Đinh Liễn Truyện: Bi Kịch Uất Hận Của Nam Việt Vương phần 10
Đinh Liễn truyện kể về bi kịch của Nam Việt Vương: từ con tin Cổ Loa đến vuột mất ngôi thái tử. Liệu số phận có công bằng? Khám phá câu chuyện lịch sử nhé!.
Mời các bạn xem phần 9 trước khi xem phần 10 nhé: Truyện Vua Đinh Tiên Hoàng: Hoa Lư nổi gió phần 9
Mũi tên đã bắn xuống
Mấy hôm sau, trong hoàng cung Hoa Lư, toàn thể quan văn võ đã tập trung đầy đủ. Không khí trang nghiêm và căng thẳng bao trùm khắp nơi. Lúc này Đinh Tiên Hoàng ngồi trên ngai cao, khuôn mặt nghiêm khắc không lộ một chút cảm xúc nào.
Đinh Liễn đứng ở hàng đầu, mặc chiếc áo triều phục vương gia trang trọng. Cậu đã nghe được tin đồn từ nhiều tháng qua cứ ở bên tai không dứt, nhưng vẫn còn một chút hi vọng mong manh rằng đó chỉ là tin giả.
"Hôm nay, trẫm tuyên bố một điều quan trọng" Đinh Tiên Hoàng mở lời, giọng nói vang vọng khắp trong ngoài điện: "Sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, trẫm quyết định sách phong Hạng Lang làm thái tử, Đinh Toàn làm Vệ Vương!"
Cả điện đường đột nhiên tĩnh lặng đến mức thời gian như ngừng lại. Những quan thần nhìn nhau với ánh mắt kinh ngạc, trong đó một số người đã dự đoán trước nhưng vẫn không thể tin được khi nghe tận tai. Ở gần đó, Lưu Cơ cúi đầu xuống, không dám nhìn về phía Đinh Liễn. Lê Hoàn thì đứng thẳng như cây gỗ, gương mặt không biểu lộ cảm xúc gì song lại nắm chặt hai bàn tay.
Người quan trọng nhất trong buổi thiết triều là Đinh Liễn thì đứng như hóa đá. Nam Việt Vương đường hoàng lẫm liệt năm nào trong thời khắc này lại cảm thấy như có một khối băng lạnh buốt từ tim lan ra khắp cơ thể. Những tiếng nói xung quanh cậu như biến thành những tiếng ù mơ hồ lạ lẫm, trước mắt là cả thế gian gần như sụp đổ.
"Thần xin được hỏi" Lê Hoàn bước ra, quỳ xuống trước mọi người "Hoàng Thượng có chắc chắn với quyết định này không?"
"Trẫm đã quyết định rồi", Đinh Tiên Hoàng trả lời cứng rắn: "Có ai phản đối không?"
Vạc dầu và hổ dữ còn ở ngoài sân, ai mà dám lên tiếng vào lúc này chứ? Họa chăng chỉ có một người có thể và rất cần phải đóng góp vì chuyện phế lập trực tiếp liên quan đến con người ấy. Lê Hoàn liền quay sang Đinh Liễn, cả triều đình lập tức nhìn về phía ngài.
Những người có mặt trong điện không ai dám mô tả khuôn mặt của Đinh Liễn lúc này. Có ai đó cảm nhận được Đinh Liễn đang phẫn uất hoặc đang run rẩy, nhưng tuyệt nhiên vẫn không biểu lộ ra mặt.
Đinh liễn mất ngôi thái tử về tay hạng lang phần 10


Đúng lúc này thì Hạng Lang lại lên tiếng phá vỡ sự im lặng: Phụ hoàng, thái tử là gì vậy?”
Đinh Tiên Hoàng nhìn con trai thứ với ánh mắt dịu dàng: "Thái tử là người sẽ trở thành hoàng đế khi phụ hoàng già đi, Hạng Lang."
"Vậy con sẽ ngồi trên ghế to như phụ hoàng à?" Đứa bé hỏi với sự hào hứng.
Đinh Tiên Hoàng mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy."
Ngô Nhật Khánh đến giờ mới mỉm cười, một nụ cười của sự đắc thắng. Là ai sẽ được ngồi trên cái ghế to kia, không phải cứ hoàng đế chỉ định người nào thì người đó sẽ ngồi được đâu.
Sau một hồi lâu, Đinh Liễn trấn tĩnh trở lại, cậu thoáng nghĩ đến sẽ có kết cục này, nên cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ trước.
“Nam Việt Vương!” - Đinh Tiên Hoàng nhắc nhở.
