Đinh Liễn Giết Hạng Lang: Bi Kịch Huynh Đệ Nhà Đinh phần 12
Đinh Liễn giết Hạng Lang – bi kịch huynh đệ tương tàn làm rung chuyển nhà Đinh. Liệu âm mưu của Ngô Nhật Khánh có thành? Khám phá truyện dã sử đầy đau lòng!
Mời các bạn xem phần 11 trước khi xem phần 12 nhé: Nam Việt Vương Đinh Liễn và Âm Mưu Triều Đình ở Hoa Lư phần 11
Giọng Lê Hoàn trở nên nghiêm trọng khi khuyên Nam Việt Vương Đinh Liễn về bức thư do Hạng Lang gửi đến:
"Thần nghĩ rằng Nhị hoàng tử vừa được lập thái tử, tất cả con mắt ở trong kinh thành đều nhắm vào Nam Việt Vương ngài. Đây là thời điểm vô cùng nhạy cảm, nếu ngài đi chỉ sợ Nhật Khánh có âm mưu gì đó."
Đinh Liễn đứng dậy. Ánh mắt hắn sáng lên một tia kiêu hãnh:
"Giờ khắp thiên hạ này phải sợ Đinh Liễn ta, chứ ta đâu còn gì để mất mà phải ngán ai? Bọn chúng muốn gì, thì cứ để bọn chúng làm đi.”
Đinh Liễn từ từ bước ra khỏi cửa.
“Ta không phải kẻ sẽ lùi bước trước bất kì thế lực nào. Hắn nên nhớ cho rõ đó!"
Lê Hoàn thấy quyết tâm của Đinh Liễn như vậy, biết rằng không thể thuyết phục được nữa, chỉ có thể thở dài: "Nếu vương gia đã quyết định, thì xin hãy cẩn thận."
Đinh Liễn gật đầu, trong lòng không có chút bận tâm gì. Không phải ngài không biết được phía trước có cạm bẫy, mà là vì ngài muốn nó sớm tới một chút. Dù gì cũng là chuyện phải làm thì không cần cân nhắc cái bẫy là ngài bày ra hay ai bày ra.
Không ai biết rằng, quyết định này sẽ là bước ngoặt định mệnh không chỉ của riêng Đinh Liễn, mà còn của cả triều đại nhà Đinh sau này.
Nơi Bi Kịch Bắt Đầu
Khu vườn nhỏ ngoài sân, nơi thường yên tĩnh và thanh bình hôm nay lại tràn ngập bầu không khí hơi kì lạ. Thái tử Hạng Lang lúc này đi tới đi lui, đôi mắt trẻ thơ ánh lên vẻ lo lắng và mong chờ thật sự. Đứa trẻ chỉ muốn gặp anh mình để làm hòa, không hề biết rằng mình đang trở thành con cờ trong một ván bài lớn sắp sửa lật lên.
Bi Kịch Đinh Liễn giết em: Âm Mưu Chính Trị Triều Đinh phần 12


Ánh nắng chiều tà buông xuống những hàng cây, tạo nên những bóng mát dài vô tận. Nhưng trong bóng tối của lùm cây gần đó, có một bóng người áo đen bịt mặt đang rình rập. Hắn đã ẩn mình từ lâu, đôi mắt sắc lạnh đang theo dõi từng cử động của thái tử, trong tay nắm chặt chiếc phi tiêu đã được chuẩn bị sẵn.
Thời khắc định mệnh đã đến!
Tiếng rít nhỏ của phi tiêu xé tan bầu không khí yên tĩnh và rồi tiếng kêu đau đớn của Hạng Lang vang lên trong khu vườn vắng. Phi tiêu sượt qua cánh tay phải của đứa trẻ, khiến máu chảy ướt đỏ tay áo trắng của thái tử.
"Ah!" Hạng Lang rên rỉ, ngã xuống đất, mắt mờ đi vì đau đớn và hoảng sợ.
Bóng đen biến mất nhanh như đã xuất hiện, để lại Hạng Lang một mình trong khu vườn với vết thương chảy máu, kêu gọi khàn tiếng cũng không ai hay.
Là ai gài bẫy ai?
Đinh Liễn bước vào khu vườn với tâm trạng thư giãn lạ thường, có thể nói là tâm trạng của một người cưỡi ngựa xem hoa, không chút âu lo. Bỗng nhiên Nam Việt Vương nhìn thấy thái tử. Lúc này Hạng Lang đang nằm trên đất, máu chảy từ cánh tay ra không nhiều không ít. Đột nhiên mọi suy nghĩ khác trong đầu Đinh Liễn đều biến mất.
