hơn mười tay nỏ giỏi nhất trong thành đã giương cung lên, mũi tên sáng loáng hướng về phía đứa trẻ đang bị treo lên không chút do dự.
Đinh Bộ Lĩnh thấy hai vương họ Ngô không có động tĩnh gì, liền thét lên: “Ta đếm đến ba! Một!"
Ngô Xương Văn quay sang anh trai, lúc này đây Xương Ngập vẫn vô cùng thẫn thờ không thể tin được.
"Hai!"
Ngô Xương Văn lập tức can thiệp: "Kéo xuống, kéo xuống đi"
Đinh Liễn nhanh chóng được quân đội kéo xuống khỏi sào. Đứa trẻ này sống chết bây giờ đã không còn tác dụng gì đối với bên kia, vậy thì đừng nên để lãng phí nhân lực. Lúc này, Ngô Xương Văn mới ngửa mặt lên trời mà than:
"Ta treo con nó lên là muốn để nó đoái tiếc con mà ra hàng cho chóng," Ngô Xương Ngập lầm bầm, "Nó tàn nhẫn như thế, còn treo con nó làm gì?"
Ngô Xương Ngập dù cứng rắn cũng không khỏi rùng mình trước sự quyết liệt của Đinh Bộ Lĩnh. Thế là hai người hạ lệnh rút quân rồi đem Đinh Liễn về, không dám tiếp tục cuộc vây hãm này và xem như để Đinh Bộ Lĩnh nổi dậy ở Hoa Lư không can thiệp nữa.
Từ xa xa nhìn lại, có ai đó vô tình nhìn qua sẽ chỉ thấy ánh mắt cậu bé cứ ngoắc ngoải nhìn theo hướng của phụ thân mình, nhìn mãi không thôi.
Hoài niệm những năm đó
Đêm đó, trong lều chủ tướng tại Hoa Lư, Đinh Bộ Lĩnh ngồi một mình bên ngọn đèn dầu cháy nhẹ. Bóng ông dài thênh thang trên tường, như một bóng ma ám ảnh chính mình. Bấy giờ Lưu Cơ đứng ngoài không dám vào, vì biết chủ tướng của mình đang trải qua cơn sang chứng thật sự ở trong tâm hồn.
Nhưng dù sao Bộ Lĩnh cũng đã thắng. Người thắng cuộc thì có thể thong thả một lát. Ông nhắm mắt lại, trong đầu hiện ra cảnh tượng ngày xưa ở Thung Lau. Thời ấy ông chỉ là đứa trẻ chăn trâu nhưng đã có khí chất khác thường. Đám trẻ con trong thôn đều theo ông "tập trận cờ lau", xem ông như chủ soái thực thụ vì lúc nào ông cũng đánh bại các đám trẻ khác ở trong làng.
"Hôm nay quân ta thắng trận!" Bộ Lĩnh hét lên với đám bạn thân, "Ta sẽ giết trâu khao quân!"
Sau khi ăn thịt trâu no nê, Bộ Lĩnh phải nghĩ ra cách để giải thích sự “mất tích” của con vật này với gia đình. Thế là, ông liền lấy cái đuôi trâu cắm vào khe đá núi, rồi sai "quân sĩ" về báo với chú ruột là Đinh Dự: "Trâu bị thần núi bắt, chỉ còn lại cái đuôi!"
Người chú Đinh Dự năm đó nghe tin, vội cầm gươm chạy đến. Ông thấy cái đuôi trâu thò ra từ khe đá liền tưởng thật nên ra sức kéo, ai ngờ bị ngã chổng kềnh, gươm văng ra xa. Lúc định thần lại thì mới biết bị lừa, ông liền nổi giận, cầm gươm lên đuổi chém cháu trai ông.
Đinh Bộ Lĩnh chạy đến chỗ kia thì bị ngã xuống bùn, quay lại thì ông chú đã đuổi đến rất sát rồi. Trong lúc nguy cấp đó, bỗng từ dưới nước, một con rồng vàng khổng lồ từ đâu ló đầu lên. Bộ Lĩnh được con rồng dìu dắt liền cố ngoi lên rồi chạy qua sông thoát nạn. Ông Đinh Dự thấy cảnh tượng kỳ lạ này thì hoảng hốt quỳ xuống, cắm gươm vào đất mà lạy rồi chạy trở về, nơi đó về sau thành núi Cắm Gươm.


Không ngờ tối đó, Bộ Lĩnh lại mơ thấy người chú cầm gươm lên toang giết mình, dáng vẻ không chút gì khoan nhượng. Giờ đây, ông lại có thể làm chuyện đó với con trai mình cũng không chút gì do dự. Phải chăng đó là vì ngày trước ông bị đối xử khắc nghiệt, nên đã quen dần với sự tàn nhẫn? Hay đó chính là định mệnh của những người sinh ra để làm chuyện lớn, phải học cách hy sinh tình riêng vì đại cuộc?