Đinh Liễn cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói khàn đặc: "Nhi thần không có gì để nói. Nhi thần cảm thấy hơi mệt, xin được lui ra trước"
Rồi cậu quay lưng bước nhanh ra khỏi chính điện, ngầm mang theo những giấc mơ về tương lai, những hy vọng được tiếp nối sự nghiệp vĩ đại của phụ hoàng rời đi ngay lập tức. Tất cả, gần như là tất cả mọi thứ đều tan thành mây khói chỉ trong một ngày.
Nếu mười cung thủ năm xưa theo lệnh phụ hoàng không kịp bắn xuống để kết thúc cuộc đời Đinh Liễn, thì hôm nay, cuối cùng mũi tên cũng đã bắn xuống.
Những ký ức đau thương
Đêm ấy, Đinh Liễn ngồi một mình trong phòng riêng suy nghĩ miên man. Ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào phòng tạo nên những vệt sáng bạc trên sàn gỗ. Trên bàn, chén rượu đã cạn từ lâu, nhưng cậu vẫn ngồi đó, mắt nhìn xa xăm như đang tìm kiếm điều gì đó trong quá khứ quá đỗi mịt mù.
Cậu nhớ lại khi mình khoảng sáu tuổi thì đã bị đưa đi làm con tin ở Cổ Loa. Lúc đó cũng chỉ lớn hơn Hạng Lang bây giờ một chút nhưng cuộc sống thì khác một trời một vực. Hạng Lang được sống trong cung vàng điện ngọc, có cha có mẹ yêu thương. Còn cậu, phải trải qua mười lăm năm trời sống trong cảnh tù túng, mỗi ngày trôi qua đều như địa ngục. Cậu nhớ về những đêm lạnh lẽo, khi phải co ro trong một góc phòng, lắng nghe những lời đe dọa của kẻ thù về việc sẽ giết cậu nếu cha cậu không đầu hàng.
Sau đó, Đinh Liễn nhớ đến cái ngày mà cậu bị hai Ngô Vương treo trên sào để ép buộc phụ thân quy hàng. Ông ấy không những không thương lượng mà còn kêu mười cung thủ nhắm lấy cậu mà bắn. Nếu không vì một chút kinh sợ trong lòng hai Ngô Vương thì cậu đã đi đầu thai từ lâu lắm rồi. Lúc ấy, cậu đã nghĩ mình sẽ chết. Và sau này trong biết bao khoảnh khắc đối diện với cái chết ở trên chiến trường, cậu cũng không hề giận phụ thân, mà còn tự hào vì có một người cha không bao giờ cúi đầu trước kẻ thù.
Những năm tháng sau đó, khi được trả tự do và trở về, cậu đã lao mình vào chiến trường với một quyết tâm mãnh liệt: phải xứng đáng với sự hy sinh của phụ thân, phải chứng minh rằng mình là con trai của Đinh Tiên Hoàng. Người kế thừa được sự nghiệp của ông phải là trưởng tử của ông chứ không ai khác.


Trải qua bao nhiêu trận đánh, biết bao đêm không ngủ, rất nhiều lần đối mặt với chuyện sinh tử, tất cả đều vì một niềm tin duy nhất, rằng phụ thân sẽ nhận ra và trân trọng những gì mình đã cống hiến cho đại nghiệp và cho chính bản thân ông.
Nhưng giờ đây, tất cả dường như đã trở thành vô nghĩa.
Vậy nên nếu phụ hoàng không truyền ngôi cho đứa con này, điều đó có nghĩa là gì? Là phủ nhận hết mọi công sức và mọi thành tựu vẻ vang nhất trong cuộc đời này của Đinh Liễn? Là phủ nhận hết những gì mà phụ tử họ đã từng cùng nhau trải qua?
Nếu Đinh Liễn không có những kí ức đau thương ở trên chiến trường đó, đã không hy sinh một phần máu thịt cho thiên hạ này, thì cậu đã có thể lên núi sống đời ẩn dật vô lo vô nghĩ. Không làm thái tử thì cũng chẳng sao, nhưng cái mà cậu không cam tâm nhất, chính là toàn bộ thành quả của mình đã bị một kẻ vô danh và không phải ruột thịt với mình chính thức cướp đi!
Nỗi đau tích tụ bao năm qua bỗng nhiên bùng nổ. Đinh Liễn ném chén rượu vào tường, tiếng vỡ tan vang lên trong đêm vắng cô độc. Trong lòng cậu, tất cả tình yêu thương còn sót lại trong người đã từ từ chuyển thành uất hận. Và khi uất hận đạt đến đỉnh điểm, nó sẽ biến thành thù hận.
