Tam Thái Tử Tìm Vợ Khó Như Lên Trời
TAM THÁI TỬ TÌM VỢ
Người ta thường nói: “Cá không rời nước, vua không rời ngai, mà đàn ông thì… khó rời gái đẹp.” Ấy vậy mà ở dưới đáy biển sâu, nơi long cung rồng cuộn sóng dữ, lại có một vị tam thái tử đã bước sang tuổi “ba mươi chưa phải là Tết”, râu cá mọc tua tủa như san hô non mà vẫn chưa cưới được vợ.
Dạo gần đây, thái tử nhà ta đang trải qua cuộc khủng hoảng tuổi... ba trăm. Cha mẹ thúc giục chàng thành thân đã lâu, nhưng theo cách hiểu của họ, thì chàng vẫn chưa tìm được nàng nào vừa mắt. Công chúa Sò Điệp thì xinh đẹp nhưng quá khép kín. Công chúa San Hô thì lộng lẫy song cứng nhắc. Chỉ còn mỗi công chúa Cá Ngựa lại quá độc lập, chẳng cần đến chồng.
Chả trách sao Long Vương cứ mãi thở dài: “Ba đứa con trai, hai đứa đầu thì cưới tiên cá, một đứa... tới giờ vẫn FA.”
Long cung thuở ấy, nơi lấp lánh minh châu và vàng bạc chất đầy hang đá, như người ta gọi là “rừng vàng biển bạc”, lại thiếu đi một thứ duy nhất: tình yêu đích thực. Cái thứ mà không thể bắt bằng chài, cũng chẳng thể câu bằng cần được, càng không thể ép vào hộp như mớ ngọc trai được mấy con trai biển cống nạp mỗi kỳ trăng rằm.
Tam thái tử tìm vợ: Khi long cung thiếu bóng nàng thơ


Biển thì sâu mà lòng thì cạn:
Mỗi lần tới phiên chầu, trong khi Nhị hoàng tử tử kể chuyện sủi tăm cùng vợ trong bồn san hô, đại hoàng tử khoe bộ ảnh cưới dưới ánh rêu xanh, thì tam thái tử lại ngồi “nhặt vảy cá” làm thinh, lặng lẽ cười buồn.
Long Vương không chịu được nữa, bèn hỏi:
— Con còn đợi ai?
Tam thái tử đáp, mắt nhìn xa xăm như vừa đi qua một cuộc chiến lòng:
— Con đợi người yêu nước.
— Nước nào? Nước mắm hay nước muối?
Long Vương đã quá mệt với việc chạy đua theo tâm trí “treo ngược cành cây” của đứa con này.
— Nước biển, thưa phụ hoàng. Người trong mộng của con phải là người quý trọng nguồn nước, biết tiết kiệm từng giọt và là người biết giữ cho thủy cung trong veo muôn đời.
Long Vương nghe xong, biết rằng đứa trẻ này lại đang lên cơn “đãi cát tìm vàng”, nhưng những điều con nói thì đâu có sai. Thế gian này có rất nhiều “mỹ nhân ngư”, nhưng liệu còn ai giữ được bản chất thiện lương thuần khiết và yêu quý thiên nhiên biển cả. Nếu là ngài, ngài tất nhiên cũng muốn có đứa con dâu như thế để sau này gửi gắm cai quản thủy cung.
Con út của người tuy là nhỏ nhất nhưng có suy nghĩ sâu xa, cũng là rất khá. Vậy nên người cũng không ép uổng làm gì, cứ để Nguyệt Lão se duyên vậy.
Chuyến đi định mệnh, lạc vào biển tình
Một ngày nọ, thái tử lên dương gian để “vi hành” xem tình trạng rác thải trên biển thế nào. Chàng không đi bằng thuyền rồng, mà kêu hải cẩu hóa trang thành xe ba gác. Chàng cũng chẳng mang theo ngọc ngà, mà mang theo một ít mắm ruốc để "giả nghèo thử lòng" con người.
