Đinh Tiên Hoàng Bị Ám Sát cùng Đinh Liễn: Thực hư ra sao phần 21
Đinh Tiên Hoàng bị ám sát cùng với Đinh Liễn trong đêm đen, ai đứng sau âm mưu kinh hoàng? Khám phá bí mật chấn động và số phận bi thảm của cha con nhà vua.
Mời các bạn xem phần 20 trước khi xem phần 21 nhé: Đinh Tiên Hoàng và Đinh Liễn: Bi Kịch Phụ Tử và Nỗi Đau phần 20
Đinh Tiên Hoàng thấy vậy thì lại tức giận, vội cầm lấy sắc phong Tống triều ném thẳng vào lưng Đinh Liễn. Cú ném cũng không mạnh lắm, chỉ là đủ để ngài quay lại, nhìn thấy chiếc sắc phong rơi xuống đất, nhưng cũng trong lúc đó...
Xèo!
Một tiếng gió cắt vào không khí, một cái gì đó sáng loáng bay tới. Đinh Liễn thấy một phi tiêu sáng loáng đang lao thẳng về phía cha mình. Không cần suy nghĩ mà theo bản năng, ngài vội chạy đến ôm lấy cha rồi kéo ông tránh ra một bên.
Mũi phi tiêu cắm thẳng vào cây cột gỗ gần đó và cắm rất sâu.
Cả hai cha con nhìn cây phi tiêu với vẻ hốt hoảng.
Đỗ Thích thí đinh đinh phần 21


Lúc này, Đinh Tiên Hoàng bỗng nhiên đẩy con mình ra, mắt nhìn quanh các phía, miệng dõng dạc nói. "Kẻ nào muốn ám sát ta?" Các ngươi đã chết từ nhiều năm trước giờ đến báo oán phải không? Mấy đêm trước ta có mơ thấy các ngươi rồi!"
Không gian vẫn im ắng lạ thường. Thấy vậy, hoàng thượng bắt đầu đọc tên từng người: "Rốt cuộc là kẻ nào cầm đầu các ngươi? Là Ngô Nhật Khánh, Ngô Xương Xí, Phạm Bạch Hổ, Kiều Công Hãn, Kiều Thuận, Nguyễn Khoan, Nguyễn Siêu, Nguyễn Thủ Tiệp, Lý Khuê, Lã Đường, hay là Đỗ Cảnh Thạc?”
Nghe đến cái tên cuối cùng ấy, ở đâu đó trong bóng tối, bàn tay của tên sát nhân nắm chặt lại. Hắn cầm phi tiêu lên định phóng, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến hắn dừng lại.
Đinh Liễn lúc này lo ngại quá, ngài nhìn quanh rồi tiến lên ôm lấy phụ hoàng, hớt hải nói: "Phụ hoàng đừng lo, dù là kẻ nào con cũng sẽ bảo vệ phụ hoàng, sẽ không để người bị làm hại. Chúng ta hãy rời khỏi đây trước."
Đinh Tiên Hoàng quay sang nhìn con, thoáng chút động lòng. Ở đây hôm nay không có ai, ông đã thực sự hạ lệnh không ai được phép lại gần chỗ hai cha con trò chuyện. Nhưng không ngờ bây giờ lại có tên sát thủ, chứng tỏ nơi này nguy hiểm đến chừng nào. Đứa con khờ này sao không nhân cơ hội này mà chạy thoát thân đi? Nếu như lỡ đêm nay ông xảy ra chuyện gì thật, chẳng phải ngày mai nó đăng cơ sẽ làm hoàng đế luôn sao? Cần gì phải tranh ngôi vị thái tử nữa?
Người muốn đưa tay lên vuốt tóc con mình, nhưng rồi khựng lại, ánh mắt bỗng chốc biến thành lạnh lùng: "Ngươi tưởng ở lại đây bảo vệ ta thì ta sẽ phong ngươi làm thái tử sao? Ngươi không cần giả bộ nữa, dù ta có chết cũng không truyền lại ngôi vị cho ngươi đâu!"