Ông thức dậy trong đêm, những giọt mồ hôi còn thấm trên trán sau cơn ác mộng. Nhưng rồi ông nhanh chóng trấn tĩnh trở lại. Bộ Lĩnh thừa biết rằng nếu sáng nay ông mà yếu lòng thì cả thành này tối nay sẽ chìm trong biển máu, vì vậy, ông tuyệt đối không bao giờ hối hận.
Tính toán của hai vương
Tại Cổ Loa, sau khi rút quân về, Ngô Xương Ngập không nguôi được cơn tức giận vì thất bại trong trận chiến vừa rồi. Ông liên tục tìm đến Đinh Liễn, dùng ánh mắt đầy hận thù quát mắng đứa trẻ:
"Ngươi là thứ vô dụng nên phụ thân ngươi mới sẵn sàng hy sinh ngươi như vậy, ông ta một chút lòng thương với ngươi cũng không có!”
Đinh Liễn vẫn ngồi im thin thít chịu trận, không nói câu nào khi nghe những lời sỉ nhục của Ngô Xương Ngập: “Ngươi có biết cha ngươi đối với ngươi thế nào không?". Ông nói tiếp với giọng đầy độc địa: "Hắn sai bắn ngươi đó! Không phải một mũi tên, mà hơn chục mũi tên, đến chết cũng không được toàn thây! Ngươi phải nhớ kĩ hôm nay phụ thân ngươi đã đối xử với ngươi thế nào!"
Ngô Xương Văn đột nhiên bước vào, nhìn qua đứa trẻ thấy nó đang buồn, ông khẽ thở dài một tiếng rồi kéo Ngô Xương Ngập ra ngoài. Lúc bị người em kéo đi, ông ta còn ngoái đầu lại phân trần: “Ta còn chưa nói hết cơ mà...”
Hai vương họ Ngô ra bên ngoài rồi, Xương Ngập liền hất tay em trai ra, tỏ vẻ tức giận. Ngô Xương Văn thì không chịu nổi cảnh tượng vừa rồi, bèn lên tiếng chất vấn: "Huynh làm vậy có ích gì? Nó chỉ là đứa trẻ! Chúng ta không thắng cũng đâu phải tại nó."
"Sao lại không tại nó? Nếu Đinh Bộ Lĩnh có thương nó thật thì sáng nay thế cục đã khác rồi, chỉ trách..." Xương Ngập khẽ thở dài "Con trai của Đinh Bộ Lĩnh lớn lên sẽ trở thành mối đe dọa của chúng ta! Phải để nó nhớ rằng cha nó đã từ bỏ nó thế nào để nó sau này biết cách đối phó, vậy thì chúng ta ở chốn này mới được yên thân."
“Được rồi được rồi, cả ngày hôm nay huynh cũng mệt rồi, huynh về nghỉ ngơi trước đi” - Xương Văn từ tốn nói.
Anh trai ông hằn học quay về, bước vài bước thì hơi quay đầu lại căn dặn: “Đệ hãy nhớ kĩ lời ta dặn đó.”
Ngô Xương Văn đứng đó thấy vậy gật gù cho xong chuyện. Đợi anh trai đi rồi, ông vuốt râu trầm tư một lát rồi gọi người dưới quyền đến căn dặn: “Đối xử với đứa trẻ này tốt một chút, đừng để nó chịu thiệt quá!”
Người dưới quyền ngẩng đầu lên, ngạc nhiên hỏi: “Nhưng thưa vương gia, nó là con của kẻ thù mà?”
Xương Văn lắc đầu, đi lên vài bước rồi nói: "Ta có linh cảm, nếu không diệt được Đinh Bộ Lĩnh, thì chỉ e sau này hắn sẽ trở thành cát cứ nguy hiểm nhất. Giữ lại con của hắn xem như còn có cái để sau này mà thương lượng. Trời đất bao la, biết đâu chừng Bộ Lĩnh cũng sẽ vì nể tình đứa trẻ này còn sống mà đối tốt với người họ Ngô."
Nỗi buồn nơi sâu thẳm
Những ngày tháng mơ hồ cứ như vậy mà trôi qua trong thành Cổ Loa như những đêm dài đằng đẵng mà không dứt. Đinh Liễn lớn lên từng ngày, từng tháng, từng năm, nhưng cùng với đó là sự cô đơn ngày càng sâu sắc. Mười lăm năm đã qua rồi, vậy mà trong lòng chàng thanh niên vẫn khắc khoải những chuyện xưa cũ.
Chàng trai nhân lúc nhàn rỗi và không ai chú ý, bèn ngồi dưới tán cây ôn lại một số chuyện. Trong đó có việc Ngô Xương Ngập đã từng hỏi cậu vài điều, dường như là hỏi cậu có còn nhớ đến chuyện suýt nữa bị phụ thân bắn chết không. Cậu trả lời rằng cậu vẫn nhớ cái khoảng khắc ấy, nhưng thật ra trong thâm tâm thì không buồn nữa, vì cậu tin rằng phụ thân có lý do riêng mới phải làm vậy.