Tới khu chợ cá, chàng gặp được nàng. Nàng hiện là một chủ tiệm tạp hóa nhỏ, có danh tiếng được xem như là sạch nhất từ trước đến nay. Mỗi bước chân nàng như có hương sả chanh thoang thoảng, mỗi lời nàng nói ra tinh khiết đến mức như trải qua tám lần lọc.
Đó là thiên hạ đồn vậy thôi, chứ thực hư không biết ra sao.
Tam thái tử mở lời trước
— Cô nương, ta đang tìm một người yêu nước.
— Vậy là chàng hỏi đúng người rồi đấy, chính là thiếp đây. Thật ra thiếp và mọi người ở làng này không những yêu nước mà còn chung tay để giữ nước nữa.
Chàng thoáng mỉm cười, không hề màng đến dương gian và thủy cung có bộ từ điển khác nhau.
— Vậy thứ nàng bán, có thể làm sạch lòng người không?
— Thiếp không dám chắc, nhưng đã là sản phẩm thiên nhiên thì ai dùng rồi cũng thấy là lòng nhẹ hơn.


Sau câu nói này,tam thái tử bỗng thấy điều gì đó thôi thúc trong lòng một cách kì lạ, phải chăng là do duyên tới, hay chàng đã gặp được tiếng sét ái tình?
Rốt cuộc chàng không mua gì cả, bởi vì chàng lỡ “giả nghèo” nên không mang tiền để ủng hộ nàng. Để đỡ mất mặt, chàng xin hẹn trở về nhà trước, thật ra là đang nghĩ cách xem nên “tiến tới” thế nào.
Hôm sau gặp mặt, ai ngờ đâu nàng đã đi vắng, chỉ còn lại nha hoàn “Cà Na Xí Muội” ra tiếp. Quả thật cái tên nói lên tính cách con người của a hoàn này hơi “chua” một chút. Cô ta nhìn chàng từ đầu đến chân, lòng thầm nghĩ biết ngay là người nào đó lại đến cầu hôn tiểu thư nhà mình, liền cất giọng hỏi như đang khiêu khích:
"Chàng lương tháng bao nhiêu mà đòi cưới tiểu thư nhà ta?"
"Ta không có lương tháng." - Tam thái tử không cần suy nghĩ.
Cô nha hoàn nhỏ khoanh tay lại và “hứ” một tiếng.
"Thất nghiệp thì nói thất nghiệp đi bày đặt!"
Chàng không hề nao núng mà tiến lên một bước, miệng mỉm cười nhẹ.
"Nhưng mà ta có nguyên một quốc khố rộng lớn và phát lương cho rất nhiều nhân công, là..."
May mà chàng ngậm miệng lại kịp, nếu không, lỡ nói lộ ra là phát lương cho “binh tôm tướng cá” thì chỉ khiến con người càng thêm đánh bắt thủy sản nướng lên mà ăn thôi.
Cà Na nhướng mày hỏi tiếp:
"Vậy chàng có người hậu thuẫn không?"
"Hậu thuẫn ư? Lại càng không có!"
Cà Na cười khì, giọng chế giễu
"Biết ngay chỉ là một kẻ tầm thường mà, chỉ giỏi dùng ba tấc lưỡi."
Chàng liền vội vàng giải thích:
"Nàng chớ hiểu lầm. Ta không cần ai đứng đằng sau vì ta toàn nâng đỡ những người có tài giúp nước. Ta chính là hậu thuẫn của họ!"
Cà Na khoanh tay trước ngực, lần này hơi thay đổi nét mặt một xíu:
"Vậy nếu tiểu thư ta làm phu nhân chàng, chàng cho tiểu thư được cái gì?"
Có một người dường như đang đứng sau cây dừa chứng kiến cuộc đối thoại nảy lửa này, mắt đang nhìn về phía chàng trai nhưng vẫn im lặng.
"Nếu nàng ấy đồng ý, ta sẽ cho nàng một cái... ghế."


