Đinh Liễn và Đinh Bộ Lĩnh: lúc gặp lại nhau sẽ thế nào? Phần 3

Khám phá câu chuyện cảm động về Đinh Liễn và Đinh Bộ Lĩnh: từ chiến trường Hoa Lư đến giây phút đoàn tụ. Liệu họ có nhìn nhận lại nhau sau muôn vàn sóng gió?

Mời các bạn xem phần 2 trước khi xem phần 3 nhé: Đinh Bộ Lĩnh Bắn Đinh Liễn: Quyết Định Tàn Nhẫn Định Hoa Lư Phần 2

Hoàng hôn đêm ấy đỏ rực trên thành Hoa Lư, tiếng vó ngựa từ đâu rầm rập vang dội. Đinh Bộ Lĩnh cùng các tướng quân bất ngờ trở về từ chiến trường. Nhưng khác với những lần trước đây oai phong lẫm liệt thì lần này ông đi loạng choạng, mặt mày tái nhợt. Dù là trận này giành chiến thắng, nhưng ông lại bị thương rất nặng. Các bộ tướng vây quanh để đỡ ông, trong ánh mắt đều tỏ ra nỗi lo âu.

Trong lều chính, khi áo giáp của chủ tướng được tháo ra, mọi người mới thấy hết sự nghiêm trọng của tình hình: Mũi tên của địch đã cắm sâu vào vai trái ông, vị trí gần ngực, máu đã đông cứng quanh miệng vết thương. Điều đáng sợ hơn cả đó là sắc mặt ông ngày càng tái đi, hơi thở ngày càng yếu ớt, rõ ràng là một tình hình chẳng khả quan gì.

"Quân y đâu? Mau đến đây!" - tiếng gọi của một bộ tướng vang lên gấp gáp.

Một người quân y già trong đội quân run rẩy tiến lại, xem xét vết thương một lúc rồi lắc đầu:

"Thưa chủ tướng, vết thương này... thực sự trúng độc rồi. Lão chỉ biết các loại thuốc thông thường, còn độc này... lão không biết cách giải."

Bầu không khí trong lều im lặng như tờ. Các bộ tướng đều nhìn nhau lo lắng, không ai biết nói gì trong hoàn cảnh này. Trong khi ấy, Đinh Bộ Lĩnh ngồi trên ghế cố chịu đựng từng cơn đau như dao cắt đang nghiến lấy cơ thể mình.

Chính lúc đó, từ đám đông lính tráng phía sau, một thanh niên mặc y phục bình thường bước ra. Gương mặt cậu thì trẻ trung nhưng đôi mắt thì ánh lên vẻ sâu sắc, như người đã trải qua nhiều sóng gió.

"Xin các vị cho phép thảo dân thử cứu chữa chủ tướng"


Hành Trình Tái Hợp Của Đinh Bộ Lĩnh và Con Trai Đinh Liễn phần 3

Đinh Bộ Lĩnh Trở Về Từ Chiến Trường
Đinh Bộ Lĩnh Trở Về Từ Chiến Trường

Tiếng nói vang lên trong lều khiến mọi người đều quay nhìn. Đó chính là Đinh Liễn cải tên đổi họ là Tử Văn, người từ kinh thành mới tới gia nhập đội quân Hoa Lư và làm quân y trong khoảng nửa tháng.

Đinh Liễn đã âm thầm quan sát từ nãy đến giờ. Khi thấy chủ tướng bị thương nặng, trong lòng cậu như có lửa đốt. Cậu đánh liều ra quyết định này, hẳn là vì một điều gì đó sâu xa hơn, một sự thôi thúc mạnh mẽ mà chính cậu cũng không thể giải thích được.

Nhưng không phải cứ nói ra sẽ có người tin. Quân đội Hoa Lư ai cũng nghiêm cẩn đề phòng trong ngoài, đặc biệt là người mới tới. Trong số đó, tướng quân Nguyễn Bặc nhìn cậu một lát rồi nhíu mày:

"Ngươi là ai? Dám to gan như vậy?"

Chàng trai trẻ cúi đầu:

"Tôi là Tử Văn, mới vào đội quân không lâu và làm quân y. Tôi từ kinh thành về, lúc trước có học qua y thuật. Vết thương của chủ tướng, tôi có thể chữa được."

"Kinh thành?" - Một vị tướng khác cũng cau mày - "Ngươi nói ngươi từ kinh thành về? Biết đâu ngươi là gián điệp đến đây để hại chủ tướng thì sao?"