Đinh Liễn nhìn phụ hoàng, ánh mắt ngài vừa ngạc nhiên vừa đau đớn. Ngài từ từ buông tay cha ra trong vô thức. Đã đến lúc này rồi, ngài hành động theo bản năng cứu cha là thật, đến bây giờ vẫn còn bị người ta nghi ngờ là có mục đích vì này vì nọ hay sao?
Bất chợt, Đinh Tiên Hoàng đẩy mạnh Đinh Liễn ngã nhào xuống đất, kêu lớn: "Đi! Đi!"
Một mũi phi tiêu bất ngờ lao thẳng về phía Đinh Liễn. Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy, Đinh Tiên Hoàng đã kịp đẩy con trai ra khỏi tầm nguy hiểm.
Nhà vua vốn đã tiên liệu được điềm xấu từ lúc kẻ thích khách phóng phi tiêu đầu tiên. Hôm nay không có cấm vệ bên cạnh, địch thì ẩn trong bóng tối, còn cha con họ thì ở nơi sáng sủa dễ bị tập kích. Trong tình thế nguy hiểm khó lường trên, nếu chỉ một trong hai người được sống, thì người đó phải là Đinh Liễn.
Vào giây phút sinh tử đó, Đinh Tiên Hoàng chỉ còn một suy nghĩ duy nhất: phải làm sao khiến con trai nhanh chóng rời khỏi đây. Ông tìm lời nói, cố gắng tìm bất cứ cái cớ nào để thúc giục con mình chạy thoát thân trước. Nhưng khi không còn kịp nữa, ông chỉ còn cách dùng chính thân mình, đẩy con ra ngoài rồi hứng trọn lấy mũi phi tiêu oan nghiệt kia.
Nhà vua ngã xuống trước mặt Đinh Liễn.
"Cha!" Đinh Liễn chạy tới ôm lấy cha, nhìn thấy cây phi tiêu đã ghim vào vai của phụ hoàng. Máu túa ra, nơi vết thương tím lại, biểu thị có chất độc.
"Độc này con có thể chữa được, nhất định sẽ chữa được!" Đinh Liễn nói, giọng run rẩy.
"Không... kịp nữa rồi." Đinh Tiên Hoàng vừa thở hổn hển vừa trút hơi tàn.
Nam Việt Vương vội nói mà nước mắt rơi: "Nhi thần xin lỗi phụ hoàng, nhi thần không nên thân Tống, không nên mượn thế lực bên ngoài để ép buộc người, không nên làm người tức giận, nhi thần biết sai rồi..."


"Độc này con có thể chữa được, nhất định sẽ chữa được!" Đinh Liễn nói, giọng run rẩy.
"Không... kịp nữa rồi." Đinh Tiên Hoàng vừa thở hổn hển vừa trút hơi tàn.
Nam Việt Vương vội nói mà nước mắt rơi: "Nhi thần xin lỗi phụ hoàng, nhi thần không nên thân Tống, không nên mượn thế lực bên ngoài để ép buộc người, không nên làm người tức giận, nhi thần biết sai rồi..."
Đinh Tiên Hoàng tuy cảm thấy hơi khó thở, nhưng lần đầu tiên lại mỉm cười, giống như cái lần ông đã thực sự vui mừng khi nhận lại con trai sau mười lăm năm trời xa cách. Trước mặt ông bây giờ mới đúng là hình ảnh người con mà ông kỳ vọng, đó là người anh hùng đội trời đạp đất, có thể đứng vững độc lập và tự tin nối nghiệp người để cùng đưa giang sơn này phát triển lên đến đỉnh cao của sự thịnh vượng.
Ngài lấy hơi tàn ra vuốt tóc con, rồi khẽ kêu lên: "Đi... đi đăng cơ đi... đi mau..."
Cuối cùng người không trụ được nữa rồi buông xuôi cả thân người. Còn Đinh Liễn vẫn ở lại đó mặc cho nguy hiểm, gào khóc vang trời. Ngài ôm phụ hoàng mình trong vòng tay, những giọt nước mắt của ngài rơi xuống khuôn mặt đã lạnh của người cha mà ngài rất mực yêu quý.