Ở nơi cung đình, chứng kiến tận mắt những bất ổn của thiên hạ và sự chao đảo của lòng người vốn không thành thật, cậu mới lờ mờ hiểu ra có một thứ gọi là “hy sinh vì đại cuộc”. Chỉ là mười mấy năm trời phụ thân không có phái người đến tìm cậu, cũng chẳng thấy có tin tức gì gửi đến, thì chẳng qua là thấy hơi chạnh lòng thôi.
"Ngươi biết hắn đang làm gì không? Hắn đang bận rộn chinh phạt khắp nơi, đang bận rộn xây dựng đế chế của riêng mình. Còn ngươi, dù là con trai hắn, cũng chỉ là một kí ức xa xăm mà hắn không muốn nhớ đến." - Đinh Liễn bỗng nhiên nhớ về những lời Ngô Xương Ngập đã nói như thế.
Cũng may là ông trời có mắt nên không để con người độc địa này được sống lâu. Từ khi thất bại sau trận chiến với cha cậu, Ngô Xương Ngập bắt đầu thao túng triều chính, một mình quyết đoán chính sự, ý đồ loại Xương Văn ra khỏi việc cùng hắn cầm quyền. Ai mà ngờ được hắn đột nhiên bị bệnh nặng mà chết. Sau đó, Ngô Xương Văn trở thành người duy nhất nắm quyền, nhưng trong nước lại càng ngày càng nổi lên nhiều cuộc biến loạn.
Nam Tấn Vương Ngô Xương Văn thường đích thân mang quân đi dẹp loạn, đầu tiên ông dẹp được giặc Chu Thái ở Thao Giang, nhưng rồi mấy năm sau đó, khi đem quân đi đánh hai thôn Đường và Nguyễn ở Thái Bình, ông bị phục binh bắn nỏ trúng và tử trận.
Có thuyết cho rằng Ngô Xương Văn mất ở Giao Châu, các tướng tá tranh nhau lên thay, Giao Chỉ đại loạn. Và chính Đinh Liễn đã có công dẹp loạn và được phong tước. Có lẽ Xương Văn không có nhiều tướng tài bên cạnh mà việc binh thì còn nhiều quá nên ông trọng dụng luôn cả Đinh Liễn để dẹp yên loạn lạc, bất chấp thân phận thật sự của cậu, hay là còn bí ẩn nào khác?
Các sử gia về sau cũng có đôi lời nhận xét: "Theo như sách chép thì lúc đó Nam Tấn mới mất, trong nước rối ren, Đinh Liễn có công dẹp loạn, lại được phong tước, chứ chẳng như những con tin tầm thường nhân lúc loạn lạc mà trốn về."
Đinh Liễn về Hoa Lư
Ngày Đinh Liễn quyết định trở về, cậu không muốn bản thân mình ngay lập tức trở thành chàng trai hai mươi tuổi và là trưởng tử của phụ thân mình. Vì như thế có hơi đường đột, không biết phụ thân sẽ nghĩ thế nào, lỡ như cha cậu một lần nữa đuổi cậu đi thật, thì nỗi xấu hổ này chẳng biết để vào đâu cho hết.
Vậy nên, trước tiên Đinh Liễn rũ bỏ tư cách là con trai của Đinh Bộ Lĩnh mà cải trang thành một người bình thường đến xin gia nhập đội quân ở Hoa Lư để làm quân y.
"Ta biết y thuật, có thể chữa bệnh cho quân sĩ," cậu nói với viên tướng đang tuyển mộ quân lính.
Và nhờ vậy, cậu đã thuận lợi bước vào trong thành. Cậu thấy thành Hoa Lư nơi đây giờ đã khác xưa rất nhiều: thành quách kiên cố hơn, quân đội đông đảo và có tổ chức hơn. Cậu lờ mờ nhớ được một vài người mà cậu chơi thân lúc nhỏ, chỉ là mọi người không biết cậu là ai.
Vài ngày trôi qua êm đềm, nhưng cậu dường như phát hiện ra một điều bí mật, đó chính là không thấy phụ thân đâu.
“Chủ tướng ấy à? Ngài ấy đi đánh trận nữa rồi, nghe nói trận này khó khăn lắm, nếu nhanh thì cũng tuần nữa mới về” - Một người trong quân ngũ cho cậu hay tin.
Cậu thở dài, nhìn ra bầu trời xanh trên cao mà hỏi ông trời. Phụ tử hai người đã lỡ nhau một lần rồi, không biết lần này có lỡ nhau nữa hay không?
Nguồn tham khảo: Đinh Bộ Lĩnh và Đinh Liễn, Đinh Tiên Hoàng Wikipedia
(Mọi chi tiết trong bài đều do mình tưởng tượng thôi nhé ^-^)
Mời các bạn xem tiếp phần 3 dưới đây nhé:
Comments
Nơi Trang cập nhật các thông tin giải trí thú vị hài hước về kinh tế xanh, các giải pháp vì môi trường và sự phát triển bền vững ở Việt Nam và trên khắp thế giới