"Đúng vậy!" - Tướng Nguyễn Bặc gật đầu - "Chủ tướng đang nguy hiểm, ta không thể để một kẻ không rõ lai lịch tiếp cận!"

Đinh Liễn đứng yên tại chỗ, không muốn tranh cãi. Trong lòng cậu là biết bao cảm xúc đang chực chờ dâng trào. Đó là nỗi đau của một đứa con đã li biệt phụ thân từ khi sáu tuổi, nỗi khao khát được gần gũi với người sinh ra mình hơn mười năm trời chưa được gặp; và giờ đây là nỗi lo sợ rằng có thể sẽ mất cha lần nữa ở ngay trước mắt, mà lần này có thể là mãi mãi.

Nghĩ vậy, cậu ngước mắt lên, đánh liều nói ra một lời cuối cùng mà không hề nao núng:

“Nếu không cứu được chủ tướng, thảo dân xin chịu tội chém đầu."

Ngay lúc đó có mấy tiếng xì xào vang lên không dứt, rồi bỗng nhiên im bặt bởi tiếng nói khàn khàn của người ngồi trên ghế.

"Đủ rồi... các người... làm khó hắn thế... làm gì..."

Mọi người quay nhìn ông, khi đó Bộ Lĩnh bắt đầu nói tiếp: "Để... để cậu ta thử đi. Cùng lắm... cũng chỉ là chết thôi. Đại trượng phu không sợ chết... thì còn sợ người khác giở trò hay sao?"

Những lời nói ấy như có sức nặng ngàn cân, khiến các tướng lĩnh không còn dám cản trở, sau đó lui hết ra ngoài. Đinh Liễn lúc này bước gần đến ông, tay run run nhưng người thì vẫn bình tĩnh xem xét vết thương.

Trong lòng cậu như có hàng ngàn con dao đang cắt xuống. Trước mặt cậu, đây chính là người cha mà cậu đã mong ngóng bao nhiêu năm trời, tưởng lúc gặp lại nhau sẽ xúc động thế nào, vậy mà giờ đây tính mạng của ông lại như chỉ mành treo chuông.

Đinh Bộ Lĩnh ngồi thẳng dậy một cách khó khăn, ánh mắt nhìn về phía Đinh Liễn, rồi nhìn chăm chăm vào khuôn mặt trẻ trung ấy. Có điều gì đó trong ánh mắt của chàng trai trẻ này khiến ông cảm thấy rất quen thuộc, như một kỉ niệm xa xưa nào đó đã từng chìm sâu trong ký ức.

Đêm đã về khuya, nhưng căn phòng của hai người họ vẫn sáng rực ánh nến. Đinh Liễn đang tỉ mỉ thoa thuốc giải độc cho vết thương, từng động tác đều nhẹ nhàng như sợ làm đau người bị thương vậy. Đinh Bộ Lĩnh ngồi yên một chỗ, tuy nén cơn đau nhưng đôi mắt sắc bén vẫn không rời khỏi chàng trai trẻ.

Đinh Liễn sau đó cẩn thận xử lí vết thương, dù máu tươi tuôn ra ướt đẫm khăn vải nhưng Đinh Bộ Lĩnh vẫn cố chịu đựng không rên lên một tiếng. Cậu quan sát vết thương của ông một cách tỉ mỉ, rồi từ trong túi thuốc nhỏ lấy ra những vị thuốc lạ kì.

"Đây là độc xà, pha trong mũi tên. Chỉ có phương pháp pha chế thuốc trong kinh thành mới giải được. May mà chủ tướng có thân thể cường tráng, nếu không đã..." - cậu dừng lại, không dám nói tiếp lời.

Đinh Liễn Cứu Chữa Cha
Đinh Liễn Cứu Chữa Cha

Trong lúc rửa vết thương, Đinh Bộ Lĩnh không hiểu vì sao lại bắt đầu cuộc trò chuyện bằng thân thế của cậu.

"Cậu... thật sự là người từ kinh thành tới à?"

"Vâng, thưa chủ tướng."

"Vậy cậu có biết... à mà thôi, cậu không biết đâu."

Đinh Liễn ngừng tay, nhìn lên:

"Chủ tướng muốn nói gì?"

Đinh Bộ Lĩnh im lặng một lúc, ánh mắt như nhớ về một thời gian xa xăm:

"Mười mấy năm trước, ta có một đứa con trai. Khi nó sáu tuổi, ta đã phải đưa nó tới Cổ Loa để làm con tin cho hai vương họ Ngô. Đó là một quyết định khó khăn nhất trong đời của ta."