Cuối cùng Nam Việt Vương cũng bị một phi tiêu phóng trúng người, chết cùng ngày cùng chỗ với phụ thân mình trong một đêm lạnh lẽo tĩnh mịch.
Khi bình minh ló dạng, người ta tìm thấy xác hai cha con họ nằm cạnh nhau. Đinh Tiên Hoàng khi ấy với một bàn tay vẫn đặt trên người con mình, còn Đinh Liễn với ánh mắt nhắm nghiền như thể vẫn còn đang than khóc.
Khi bình minh bắt đầu
Buổi sáng ấy, không khí se lạnh của mùa thu vẫn còn đọng lại trong lòng kinh thành Hoa Lư. Trưởng ngục bước chậm rãi đến tử lao, đôi mắt sáng lên một vẻ khoan khoái rất khó tả. Nhờ mình tố giác mà cái tên cấp dưới Dương Anh kia cuối cùng cũng đã bị phanh phui chuyện tư tình với một cung nữ. Đây đúng thật là một tin vui!
Một tên thuộc hạ đang canh gác lúc này tiến đến chào hắn. Sau đó, họ cùng nhau bàn chuyện của Dương Anh.
“Dương Anh còn ổn không vậy?” - Trưởng ngục hỏi.
“Dạ bẩm, hắn sắp lên đường rồi nên vẻ mặt rất là thanh thản.” - Người kia đáp.
"Ha!" - Trưởng ngục không giấu được một nụ cười hiểm độc, "Hắn ta gan to bằng trời, dám hẹn hò tư tình với cung nữ trong cung cấm, còn dám thả tử tù đi! Thật không biết trời cao đất dày. Ta đã trình báo lên cấp trên, giờ chỉ đợi họ định đoạt thôi."
Tên thuộc hạ nghe xong, mặt tái mét: "Thế thì hắn không thoát khỏi án tử rồi!"
"Tất nhiên!" - Trưởng ngục nói một cách nhẹ nhàng, như thể đang nói về việc thường ngày "Nhưng trước khi hắn chết, ta muốn ghẹo hắn một chút, muốn xem thử khi biết tin mình sắp bỏ mạng, bộ mặt hắn sẽ như thế nào. Haha!"
Tiếng cười của Trưởng ngục vang vọng trong hành lang ngục tối, nghe như tiếng kêu của quỷ dữ thật rất đáng sợ. Tên thuộc hạ vẫn đứng đó, tim đập thình thịch không dám thốt lên một lời.
"Đi thôi, ta sẽ xuống thăm 'khách quý' của ta!" - Trưởng ngục bước xuống tầng dưới, nơi Dương Anh đang bị giam giữ.
Căn phòng ngục tối ẩm thấp, mùi hôi thối tỏa ra nồng nặc. Dương Anh đang ngồi co ro trong góc, tóc tai bù xù, mắt đỏ hoe vì thức trắng đêm. Nghe tiếng bước chân, hắn ngước lên nhìn, trong mắt lóe lên tia hy vọng mong manh.
"Dương Anh à!" - Trưởng ngục gọi tên hắn một cách trìu mến giả tạo, "Ngươi có khỏe không? Có ăn ngon ngủ ngon không?"
Dương Anh vội vã bò tới gần song sắt: "Thưa đại nhân, tiểu nhân... tiểu nhân chỉ mong ngài thương xót..."
"Thương xót?" - Trưởng ngục cười khan khản, "Ta có tin vui cho ngươi đây. Hôm nay, ngươi sẽ được ra khỏi chỗ tối tăm này!"
Mắt Dương Anh sáng lên như được ban ân xá: "Thật... thật sao quan? Tiểu nhân được tự do?"
"Ừm, được tự do!" - Trưởng ngục gật đầu, rồi đột nhiên biến sắc, "Tự do... để đi hành hình! Ngươi sẽ bị đưa ra ngoài, ném vào vạc dầu sôi vì tội tư tình trong cung."
"Không!" - Dương Anh la thất thanh, cả người như chết lặng. Hắn quỳ xuống sàn nhà, khóc nức nở: "Đại nhân xin quan tha mạng! Tiểu nhân biết lỗi rồi!"