Đinh Liễn cuối cùng đứng dậy, bước ra ngoài hiên. Trăng bên ngoài đang lên cao, ánh sáng bạc phủ xuống sân vườn. Cảnh đẹp dường dường là thế, nhưng nếu trong lòng đã chết thì còn có ý nghĩa gì. Trong lòng của Nam Việt Vương năm ấy, một ý nghĩ đen tối đã bắt đầu nảy sinh.
Cuộc tranh luận cuối cùng
Sáng hôm sau, Lưu Cơ tìm đến phòng của Nam Việt Vương Đinh Liễn với tâm trạng lo lắng. Ông đã nhận ra những dấu hiệu đáng ngại trong ánh mắt của trưởng hoàng tử. Và với kinh nghiệm lâu năm trong chính trường, ông biết rằng những bi kịch lớn thường bắt đầu từ những khoảnh khắc như thế này.
"Đại hoàng tử." Lưu Cơ gõ cửa nhẹ nhàng.
"Lưu đại nhân, mời vào." Đinh Liễn mở cửa, gương mặt tái nhợt và đôi mắt đỏ hoe cho thấy cậu đã không ngủ được trong cả đêm dài.
"Vương gia có vẻ không khỏe. Có phải vì chuyện hôm qua?"
Đinh Liễn mời Lưu Cơ ngồi xuống và rót trà mời khách. Lúc đầu Lưu Cơ từ chối vì thân phận quân thần cách biệt, nhưng vì Đinh Liễn đang trong tâm trạng rất là tồi tệ nên ông cũng không muốn làm khó cậu. Bàn tay của Nam Việt Vương lúc rót trà hơi run, tiếng cốc chạm vào phần đĩa nghe rất rõ rệt trong một căn phòng vốn yên tĩnh.
"Lưu đại nhân, ngài có nghĩ rằng số phận của con người đã được định sẵn không?"


Câu hỏi bất ngờ khiến Lưu Cơ giật mình. Ông nhìn chăm chú vào mắt Đinh Liễn, cố gắng đoán xem điều gì đang diễn ra trong tâm trí của đại hoàng tử.
"Tại sao đại hoàng tử lại hỏi như vậy?"
Đinh Liễn cay đắng nói: "Từ nhỏ, ta đã tin rằng chỉ cần mình làm tốt, chỉ cần mình có công trạng thì sẽ được ghi nhận. Nhưng giờ ta mới biết, có những thứ trong đời này không phải cứ cố gắng là được, mà lúc cần thì phải tranh."
Lưu Cơ uống một ngụm trà, tiếp tục nghe Đinh Liễn kể lể: "Ngài có nghĩ ta là một kẻ thất bại không?"
"Tại sao người lại nghĩ như vậy?" Lưu Cơ hỏi, ánh mắt quan sát kỹ khuôn mặt của cậu.
"Mười lăm năm làm con tin, hơn mười năm lập công trên chiến trường, ba mươi năm làm nhi tử, nhưng cuối cùng ta vẫn không thể khiến phụ hoàng nhìn ta bằng ánh mắt mà ông ấy nhìn Hạng Lang." Đinh Liễn bỗng nhìn thẳng vào Lưu Cơ, "Ngài nói xem, lỗi tại đâu?"
Lưu Cơ thở dài: "Lỗi không phải tại ngài, cũng không phải tại Hoàng Thượng. Có lẽ bên phía Ngô Nhật Khánh đã làm áp lực khiến phụ hoàng ngài phải ra quyết định như vậy."
Đinh Liễn chỉ cười nhẹ mà đắng cay trong lòng: “Phụ hoàng là nhất quân chi quân, nắm trong tay binh quyền thiên hạ, là người có thực quyền. Nếu như không phải là quyết định của ông ấy, cho dù có mười Ngô Nhật Khánh cũng không can thiệp vào được.”
Lưu Cơ đứng lên đi vài bước: “Nhắc đến chuyện này cũng lạ, ta thật không hiểu ngài đã làm sai điều gì. Hoàng thượng trước giờ đối với ngài rất tốt, còn phong ngài làm Nam Việt Vương chẳng phải cũng có ý để ngôi báu cho ngài hay sao?”
Ông tiến lại gần Đinh Liễn, nói vài câu dễ nghe: “Hay là thần cùng các tướng lĩnh khác, có Lê Hoàn, Nguyễn Bặc, Đinh Điền và Phạm Hạp nữa...đến dò hỏi hoàng thượng thử xem, biết đâu có thể thay đổi tình hình.”
“Không cần đâu!” - Đinh Liễn đáp lời ngắn gọn.
