Thái Giám Đỗ Thích: Quá trình thực hiện ám sát vua Đinh Phần 17
Thái giám Đỗ Thích âm mưu lật đổ triều Đinh, giết Đinh Tiên Hoàng và Nam Việt Vương. Hắn ra tay như thế nào và liệu có bị bắt không? Đâu là toàn bộ âm mưu?
Mời các bạn xem phần 16 trước khi xem phần 17 nhé: Công Chúa Phất Kim: Bi Kịch Tình Yêu và Sự Phản Bội Phần 16
Thế cục mới kì lạ
Ngày hôm sau trong thư phòng của hoàng thượng ở kinh thành Hoa Lư, không khí trang nghiêm đến nghẹt thở. Đinh Tiên Hoàng ngồi trên ghế, còn Lê Hoàn đứng ở phía dưới, thật sự có việc muốn khải tấu.
"Bẩm hoàng thượng, thần có việc quan trọng muốn tâu lên người" Lê Hoàn bắt đầu, giọng nói điềm tĩnh nhưng ẩn chứa bên trong đó là sự nghiêm trọng của vấn đề.
"Khanh nói đi" Đinh Tiên Hoàng ra lệnh.
"Tâu hoàng thượng, có một kẻ không biết trời cao đất dày, dám tự mình suy đoán thánh ý của người. Rõ ràng là không có khẩu dụ từ thánh thượng, hắn cũng bịa chuyện thêu dệt và loan truyền những lời không có căn cớ"
Đinh Tiên Hoàng nhướn mày, ánh mắt hơi nghi hoặc: "Chuyện gì thế?"
"Hắn dám nói rằng hoàng thượng có ý muốn chọn tam hoàng tử làm thái tử thay vì trưởng tử. Đây là chuyện cực kỳ nghiêm trọng, thần không dám không tâu lên."
Không khí trong điện bỗng chốc như đã đóng băng. Đinh Tiên Hoàng ngồi bất động song ánh mắt đã trở nên lạnh như băng giá. Sau một hồi im lặng đầy căng thẳng, hoàng đế mới lên tiếng:
"Hắn là ai vậy?"
“Bẩm, là Đỗ Thích.”
“Giải hắn lên đây!” - Đinh Tiên Hoàng ra lệnh.
Chẳng bao lâu sau, Đỗ Thích bị áp giải vào thư phòng. Khi thấy Lê Hoàn đứng đối diện hoàng đế với vẻ mặt lạnh lùng, Đỗ Thích có vẻ đã hiểu ngay vấn đề. Chuyện này thực sự là không nằm trong tính toán của hắn.
"Đỗ Thích!" Đinh Tiên Hoàng gầm lên, "Lê tướng quân bảo ngươi dám suy đoán ý của trẫm, nói trẫm bỏ qua trưởng tử rồi muốn lập tam hoàng tử làm thái tử, ngươi có nhận tội không?"
Thái Giám Đỗ Thích Trong Lịch Sử Triều Đinh phần 17


Đỗ Thích run rẩy quỳ xuống, trong lòng nóng như lửa đốt. Người mà hắn vừa mới báo ơn, người mà hắn tin tưởng trao ra bí mật, giờ đây lại là kẻ chính thức đẩy hắn vào chỗ chết.
"Hoàng... hoàng thượng," Đỗ Thích lắp bắp, "Hạ quan... Hạ quan chỉ..."
“Đêm qua Đỗ đại nhân có đến gặp thần, người trong ngoài phủ đều có thể làm chứng. Người này đã từng lén lút tiếp cận Ngô Nhật Khánh, sau đó Nhật Khánh bị phát hiện có cấu kết với Chiêm Thành và đã trốn chạy.”
“Ngài đừng có vu khống ta!” - Đỗ Thích nói trong tuyệt vọng
"Lê tướng quân đường đường là võ tướng bậc nhất của triều đình, lẽ nào lại đi gây sự với ngươi sao? Muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm. Người đâu!” - Đinh Tiên Hoàng giận dữ.
Có hai người bước vào chờ lệnh nhà vua
"Giam hắn vào ngục tối, chờ ngày hành quyết!" - Đinh Tiên Hoàng kiên quyết ra lệnh.
Khi Đỗ Thích bị kéo đi, ánh mắt hắn nhìn Lê Hoàn đầy sự oán hận. Còn Lê Hoàn thì cũng không ngại nhìn hắn mà vẫn giữ vẻ mặt bình thản.
"Thần còn có điều muốn tâu về thân thế của Đỗ Thích..." Lê Hoàn định tiếp tục.
"Dù sao hắn cũng sắp chết rồi!" Đinh Tiên Hoàng gạt tay, ra hiệu dừng lại "Đừng nói về hắn nữa. Nhưng mà..." hoàng đế dừng lại, ánh mắt nhìn bâng quơ đâu đó "Nếu như những lời bịa chuyện kia có vài phần đúng, khanh sẽ nghĩ thế nào?"
Lê Hoàn mặt hơi biến sắc, không ngờ lúc đến lại bị hỏi một câu như vậy. Lẽ nào đây chỉ là vở kịch, là hoàng đế...Trong lúc bị phân tâm bởi hằng hà sa số những câu hỏi đó, thập đạo tướng quân vẫn không quên trả lời một cách dè chừng: "Chỉ cần là ý của hoàng thượng, thần tuyệt đối tuân theo, không dám có ý kiến trái ngược."
