Định Quốc Công Nguyễn Bặc: Bi Kịch Của Trung Thần Nhà Đinh phần 26

Định Quốc Công Nguyễn Bặc - trung thần nhà Đinh hay số phận khác? Khám phá bi kịch của ông trong cuộc đối đầu với Lê Hoàn và sự kết thúc của một triều đại.

Mời các bạn xem phần 25 trước khi xem phần 26 nhé: Lịch Sử Vua Lê Hoàn: Đối Phó Quốc Nạn và Nội Loạn phần 25

Lê Hoàn và Nguyễn Bặc

Trong ngục thất tối tăm và ẩm ướt, Nguyễn Bặc bị giam cầm trong chiếc cũi gỗ mục nát. Cơ thể ông tiều tụy, quần áo rách bươm nhưng ánh mắt vẫn ánh lên sự kiên cường và ngọn lửa căm hờn. Sau đó ông được triệu đến chính điện nhưng bị trói lại, bởi vì Nhiếp Chính Vương muốn gặp ông.

Tiếng bước chân chậm rãi vọng đến, rồi hình bóng Lê Hoàn bắt đầu hiện ra, đứng đối diện với Nguyễn Bặc.

"Định Quốc Công vẫn không cam lòng sao?" - Lê Hoàn cất tiếng, giọng nói không chứa đựng sự hả hê của kẻ chiến thắng mà chỉ là một sự thăm hỏi nhẹ nhàng, như thể họ vẫn là những người bạn cũ.

Nguyễn Bặc khạc nhổ một tiếng, ánh mắt đầy khinh bỉ nhìn thẳng vào Lê Hoàn. "Cam lòng? Ngươi hỏi ta có cam lòng không? Khi mà kẻ phản bội như ngươi đang làm nhiếp chính vương, còn ta là người trung thần của nhà Đinh lại phải chịu cảnh tù đày thế này?"

Lê Hoàn thở dài, ông biết rằng cuộc đối thoại này sẽ không dễ dàng: "Huynh vẫn cố chấp như vậy..."

"Không phải sao? Đỗ Thích đã viết lại bài sấm truyền trước lúc chết, Đỗ Thích Thí Đinh Đinh, Lê gia xuất thánh minh. ‘Lê gia’ đó còn chỉ họ Lê nào nữa? Chẳng phải hắn đã chỉ đích danh kẻ chủ mưu sai khiến hắn rồi sao?"

“Chỉ dựa vào mấy lời đồn thổi đó mà ngài kết luận ta như vậy thì thật vô lí, ta muốn hỏi ngài, bằng chứng đâu?”

“Bằng chứng nằm ngay trong lòng nhà ngươi đấy, Lê Hoàn!”. Nguyễn Bặc hét lớn, tiếng hét nghe sao mà ghê rợn, mà vang vọng khắp trong điện chính. “Ngươi có dám thề trước vong linh tiên đế, trước thiên địa nhật nguyệt rằng ngươi không tư thông với Dương Thái hậu, không chủ mưu ám sát tiên đế và Nam Việt Vương, không có ý định đoạt ngôi hay không? Ngươi có dám không?”

Lê Hoàn im lặng. Ông nhìn thẳng vào ánh mắt đầy căm hờn của Nguyễn Bặc. Bắt ngài phải thề sao? Lời thề nào có thể rửa sạch những nghi ngờ đã ăn sâu bám rễ trong lòng người? Lời thề nào có thể thay đổi định kiến đã bám víu vào trong tâm trí người khác sâu như vậy? Ông biết, dù ông có thề trăm lời, nghìn lời, Nguyễn Bặc cũng sẽ không tin. Bởi trong tâm trí Nguyễn Bặc, ông đã là kẻ phản bội, là kẻ có dã tâm đáng bị nguyền rủa.

“Thấy chưa, ngươi không dám, ngươi thật sự không dám. Từ lúc thấy ngươi đóng quân ở chỗ Dương thái hậu mà không truy bắt Đỗ Thích thì ta đã biết...”