Lưu Cơ hơi kinh ngạc hỏi: “Lẽ nào, Nam Việt Vương đã có kế sách?”
Đinh Liễn gật đầu.
Lưu Cơ lại ngồi xuống ghế, im lặng một lúc, rồi hỏi: "Ngài muốn làm gì?"
Đinh Liễn đáp: "Ta nghĩ, có lẽ thế gian sẽ tốt hơn nếu không có những kẻ cản trở."
"Vương gia!" Lưu Cơ đứng bật dậy khỏi ghế: "Ngài không thể nghĩ như vậy! Hạng Lang dù sao chỉ là một đứa trẻ vô tội!"
"Vô tội?" Đinh Liễn cũng quay phắt lại nhìn Lưu Cơ, ánh mắt lạnh lùng, "Thế ta có vô tội không khi bị đưa đi làm con tin? Ta có vô tội không khi phải chịu đựng mười lăm năm sống như địa ngục? Nhưng cuối cùng, cái gọi là 'vô tội' của nó lại có thể cướp đi tất cả những gì ta đã đấu tranh!"
Đinh Liễn nói trong uất hận, cuối cùng cũng xả được hết nỗi khổ ở trong lòng.
“Nếu cha muốn ta nhường bước, ta có thể rời khỏi kinh thành mà sống ẩn dật, nhưng đó là khi thiên hạ này không phải là ta cùng ông ấy giành lấy! Nếu ta phải chứng kiến một đứa trẻ ngồi lên ngôi báu mà ta đã đổ bao nhiêu máu để tranh đoạt... ta không có làm được đâu!"
Lưu Cơ nghe vậy, thật sự kinh sợ, giọng run run khuyên Đinh Liễn: “Đại hoàng tử, thần hiểu được sự bất bình trong lòng của ngài lúc này. Nhưng người ta thường nói, giận quá thì mất khôn. Ngài đừng để lòng thù hận khiến ngài quên đi mất Hạng Lang cũng là em trai ngài.”
"Em trai đấy à?" Đinh Liễn cười cay đắng. "Em trai mà đã cướp mất tất cả những gì thuộc về huynh trưởng? Em trai mà vì nó, ta đã trở thành kẻ thừa thãi trong mắt phụ hoàng! Đó là chưa kể Ngô phu nhân hay Ngô Nhật Khánh kia nữa, những năm qua họ không ngừng nói xấu để hạ bệ ta, họ có xem ta là người nhà không?"
Đinh Liễn hít một hơi, để cho cơn giận từ từ ngấm vào máu thịt, như nhập vào một phần linh hồn của con người cậu ngay trong lúc này: “Ta đã nhịn quá đủ rồi, hồi đó lâm trận, ta cũng không nhẫn nại đến mức như vậy, chi bằng một nhát ân đoạn nghĩa tuyệt, khỏi phải dây dưa!”
Lưu Cơ buồn bã nói: “Nhưng ngài có từng nghĩ đến, nếu ngài làm chuyện tày trời này, trong nước sẽ xảy ra nội loạn, ngoại quốc sẽ nhân cớ đó tiến đánh Đại Cồ Việt ta không? Nếu là vậy, ngài thật sự là đang kéo muôn dân bách tính trong thiên hạ chết chung trong cuộc chiến tranh giành quyền lực này.”
Đinh Liễn đặt tay lên vai Lưu Cơ, trấn an ông: “Yên tâm đi, về phía người phương Bắc ta đã thỏa thuận với họ xong rồi. Nếu ta mà không phải người kế vị, đó mới chính là cái cớ để họ thấy bất an mà dấy quân xâm phạm.”
Lưu Cơ vẫn không yên tâm, vội nói: “Đại hoàng tử à, cho dù bên ngoài quốc gia sắp xếp ổn thỏa, nhưng còn trong nước? Ngài không ý thức được nếu ra tay lúc này sẽ có hậu quả gì đâu? Nếu ngài thực sự làm vậy, cho dù giành được ngai vị thì ngài cũng bị hậu nhân đánh giá là trái đạo, thực sự là vạn kiếp bất phục đó!”
Nguồn tham khảo: Đinh Bộ Lĩnh và Đinh Liễn, Đinh Tiên Hoàng Wikipedia
(Mọi chi tiết trong bài đều do mình tưởng tượng thôi nhé ^-^)
Mời các bạn xem tiếp phần 11 dưới đây nhé:
Comments
Nơi Trang cập nhật các thông tin giải trí thú vị hài hước về kinh tế xanh, các giải pháp vì môi trường và sự phát triển bền vững ở Việt Nam và trên khắp thế giới