"Hạng Lang!" Đinh Liễn vội chạy đến, quỳ xuống bên cạnh em mình, "Chuyện gì đã xảy ra? Ai đã làm hại đệ?"
Hạng Lang nhìn lên, ánh mắt mờ đi nhưng vẫn nhận ra được anh trai: "Huynh... đệ... đệ không biết... có người..."
Đúng lúc đó, tiếng bước chân vội vã vang lên. Ngô Nhật Khánh cùng một nhóm lính xông vào khu vườn, khuôn mặt tỏ vẻ hoảng sợ nhưng ánh mắt lại lóe lên tia nham hiểm.
"Đây là chuyện gì?" Nhật Khánh hét lên, "Nam Việt Vương, tại sao thái tử lại bị thương như vậy?"
Đinh Liễn nhìn quanh, nhận ra ngay đây là một cái bẫy. Ngoài người của Nhật Khánh ra, không có ai khác ở đây. Xem ra mọi thứ đều được sắp xếp hết sức tinh vi rồi.
Đinh Liễn đỡ Hạng Lang đứng dậy, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào Nhật Khánh. Đến lúc này Nam Việt Vương vẫn không nói lời nào.
"Thái tử đang bị thương ở đây, người duy nhất có mặt lại là Nam Việt Vương," Ngô Nhật Khánh tiến lại gần, giọng nói trở nên gay gắt, "Ngài còn có gì để chối? Tội hại thái tử, thực sự là đáng chết!"


“Vậy à? Vậy là ngài định báo chuyện này lên hoàng thượng để trị tội ta?” - Đinh Liễn bình tĩnh ứng phó.
Ngô Nhật Khánh cười nửa miệng rồi nói: “Tất nhiên là vậy rồi. Tội trạng của ngươi phải để cho cả thiên hạ đều biết, rằng ngươi có ý xấu xa mưu hại thái tử. Ta muốn ngươi phải đến mức thân bại danh liệt, kể cả chức vương cũng không còn làm được nữa!”
Lúc này, Hạng Lang cố gắng vươn người ra, giọng yếu ớt bênh vực: "Không... không phải huynh trưởng... huynh ấy vừa mới đến..."
Hạng Lang vô tình bị Đinh Liễn kéo lại, ép sát bên mình. Còn Ngô Nhật Khánh thì không để ý đến lời của Hạng Lang, hắn càng muốn ép Đinh Liễn vào chỗ chết: "Thái tử còn nhỏ, có thể người không hiểu là đang có âm mưu gì. Nhưng nếu sự thật tâu rõ lên hoàng thượng, lại có thêm Ngô hoàng hậu nói thêm vào. Để xem hoàng thượng sẽ bênh ngươi hay là bênh thái tử đương triều?"
Đinh Liễn đứng giữa vòng vây, mặt không biến sắc. Nếu có chăng thì cũng là do cơn phẫn nộ bắt đầu dâng trào trong lòng Nam Việt Vương khiến cho tâm khảm ngài ấy dao động một chút. Nam Việt Vương không giận vì bị vu oan, mà vì thấy rõ sự đê tiện trong cách thức của Ngô Nhật Khánh. Hắn đã lợi dụng một đứa trẻ vô tội để thực hiện âm mưu chính trị của bản thân mình.
Bây giờ đã bất chấp thủ đoạn như vậy, sau này sẽ còn tán tận lượng tâm đến mức nào? Hôm nay người này đã có thể dùng Hạng Lang để đẩy người khác vào chỗ chết, liệu sau này có thí luôn Hạng Lang để tự làm vua? Chỉ cần người này còn, e là giang sơn nhà Đinh sẽ mãi mãi không yên được.
Đinh Liễn nhẹ nhàng đặt tay lên vai Hạng Lang, nhưng ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng Nhật Khánh "Nếu ta đã là tội nhân trong mắt thiên hạ, thì hãy để ta làm cho đúng!"
Nhật Khánh nhìn qua Đinh Liễn, ông không hiểu ý nghĩa của câu nói này.
Trong một tích tắc, Đinh Liễn đã đưa ra quyết định táo bạo nhất trong đời. Ngài giật lấy thanh kiếm của tên lính đứng gần nhất, ánh sáng lạnh lẽo từ lưỡi kiếm chiếu sáng khuôn mặt đầy quyết tâm của một người từng là tướng quân chinh chiến sa trường.
Một nhát kiếm nhanh như chớp. Máu của Hạng Lang đã nhuộm đỏ mặt đất. Đứa trẻ chỉ mới bốn tuổi, là thái tử của Đinh triều, đã thực sự chết ngay tại chỗ.