Đinh Liễn bỗng chớp mắt, mặt thoáng xúc động, cố gắng nghe tiếp. Thời khắc này giọng của ông vô cùng chậm rãi, như mỗi từ đều chứa đựng một nỗi đau thầm kín sâu sắc:

"Khi nghe tin hai Ngô vương vừa mất, ta muốn đến đó tìm lại con mình. Nhưng đang đánh dở một trận quan trọng, không thể bỏ được. Ta chỉ có thể sai người đi tìm, nhưng... kết quả nó lại mất tích. Cuối cùng thì người bị thương thế này, còn con thì chẳng thấy đâu.”

Ông thở dài chua xót: “Đứa con của ta, nó bây giờ còn sống hay đã chết, có được người ta đối xử tốt không, nếu còn sống thì lớn thế nào rồi... ta cũng không biết.."

Đinh Liễn cố kìm nén cảm xúc, nhưng nước mắt thì đang lưng tròng. Tay cậu đang bôi thuốc, nhưng lòng thì như có rất nhiều cảm xúc đan xen phức tạp.

Đinh Bộ Lĩnh để ý thấy ánh mắt của cậu đỏ hoe, ông hơi ngạc nhiên:

"Cậu... sao cậu lại... Mà lạ nhỉ, sao ta lại nói những chuyện này với cậu? Trước giờ ta chỉ giữ ở trong lòng thôi, kể cả những người thân cận nhất cũng không hề biết. Thôi, đừng vì chuyện của ta mà làm mình buồn."

Đinh Liễn vừa thoa thuốc vừa nói, giọng có chút buồn bã:

"Chủ tướng đánh trận cũng phải biết giữ lấy thân mình. Lỡ như... con trai người trở về mà thấy cảnh này, người không sợ nó đau lòng sao?"

Đinh Bộ Lĩnh bỗng cười thoáng qua, giọng chứa đầy cay đắng:

"Chỉ sợ nó còn hận ta về việc năm đó ta kêu cung nỏ bắn nó mà thôi.”

Lời nói này như một mũi dao đâm thẳng vào tim của Đinh Liễn. Cậu nhớ lại cảnh tượng năm đó, bản thân mình chỉ mới là một đứa trẻ sáu tuổi, bị treo lên và nhìn thấy phụ thân trên thành trong khoảng cách rất gần, nhưng không có cách gì để tiếp cận. Tiếp theo lại nhìn thấy mười người giương cung nhắm về phía mình theo lệnh của phụ thân vô cùng đanh thép. Từ đó đến nay, khoảng cách giữa hai người như xa đến ngàn dặm, xa xôi đến mức có khi còn hơn cả sinh li tử biệt.

Đinh Bộ Lĩnh thoáng thấy chàng trai trước mặt mình rơi vào trầm tư, trông cũng lạ kì, bèn tìm cách trêu cậu một chút.

"Còn cậu..." - Đinh Bộ Lĩnh hơi mỉm cười - "Đây là lần đầu tiên ta thấy một chàng trai trẻ mà xúc động đến như vậy đó."

Đinh Liễn không nhìn lên, không nói gì, chỉ tập trung vào việc băng bó vết thương. Trong lòng cậu đang đấu tranh dữ dội với chính mình, liệu nên để yên như vậy, hay có nên tiết lộ thân phận thật không?

"Nếu... nếu con của người thật sự trở về..." - cậu hỏi, giọng hơi nhỏ - "Người sẽ nói điều gì với con mình?"

Đinh Bộ Lĩnh trầm ngâm một lúc lâu, chính khoảnh khắc này, ông cũng trở nên trầm lặng và rơi vào một khoảng xa xăm:

"Chuyện năm xưa, nó có thể trách ta tàn nhẫn... cũng được. Cả thân thể của ta, mạng của ta, vì đại nghiệp thiên thu ta còn có thể hy sinh đến mức này, nói gì là con cái chứ? Nhưng nếu như ta không đứng lên giành lại công đạo, thì không những con của ta, mà con của cả thiên hạ này đều phải rơi vào cảnh chiến tranh đau thương triền miên, không có lấy một ngày thái bình."