Nguyễn Bặc - Khai Quốc Công Thần giữa Công và Tội phần 26

Lê Hoàn Đối Diện Nguyễn Bặc Trong Chính Điện
Lê Hoàn Đối Diện Nguyễn Bặc Trong Chính Điện

Bỗng dưng Lê Hoàn quay phắt người lại, đưa tay lên trời, đổi giọng hùng dũng:

“Ta, Lê Hoàn, hôm nay đứng trước linh hồn Tiên đế, trước nhật nguyệt chứng giám, xin phát lời thề:

Nếu quả thật ta tư thông với Dương Thái hậu, lòng lang dạ sói, cấu kết sát hại Tiên đế và Nam Việt Vương, thì xin cho trời tru đất diệt, vạn tiễn xuyên tâm, con cháu đời sau không yên một ngày, danh tiếng của ta bị muôn đời phỉ nhổ!

Còn nếu lời ta trong sạch, tâm ta như ngọc chưa từng vấy máu người vô tội, nếu ta suốt đời chỉ trung một dạ vì xã tắc, vì lê dân, thì xin trời cao soi xét, để kẻ vu oan ta phải tự gánh lấy nghiệp tội, nhục nhã lùi vào bóng tối, bị lịch sử nguyền rủa ngàn thu!”

Nguyễn Bặc lúc đó đứng hình không nói nên lời, không biết nói gì, mà cũng không còn gì để nói.

Tiên đế gặp nạn, lòng người và thần nhân đều căm giận và hổ thẹn. Ngươi là bề tôi mà nhân lúc tang tóc bối rối để dấy quân bội nghĩa, vậy thì phận làm tôi để ở đâu?” - Lê Hoàn nói.

Sau đó, ông chỉ tay vào Nguyễn Bặc và nói: “Ngươi, hôm nay tự gánh lấy tội trạng của mình đi.”

Lê Hoàn ban đầu muốn tha cho Nguyễn Bặc, muốn dùng tình nghĩa cũ để cảm hóa con người cứng đầu này. Nhưng Nguyễn Bặc đã bắt ông thề và dồn ông đến đường cùng, vậy thì để lời thề phát huy tác dụng, có người sẽ phải chết!

Đột nhiên Lê Hoàn nhận ra rằng, không thể có sự khoan dung nào dành cho những người đã đặt nặng định kiến hơn cả sự thật. Sự nghi ngờ của Nguyễn Bặc không chỉ là tự hủy đi danh tiếng một thời, mà còn là ngọn lửa có thể thiêu rụi sự ổn định của một quốc gia. Là nhiếp chính vương và là để giữ vững giang sơn, ông phải đưa ra quyết định dựa theo phép nước.

Tạo phản là phạm thập ác, là tội chết không thể dung tha, dầu là công thần sáng lập triều đại cũng không thể tránh khỏi hình pháp.

Nhiếp chính vương là người thế nào, công tội ra sao, hãy để thời gian và lịch sử phán xét người.

Cuối cùng, Lê Hoàn quay lưng bước đi, bóng ông dần khuất trong màn đêm. Nguyễn Bặc bị xử tử. Lúc tiếng gươm chém xuống vang lên lạnh lùng, thì một đời người từng là khai quốc công thần đã vội kết thúc. Định quốc công là công hay tội, công luận tự khắc có nhận định, sự thật về sau ắt hẳn được phơi bày.

Tin tức Nguyễn Bặc bị chém lan truyền khắp trong dân gian. Phạm Hạp nghe tin dữ liền trốn chạy thoát thân, nhưng rồi cũng bị Lê Hoàn bắt lại. Cuối cùng, Phạm Hạp và rất nhiều người trong cuộc chiến đó cũng phải chịu chung số phận với Nguyễn Bặc.

Trong danh sách các tướng nhà Đinh có tới 25 vị tướng là các đại thần tận trung với nhà Đinh, phản đổi việc Lê Hoàn đoạt ngôi nhà Đinh là: Đinh Điền, Đinh Sài Bơi, Đỗ Quang, Đỗ Huy, Lý Phả, Lý Hoằng, Lý Quảng, Nguyễn Bặc, Phạm Hạp, Trình Minh, Trịnh Tú, Lưu Lang, Lý Đài, Lý Trâu, Lý Quốc, Lương Tuấn, Võ Trung và 8 vị quan trung thần ở phủ Khống Tràng An.

Phạm Hạp bị Lê Hoàn xử tử. Tuy vậy, em trai ông là Phạm Cự Lạng vẫn được Lê Hoàn tin dùng làm tướng dưới quyền.