Ngô Nhật Khánh vô cùng chấn động, hắn không ngờ Đinh Liễn lại quyết liệt đến như vậy. Kế hoạch của hắn chỉ là làm Hạng Lang bị thương nhẹ và tạo ra một hiện trường giả để vu oan Đinh Liễn, nhưng giờ đây lại thành hiện trường thật. Không ngờ Nam Việt Vương dám làm thế! Không ngờ Đinh Liễn tuyệt tình như vậy! Mất đi thái tử, Nhật Khánh đã mất đi con cờ này mãi mãi, là vĩnh viễn mất đi cơ hội có thể chuyển mình.
Đinh Liễn giết Hạng Lang
Trong phòng riêng, Lê Hoàn, Nguyễn Bặc, Đinh Điền và Lưu Cơ ngồi quây quần với nhau, khuôn mặt ai cũng tỏ vẻ thất thần trước sự việc trên. Họ không ngờ rằng mọi chuyện lại diễn ra nhanh chóng và bi thảm đến như vậy.
"Ta không ngờ Nam Việt Vương lại làm như thế," Nguyễn Bặc lên tiếng trước, giọng chứa đầy đau xót, "Trước khi chúng ta kịp dâng tấu thì..."
Lưu Cơ ngồi đó lắc đầu, ánh mắt buồn rầu đăm đăm: "Tất cả đều muộn rồi. Giờ đây mọi kế hoạch của chúng ta đều vô nghĩa."
Còn Đinh Điền thì thở dài: "Có lẽ chúng ta đã suy nghĩ quá nhiều rồi mà quên mất, đôi khi các quyết định được đưa ra trong phút chốc lại có thể thay đổi tất cả."
Lê Hoàn là người ít nói nhất trong nhóm, cuối cùng cũng lên tiếng: "Người đau lòng nhất lúc này có lẽ là hoàng thượng. Không biết người sẽ xử trí Nam Việt Vương như thế nào đây?"
Cả bốn người đều im lặng, mỗi người chìm trong những suy nghĩ riêng. Nhưng tất cả họ đều biết rằng, từ giờ trở đi, mọi thứ sẽ không còn như xưa nữa.
Nỗi Đau Của Người Mẹ
Tin tức về cái chết của Hạng Lang như một trận động đất làm chấn động triều đình và lan khắp cung điện chỉ trong chớp mắt. Ngô hoàng hậu khi nghe tin con mình đã ra đi thì gần như sụp đổ hoàn toàn.


Tiếng khóc ai oán của bà vang lên khắp cung điện, từng tiếng nức nở và rên xiết như một mảnh dao cắt vào lòng người. Ngô hoàng hậu từng là người phụ nữ kiêu hãnh với ân sủng bậc nhất của hoàng đế trong hậu cung, giờ đây chỉ còn là một người mẹ buồn bã đau khổ vì mất đi đứa con mà bà vô cùng yêu quý.
"Con trai ta... con trai của ta..." Bà nghẹn ngào chua xót, nước mắt như mưa rơi không ngừng, "Tại sao lại là con? Tại sao?"
Những cung nữ xung quanh cũng không kìm được nước mắt. Họ đều biết Hạng Lang là một đứa trẻ hiền lành và không có lỗi lầm gì, vậy mà đã vong mạng chết yểu như vậy. Điều đáng nói hơn là, người ra tay chính là trưởng huynh của Hạng Lang, tức Nam Việt Vương Đinh Liễn.
Ngô hoàng hậu sau cơn xúc động đã chạy đi tìm Đinh Tiên Hoàng để đòi lại công đạo cho con mình. Nhà vua hiện tại mới vừa ăn xế xong, lúc nãy còn nói cười với các quan về chuyện triều chính, lúc này đây khi nghe tin dữ thì cảm thấy như không còn sức lực.
Ông đứng lặng lẽ trước bàn làm việc và rơi một giọt nước mắt, ngoài ra không có thêm bất cứ chỉ thị nào. Khi có quan nội thị đến báo rằng có Ngô hoàng hậu xin được cầu kiến, ông đã nói là không tiếp, lời lẽ rất giận dữ:
“Không tiếp Ngô hoàng hậu, nhất định không tiếp!”
Tiếng thét của Đinh Tiên Hoàng vang to đến mức Ngô hoàng hậu đứng bên ngoài đã nghe thấy rõ. Bà không nói gì nữa, nước mắt cũng không rơi nổi, chỉ đứng nhìn trân trân vào cái cửa ngăn cách giữa bà và phu quân, mà nơi đó có lẽ sẽ không bao giờ được mở ra dành cho bà nữa.