Cà Na Xí Muội vô cùng tức giận.
"Trời ơi, gì vậy trời? Hột xoàn kim cương không tặng đi tặng cái ghế? Muốn phang nhau à?"
"Đâu có đâu có!" Chàng trai vội xua tay. "Ta muốn cho nàng ấy, cái ghế hoàng hậu tương lai mà."
"Ha ha!" Cà Na bật cười. "Vậy thân phận của công tử xem ra cũng cao quý lắm đó nha, chàng là..."
"Ta là thái ....giám
Nha hoàn nghe xong muốn “té đại dương”.
“Ủa, quên quên! Ta là thái tử, tam thái tử của Long Cung, sẽ là Long Vương tương lai."
Chàng lau vội mồ hôi, do căng thẳng quá nên mới nhầm lẫn thôi, chắc cũng không đến mức gây nên hậu quả nghiêm trọng.
— Nhưng mà thôi ta đã hiểu rồi, người ta muốn tìm là Cô Cà Chua, vì cô ấy bản chất tự nhiên hiền hòa, chưa từng làm vấy bẩn dòng nước của ta dù chỉ một lần.
Chàng phất tay bỏ đi: “Tại hạ xin cáo từ trước”
— Chàng muốn tìm Cô Cà Chua thiếp đây phải không!
Chàng quay đầu lại. Hóa ra tiểu thư hôm qua giờ đã xuất hiện. Nhưng chàng vẫn ấm ức vì nàng đã không chịu tiếp mình mà để một cô nha hoàn suốt ngày hỏi vặn hỏi vẹo.
— Không dễ nhận bừa đâu! Cô Cà Chua trong truyền thuyết thực rất đa tài, biết lau nhà, rửa chén, giặt giũ...
— Thiếp đều biết. Hơn nữa, thiếp còn biết cách để giúp mọi người dù làm việc nhà song vẫn luôn giữ nguồn nước sạch. Đó cũng chính là bảo vệ đại dương nơi vương quốc của chàng sinh sống.
Tam thái tử im lặng không nói một lời. Chàng dùng gương thần vẽ ra cho nàng thấy thực tại của những dòng sông con nước, thấy rác thải từ dương gian trôi dạt xuống, bám vào những rạn san hô xỉn màu không phân hủy được. Quê hương của chàng dường như đang bị hủy hoại hơn bao giờ hết, thử hỏi xem chàng làm gì có tâm trạng lập phi. Bởi vậy, chàng cần sự giúp đỡ từ một người “yêu nước” thực sự. Đó chính là trăn trở và nỗi niềm của chàng rất nhiều năm nay.
Nàng bỗng nhiên hiểu ra vấn đề. Nàng giờ đây không chỉ là một cô gái bán chất tẩy rửa bình thường nữa, mà là cầu nối giữa hai thế giới, mang theo sứ mệnh làm sạch biển khơi.
Từ đó, nàng không chỉ trở thành thái tử phi của Long Cung mà còn là sứ giả của đại dương. Nàng thường xuyên lên dương gian, kể cho mọi người nghe về vẻ đẹp của thế giới dưới biển và dạy họ cách bảo vệ nguồn nước thông qua các sản phẩm lành tính thân thiện môi trường
Còn Tam thái tử, chàng hãnh diện vì đã tìm được một người vợ không chỉ "yêu nước" theo nghĩa đen mà còn thực sự yêu biển cả và xứ sở của chàng.
Cô Cà Chua yêu nước - Thương hiệu Việt








Khuyến cáo: mọi người nên tìm hiểu kỹ thêm về sản phẩm trước khi đặt mua nhé. Bên mình đã cố gắng chọn lọc các sản phẩm chất lượng nhưng cũng không thể đảm bảo được hết và cũng tùy thuộc nhà sản xuất nữa, mong mọi người thông cảm. Nếu chưa tin tưởng thì cũng đừng quyết định mua quá sớm nhé!
Comments