Nguồn: Wikipedia Phạm Hạp

Âm mưu nơi hải ngoại

Nơi đất Chiêm Thành xa xôi, Ngô Nhật Khánh cuối cùng cũng đợi được lá thư từ Ngô Xương Xí. Ông ta đã dặn dò Nhật Khánh rằng hiện giờ nội loạn đã khiến cho lực lượng của Lê Hoàn hao mòn, giao hẹn mùng năm tháng này hãy xuất quân, hai bên cùng nhau “nội ứng ngoại hợp”. Ngô Nhật Khánh vui mừng khôn xiết, luôn tưởng mình sẽ sắp báo được thù.

· Thế nhưng lúc Nhật Khánh nói kế hoạch của mình cho thuộc hạ nghe, có một người bỗng lên tiếng, giọng nói đầy lo lắng: "Theo kinh nghiệm của tiểu nhân, tháng này thường có biển động lớn, bão tố cũng không nhỏ, cho nên binh thuyền khó lòng mà ra khơi được."

Nhưng Ngô Nhật Khánh trong tâm trí chỉ có hận thù, chỉ có ý chí báo thù đã gạt phắt lời cảnh báo ấy:

"Do ngươi sợ hãi mà thôi! Hận thù của ta đã chất chứa bao năm, không thể chờ thêm nữa. Biển động thì sao? Bão tố thì sao? Lẽ nào trời cũng muốn cản đường ta báo thù?"

Hắn quyết tâm làm theo kế hoạch đã định mà không tin vào lời cảnh báo về thiên tai. Cái gọi là "tinh thông thiên văn" của thuộc hạ mình, trong mắt Ngô Nhật Khánh chỉ là những lời huyễn hoặc vô căn cứ. Hận thù đã che mờ lý trí, đã đẩy hắn vào một con đường đầy hiểm nguy nhưng hắn nào hay biết.

Kết cục Ngô Nhật Khánh - Nơi âm dương cách biệt

Tin tức về việc Đinh Tiên Hoàng băng hà, Nam Việt Vương tử vong, sau đó là cuộc nội loạn trong nước liên quan đến Lê Hoàn đã khiến cho vua Champa là Phê Mị Thuế quyết định là thời cơ hoàn hảo để mang quân đánh Đại Cồ Việt. Tất nhiên là cũng không thiếu phần của Ngô Nhật Khánh nói thêm xen vào.

Vua Champa tự mình cầm quân cùng Ngô Nhật Khánh đem hơn nghìn binh thuyền ra đánh Hoa Lư, theo hai cửa biển tiến vào Đại Cồ Việt.

Đoàn thuyền hùng hậu với cờ xí rợp trời lao vun vút trên sóng nước như muốn nuốt chửng cả đại dương. Ngô Nhật Khánh đứng trên chiến thuyền, ánh mắt hằn lên tia hy vọng về một ngày có thể khôi phục lại quốc gia thuộc về họ Ngô. Hắn tưởng tượng ra cảnh tượng thành Hoa Lư đổ nát, còn vương triều Đinh thì sụp đổ dưới gót giày của quân Chiêm dưới sự chỉ huy của hắn.

Nhưng oái oăm thay, khi vào cửa cửa Thần Phù qua một đêm gió bão nổi lên, thuyền đều lật đắm và chìm gần hết. Tiếng sóng gào thét, tiếng gió rít kinh hoàng cùng với tiếng la hét tuyệt vọng của binh lính hòa vào buổi ban mai, hoang vắng mà thê lương.

Thiên mệnh ư? Hay là trời cũng muốn diệt vong nhà Ngô?

Ngô Nhật Khánh Đối Mặt Bão Tố Thần Phù
Ngô Nhật Khánh Đối Mặt Bão Tố Thần Phù

Hơn nghìn binh thuyền và nghìn sinh mạng đang vật vã ở giữa biển khơi, thuyền của Ngô Nhật Khánh cũng bị thủng và sắp chìm dần. Nhật Khánh đứng trên mạn thuyền, nhìn về phía xa xôi mà lòng chua xót. Giờ đây hắn mơ hồ hiểu được ý định của Ngô Xương Xí, nhưng vẫn không thể thấu được vì sao người cùng họ với hắn, cùng mưu tính trù hoạch với hắn thậm chí từng cứu hắn lại trở mặt muốn dập tắt ý định của mình.

“Ngô Xương Xí, tại sao ngài làm vậy, tại sao lại đối xử với ta như vậy?” - Ngô Nhật Khánh nhìn trời mà tuyệt vọng thốt ra.