Điều đau lòng nhất giờ đây có lẽ không phải là cái chết của Hạng Lang, mà là sự thờ ơ của hoàng đế. Đinh Tiên Hoàng không hề đến thăm hỏi, không hề gặp mặt Ngô hoàng hậu sau khi biết tin con trai bà đã bị người ta sát hại.
Ngô hoàng hậu đương đắc sủng, vì cái chết của con trai do Đinh Liễn hại mà trong một đêm đột nhiên thất sủng, chẳng được hoàng đế đoái hoài.
Dù sao đi nữa, Ngô hoàng hậu cũng sẽ vì Hạng Lang mà làm tất cả, để buộc Đinh Liễn phải trả mạng lại. Thêm một người chết nữa, hoàng đế vì đâu có thể liên tiếp đưa hai con trai của mình cùng xuống hoàng tuyền?
Tấu Sớ Và Luận Tội
Ánh nắng xế chiều len lỏi qua những tấm màn gấm thêu rồng vàng, chiếu xuống sàn đá lạnh lẽo của cung điện. Ở đó, Đinh Tiên Hoàng ngồi trên long ngai, ánh mắt nặng trĩu u buồn nhìn xuống những tờ tấu sớ chồng chất trước mặt. Từng tờ sớ ấy tuy mỏng tanh nhưng dường như có sức mạnh ngàn cân và sẵn sàng đè bẹp bất cứ người nào tưởng rằng mình mạnh mẽ.
Từng dòng chữ trên đó đều như từng mũi tên bắn vào lòng ông, bởi tất cả đều đòi một thứ, chính là xử tử Đinh Liễn.
Tiếng bước chân vang lên từ bên ngoài điện. Sau đó, Ngô Nhật Khánh bước vào, dáng vẻ trang nghiêm nhưng đôi mắt lại ánh lên thứ ánh sáng lạnh lẽo như băng. Hắn quỳ xuống trước mặt hoàng đế, giọng nói như người đang kìm nén cơn thịnh nộ:
"Tâu hoàng thượng, Hạng Lang là em trai cùng mẹ khác cha với thần. Máu thịt ruột gan, nó còn quan trọng hơn cả tính mạng thần! Vậy mà Đinh Liễn đã ra tay một cách tàn nhẫn..."
Nhật Khánh dừng lại, nhìn thẳng vào mắt Đinh Tiên Hoàng: "Hoàng thượng có biết, khi thần ôm xác Hạng Lang trong tay, máu em thần đã nhuộm đỏ cả áo thần không? Tiếng khóc cuối cùng của nó vẫn còn vang vọng trong tai của thần!"
Nhật Khánh quỳ xuống, đầu chạm đất, giọng trở nên lạnh lẽo vô cùng:
"Thần nghe nói ‘Giết người thì phải đền mạng’, người thường đã vậy, huống hồ chi nạn nhân lại là thái tử đương triều do chính hoàng thượng sắc phong?”
Đinh Tiên Hoàng nhỏ một giọt nước mắt kín đáo, ông thật sự là đau lòng khôn xiết trước sự thật phũ phàng lúc này.
“Chuyện đã như vậy rồi, khanh muốn ta xử tội Nam Việt Vương thế nào? - Đinh Tiên Hoàng ôn tồn hỏi.
“Xin hoàng thượng xử tử tội! Nhưng mà, tử tội vẫn còn quá nhẹ cho một kẻ phạm vào thập ác. Lúc thần đi ngang qua đại điện vẫn còn thấy vạc dầu và hổ dữ...”
Hoàng đế mở to mắt, thật không dám tin những gì mà Ngô Nhật Khánh có thể nói ra ngay lúc này. Hắn thực sự muốn như thế thật hay sao?
Ngô Nhật Khánh không do dự mà nói tiếp, giọng gằn từng chữ: “Xin người ném Đinh Liễn vào vạc dầu sôi, cho hổ dữ xé xác để trả đủ món nợ máu này!”
Nhà vua đứng dậy, hét lên: “Nhật Khánh!”
“Nếu hoàng thượng không làm vậy, thần sẽ không còn mặt mũi nào để sống trên đời này nữa!" - Ngô Nhật Khánh cũng gào lên với vua, bất chấp tôn ti trật tự.
Nguồn tham khảo: Đinh Bộ Lĩnh và Đinh Liễn, Đinh Tiên Hoàng Wikipedia
(Mọi chi tiết trong bài đều do mình tưởng tượng thôi nhé ^-^)
Mời các bạn xem tiếp phần 13 dưới đây nhé:
Comments
Nơi Trang cập nhật các thông tin giải trí thú vị hài hước về kinh tế xanh, các giải pháp vì môi trường và sự phát triển bền vững ở Việt Nam và trên khắp thế giới