Giọng ông trở nên trầm buồn hơn bao giờ hết, ông hạ thấp giọng như nói với chính mình:

"Nhi tử của ta dù nó không tha thứ cho ta, thì lúc nào nó cũng vẫn còn có một người cha. Còn ta từ nhỏ đã mất đi phụ thân rồi, người chú nuôi ta cũng chẳng có tốt lành gì. Ta mãi mãi không có, vĩnh viễn không biết có phụ thân là như thế nào."

Những lời này như những giọt nước làm tràn ly trong lòng Đinh Liễn. Cậu không thể kìm nén được nữa, tiếng nức nở bỗng nhiên thoát ra:

"Phụ thân..."

Đinh Bộ Lĩnh chợt giật mình, quay người lại:

"Cậu... cậu vừa gọi ta là gì?"

Đinh Liễn ngồi xuống, nước mắt tuôn rào:

"Con là Đinh Liễn... phụ thân đã đem con đi hồi năm sáu tuổi..."

Đôi mắt Đinh Bộ Lĩnh rưng rưng, ông không thể tin nổi những gì mình vừa nghe. Ông nén đau lại, rồi vội vạch áo cậu ra xem. Phía sau lưng chàng trai trẻ, đúng vị trí ông nhớ, quả là có một nốt ruồi nhỏ.

"Con...thật sự là con sao?"

Đinh Bộ Lĩnh ôm con trai vào lòng, nước mắt tuôn trào ra như suối. Bao nhiêu năm đau xót, bao nhiêu năm khắc khoải, tất cả giờ đây trong lòng hai người đều tan biến trong cái ôm này.

Đinh Bộ Lĩnh và Đinh Liễn Đoàn Tụ
Đinh Bộ Lĩnh và Đinh Liễn Đoàn Tụ

Bàn kế hoạch tiếp theo

Đêm ấy, hai cha con ngồi dưới ánh nến le lói mà lòng đầy xúc động. Không khí xung quanh trở nên ấm áp, khác hẳn với sự lạnh lẽo thường thấy của một doanh trại quân sự. Đinh Bộ Lĩnh nhìn con trai mình - đứa trẻ mà ông đã phải chia xa khi còn bé bỏng, giờ đã trưởng thành chững chạc hơn rất nhiều.

"Con còn giận ta chuyện hồi năm sáu tuổi không?" - Đinh Bộ Lĩnh hỏi, giọng chứa đựng lo âu.

Đinh Liễn lắc đầu:

"Giờ phụ thân đã bị thương như thế này rồi, con chỉ lo tìm cách cứu phụ thân chứ còn tâm trí đâu mà giận được nữa."

Đinh Bộ Lĩnh mỉm cười, khẽ vỗ vai con:

"Vậy là đúng như người ta nói, trong cái rủi có cái may, nhờ có vết thương này mà ta tìm lại được con của mình."

Rồi ông bắt đầu kể cho con nghe về những năm tháng gian khổ tại Hoa Lư:

"Từ khi con đi, chuyện khởi binh ở đây không hề dễ dàng. Ta phải chiến đấu với rất nhiều phe phái khác cũng nổi dậy chống triều đình và giành địa bàn. Ở phía kia, nghe nói Trần Minh Công là một trong những thủ lĩnh mạnh nhất trong mười hai sứ quân. Minh Công có nhiều thế mạnh về tài nguyên, vật lực, nhưng không có con cái, hiện đang trấn giữ Bố Hải Khẩu."

Đinh Bộ Lĩnh dừng lại, nhìn con trai:

"Cha nghĩ bước tiếp theo không nên đứng một mình ở Hoa Lư nữa, nên sáp nhập và dựa vào thế lực lớn hơn để làm chuyện lớn. Con nghĩ thế nào"

Đinh Liễn nghe xong, không do dự đáp lại:

"Phụ thân đi đâu thì con theo đó, vậy là được rồi."

Đinh Bộ Lĩnh mỉm cười, vỗ nhẹ vào vai con trai:

"Vậy quá tốt rồi! Cha con ta cùng lập chí lớn, quyết lập lại nền thái bình cho thiên hạ, được như thế kiếp này cũng mãn nguyện rồi."

Nguồn tham khảo: Đinh Bộ Lĩnh và Đinh Liễn, Đinh Tiên Hoàng Wikipedia

(Mọi chi tiết trong bài đều do mình tưởng tượng thôi nhé ^-^)

Mời các bạn xem tiếp phần 4 dưới đây nhé:

Comments

Nơi Trang cập nhật các thông tin giải trí thú vị hài hước về kinh tế xanh, các giải pháp vì môi trường và sự phát triển bền vững ở Việt Nam và trên khắp thế giới