Trưởng ngục đứng đó ngắm nghía vẻ thảm thiết của Dương Anh, lòng thầm khoái chí. Nhưng đột nhiên, hắn nhớ ra còn một tội danh khác: "À, còn nữa! Ngươi còn bị tội lén thả Đỗ Thích ra khỏi ngục. Hai tội này cộng lại, không chừng ngươi sẽ bị đưa cho hổ ăn trước rồi ném vào vạc dầu sau, chết rất là khó coi!"
Dương Anh nghe tới đây, bỗng nhiên lắp bắp: "Sao... sao tiểu nhân vẫn bị bỏ vào vạc dầu? Tiểu nhân đã thả Đỗ Thích đi ám sát vua rồi mà!"
Câu nói này vừa thoát ra, cả Dương Anh lẫn Trưởng ngục đều đứng hình. Trưởng ngục mở to mắt, vội vã hỏi: "Ngươi... ngươi vừa nói gì?"


Lúc này, từ xa xa vọng tới tiếng chuông báo tang vô cùng thảm thiết, âm thanh u buồn ấy như xé toạc bầu không khí yên tĩnh của cung đình. Mọi người đang lắng nghe cho rõ: một tiếng, hai tiếng, ba tiếng... chính xác là chuông báo quốc tang!
Trưởng ngục và Dương Anh đều đứng yên như tượng, tim đập thình thịch. Chuông báo quốc tang có nghĩa là... hoàng đế băng hà!
“Hoàng đế băng hà rồi! Hoàng đế băng hà rồi!” - Tiếng vọng từ xa loan báo khắp kinh thàn khiến người dù đang ngủ chắc cũng phải tỉnh, người đang tỉnh ắt hẳn phải giật mình.
"Trời ơi!" - Trưởng ngục thét lên, quay sang Dương Anh với ánh mắt điên cuồng, "Đỗ Thích... hắn thực sự đã giết vua? Và ngươi... ngươi đã thả hắn?"
Dương Anh lúc này mới hiểu ra mình đã làm gì. Hắn không chỉ thả kẻ ám sát, mà còn gián tiếp trở thành kẻ giết vua! Hắn không ngờ Đỗ Thích làm thật, càng tỏ ra sầu thảm hơn vì chính mình vừa nói ra bí mật động trời này cho trưởng ngục biết. Vời nỗi kinh hoàng tràn ngập khắp tâm trí, hắn la hét như kẻ điên loạn:
"Đừng bỏ tôi vào vạc dầu! Đừng bỏ tôi vào vạc dầu! Tôi không muốn chết! Không muốn chết!"
Trưởng ngục bỏ chạy ra ngoài, để lại Dương Anh trong căn phòng tối đơn độc một mình. Tiếng khóc thảm thiết của hắn hòa cùng tiếng chuông báo tang, tạo nên một khúc bi ca vô cùng thảm khốc.
Và từ đó, Dương Anh đã phát điên.
Truy lùng mọi dấu vết
Tin tức về cái chết của Đinh Tiên Hoàng và Nam Việt Vương Đinh Liễn lan truyền với tốc độ vô cùng chóng mặt, khiến cả triều đình rơi vào tình trạng hỗn loạn chưa từng có. Các quan văn võ bàn luận với nhau, ai nấy đều tỏ vẻ bối rối và hoảng sợ.
Tại một góc của cung điện, bốn vị quan với gương mặt nghiêm nghị đang ngồi quây quần để bàn bạc. Đó là Lưu Cơ, Nguyễn Bặc, Đinh Điền và Lê Hoàn.
"Đây thật là tai họa cho triều đình ta" Lưu Cơ lên tiếng đầu tiên, giọng nói chậm rãi nhưng chứa đựng nỗi buồn sâu sắc, "Bệ hạ và Nam Việt Vương cùng lúc băng hà, chưa từng có chuyện nào chấn động nhân tâm như vậy."