Tiếng lòng ấy chẳng phải để người trần nghe thấy, mà như vọng qua hư không, len qua mây bạc để tìm đến người hắn từng tin tưởng. Trong phút chốc, đất trời như lặng đi, như thể chính Ngô Xương Xí cũng nghe thấy thế.

Ngô Xương Xí lúc này đứng ở trên bờ, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, chỉ biết nhìn lên trời mà cảm thán không nguôi. Ông khẽ nhắm mắt mà giọt lệ lăn dài trên gò má gầy gò: "Nhật Khánh à! Họ Ngô chúng ta đã không thể nữa. Lê Hoàn thực sự là “Lê gia xuất thánh minh”, có lẽ sau này sẽ truất quyền nhà Đinh để dựng nghiệp riêng, thì thù nhà chúng ta với họ Đinh kia cũng đã được báo.”

Xương Xí nhìn quanh vùng biển trước mắt một lần nữa, bấy giờ đây có lẽ thuyền của Nhật Khánh đã chìm xuống sông, để cho gió buốt biển lạnh nuốt chửng trong hoang tàn.

· “Thiên đạo luân hồi, phúc họa vô thường. Nếu đã qua thời mà cứ mãi tranh giành, chỉ khiến con dân lầm than, xã tắc đổ nát. Người đã tận lực rồi, số trời đã định, không thể cưỡng cầu.”

Kết cục, Ngô Nhật Khánh cùng bọn người Chiêm đều chết đuối, chỉ có thuyền của vua Chiêm là thoát nạn. Ba Mĩ Thuế thu vét tàn quân trở về, ôm theo nỗi kinh hoàng và sự hổ thẹn theo đến cuối đời.

Nỗi đau của Phất Kim

Công chúa Phất Kim vì đau khổ nên mới chọn con đường tu tập, nhưng không có nghĩa đã tu hành rồi thì sẽ được giải thoát. Mới hôm nào đây, cái chết của Đinh Tiên Hoàng cùng người anh trai Đinh Liễn trong tay của Đỗ Thích đã giáng một đòn chí mạng vào tâm can Công chúa Phất Kim. Nàng dẫu sao cũng là người con gái đa sầu đa cảm, bị chồng phản bội, rồi lại bỗng chốc mất đi cả cha lẫn anh khiến nàng cảm thấy như cả thế giới đang sụp đổ dưới chân mình.

Công chúa Phất Ngân tự vẫn
Công chúa Phất Ngân tự vẫn

Khi tin tức Ngô Nhật Khánh và vua Chiêm Thành dẫn hơn một nghìn chiến thuyền xuất chinh đánh Đại Cồ Việt cũng bị bão dìm chết, lại một lần nữa kiếp nạn giáng xuống nàng như một tiếng sét. Chồng nàng, người mà nàng từng rất yêu thương, vì hận thù mà giờ đây cũng đã vĩnh viễn nằm lại sâu dưới đáy biển. Nỗi đau đớn và xót xa, trong lòng người đã lên đến đỉnh điểm.

Công chúa Phất Kim trong đêm trăng sáng vằng vặc, lặng lẽ bước đến giếng nước lầu Vọng Nguyệt, phía tây bắc kinh thành Hoa Lư. Nước giếng lạnh buốt như tình đã cạn. Nàng nhìn vào đáy giếng, thấy hình ảnh phản chiếu của mình, rồi không còn thiết tha gì nữa.

Cuộc đời nàng chỉ toàn là những bi kịch không lối thoát. Nàng khẽ nhắm mắt, để mặc cơ thể chìm dần vào bóng tối, tìm kiếm sự giải thoát trong làn nước dó. Tiếng nước khẽ động, rồi không gian lại trở về với sự tĩnh mịch.

Một công chúa nhà Đinh đã không còn trên thế gian này nữa, mang theo nỗi niềm của một vương triều đang suy tàn phút chốc cũn tan biến theo.

Nguồn tham khảo: Đinh Bộ Lĩnh và Đinh Liễn, Đinh Tiên Hoàng Wikipedia

(Mọi chi tiết trong bài đều do mình tưởng tượng thôi nhé ^-^)

Mời các bạn xem tiếp phần 27 dưới đây nhé:

Comments

Nơi Trang cập nhật các thông tin giải trí thú vị hài hước về kinh tế xanh, các giải pháp vì môi trường và sự phát triển bền vững ở Việt Nam và trên khắp thế giới