Nguyễn Bặc nắm chặt tay, trong mắt bừng bừng ánh lửa căm tức: "Đây rõ ràng là một âm mưu! Không thể nào hoàng thượng và con trai người cùng chết một cách mơ hồ như thế được. Dám mưu hại thánh thượng? Ta phải tìm cho ra kẻ đó mà xé xác làm thịt mới hả được căm hờn!"
"Bình tĩnh đã, Định quốc công!" - Lưu Cơ khuyên nhủ với giọng trầm ổn, "Giờ việc quan trọng nhất là bảo vệ hoàng thất và tìm ra hung thủ. Không được để tình hình thêm hỗn loạn."
Khi ấy Đinh Điền cũng gật đầu tán thành: ""Lưu đại nhân nói đúng. Chúng ta cần canh phòng nghiêm ngặt, kẻ nào cũng có thể là nội gián. Nơi nào cũng đều có thể là nơi ẩn náu của kẻ phản tặc."
Trong mấy người họ, chỉ có Lê Hoàn là im lặng từ nãy đến giờ, ánh mắt ngài trầm tư như đang suy nghĩ về điều gì đó sâu xa hơn.
Chợt có tiếng bước chân vội vã, hóa ra là trưởng ngục chạy ùa vào, mặt mũi hoảng hốt: "Các đại nhân! Hạ quan có tin quan trọng báo cáo!"
Nguyễn Bặc quay lại, giọng gấp gáp: "Có chuyện gì?"
"Dương Anh đã khai," Trưởng ngục thở hổn hển, "hắn thú nhận đã thả Đỗ Thích đi ám sát hoàng thượng. Đỗ Thích chính là hung thủ!"
Câu nói này có sức nặng ngàn cân, khiến bốn người đàn ông cùng lúc đứng dậy, mắt mở to kinh ngạc.
"Đỗ Thích?" - Lưu Cơ nhíu mày, "Tên nội nhân cỏn con ấy? Hắn sao có gan làm chuyện tày trời như vậy?"
"Chắc chắn phía sau hắn có kẻ khác chỉ đạo!" - Nguyễn Bặc nắm chặt chuôi kiếm, "Một hoạn quan nhỏ nhoi làm sao dám mưu sát hoàng thượng? Phải có âm mưu lớn hơn đằng sau hắn!"
"Đỗ Thích hiện giờ ở đâu?" - Lê Hoàn hỏi.
"Chắc vẫn còn trốn trong cung!" - Trưởng ngục đáp, "Chúng ta phải lập tức truy lùng!"
"Chia nhau đi tìm!" - Nguyễn Bặc ra lệnh, "Sống phải thấy người chết phải thấy xác, nhất định phải tìm cho ra hắn!"
Bốn người vội vã rời khỏi cung điện, mỗi người phái quân một hướng chia nhau đi tìm kiếm Đỗ Thích. Nhưng trong lòng họ thì ngoài sự phẫn nộ với Đỗ Thích, còn ẩn chứa những nỗi lo âu sâu kín khác. Ai cũng biết rằng, trong cung đình này không bao giờ có chuyện đơn giản như vẻ bề ngoài, vậy thì kẻ đứng sau hắn rốt cuộc là ai?
Chỉ có Lê Hoàn là không vội đi tìm người, ông chợt nhớ lại những lần cuối cùng trò chuyện với tiên đế, lúc đó có nhắc đến một vấn đề...Với tâm cơ mưu lược, cơ trí quyền biến của Lê Hoàn, ông biết rất rõ việc cấp bách ngay lúc này không phải lùng bắt Đỗ Thích, mà chính là một việc khác, càng trọng đại hơn và đáng làm hơn.
Nguồn tham khảo: Đinh Bộ Lĩnh và Đinh Liễn, Đinh Tiên Hoàng Wikipedia
(Mọi chi tiết trong bài đều do mình tưởng tượng thôi nhé ^-^)
Mời các bạn xem tiếp phần 22 dưới đây nhé:
Comments
Nơi Trang cập nhật các thông tin giải trí thú vị hài hước về kinh tế xanh, các giải pháp vì môi trường và sự phát triển bền vững ở Việt Nam và trên khắp thế giới