Đinh Tiên Hoàng cười nửa miệng, ánh mắt đầy mỉa mai: "Bây giờ không còn nói ‘phế trưởng lập thứ’ là mối nguy của xã tắc, sẽ khiến cho thiên hạ đại loạn nữa à?"
Lê Hoàn nghe câu nói này thì quay mặt đi, cảm thấy xấu hổ. Lúc trước chính ông từng nói những lời này để bảo vệ Đinh Liễn, nhưng giờ đây mọi thứ đã thay đổi. Đinh Liễn đã giết Hạng Lang, còn bản thân ông cũng cảm thấy hổ thẹn vì đã từng ủng hộ một người như vậy.
"Hoàng thượng," Lê Hoàn lên tiếng với giọng chân thành, "tất cả ý muốn của thần chỉ mong sao thiên hạ được thái bình, cho dòng dõi hoàng gia được trường tồn mãi mãi. Nhưng năng lực phán đoán của thần có hạn, thực sự cảm thấy không nên tiên liệu nữa."
"Được rồi, không trách khanh đâu đừng có lo. Nam Việt Vương là con của ta, trải qua việc đó, ta không còn muốn lập thái tử nữa. Khanh lui xuống đi," Đinh Tiên Hoàng vẫy tay cho Lê Hoàn ra về, nhưng ánh mắt của hoàng đế lúc này đã hướng về một nơi khác, có lẽ nơi đó sẽ rất cô độc và vô cùng hiu hắt.
Tử lao có sinh đạo?
Đỗ Thích bị tống vào một gian phòng tối tăm trong tử lao của cung đình. Nơi đây ẩm thấp và kèm theo đó là mùi hôi thối nồng nặc, đúng là một nơi âm u lạnh lẽo chỉ dành cho những tù nhân chờ thi hành án tử.
"Haha, lại có một tên nữa!" tên cai ngục tên là Dương Anh vào giễu cợt hắn, "Ngươi biết kết cục của mình rồi chứ? Dám bịa chuyện về các hoàng tử, giờ thì nằm đây mà suy nghĩ đi xem sẽ chết thê thảm thế nào!"
Đỗ Thích ngồi trong góc tối và không trả lời. Trong lòng hắn, ngọn lửa hận thù đang bùng cháy lên dữ dội.
"Này, ngươi có nghe ta nói không?" tên cai ngục tiếp tục, "Người ở đây chính là mắc tử tội, chỉ có chết mà thôi. Ta nghe nói lúc ngươi tại chức có giấu nhiều vàng bạc, sao không biếu ta một ít, có khi ta sẽ cho ngươi chết dễ dàng hơn."


"Ta sẽ biếu ngài nhiều vàng bạc" Đỗ Thích đột nhiên lên tiếng, ánh mắt sáng lên trong bóng tối, hắn tiến đến nắm chặt song cửa, giọng nài nỉ "Ngài muốn bao nhiêu ta có bấy nhiêu, chỉ cần ngài thương tình...thả ta ra."
Tên cai ngục lại cười khẩy: "Haha, kẻ chuyên đi lừa người cũng bị người lừa sao? Ta mà có nhiều vàng bạc đến đâu cũng làm gì có số hưởng! Ngươi có thấy vạc dầu hổ dữ ngoài điện không? Hình pháp nghiêm ngặt như vậy, ai dám thả phạm nhân ra chứ? Ngươi cứ ngoan ngoãn mà chờ chết đi!”
Đỗ Thích im lặng, nhìn theo bóng dáng tên đó lướt đi mà thực sự ngậm ngùi chưa xót. Thù nhà hắn chưa thể báo, chỉ vì một bước tính sai mà lại vong mạng ở nơi không đáng thế này hay sao?
Hạt Giống Của Tuyệt Vọng
Những ngày trong ngục tối trôi qua dài như mấy thế kỷ. Đỗ Thích không ăn được bao nhiêu, chỉ ngồi đó nhìn trân trân vào bức tường trước mặt. Lòng thù hận của hắn bây giờ nặng như núi và sâu như biển. Hắn hận tất cả những người đã có được vinh quang trong Đinh triều:
"Nếu số mệnh ta chưa tận, nếu ta ra khỏi đây được." Đỗ Thích tự nhủ trong lòng "Ta sẽ cho tất cả các ngươi phải trả giá. Các ngươi sẽ chết không được yên thân!"
Một sự kiện bất ngờ
Đêm đó, ánh trăng mờ ảo chiếu qua những tán cây tạo nên những bóng đổ lung linh trên mặt nước. Tên cai ngục Dương Anh và một nô tì lén lút gặp nhau tại một góc vườn vắng người. Đó là nơi chỉ có tiếng côn trùng ríu rít và hương thơm của những bông hoa dạ lý hương đang vươn mình trong đêm.
"Thiếp đã chờ chàng lâu rồi đó!" nô tì nói, giọng ngọt ngào như mật.
"Ta cũng vậy". Tên cai ngục ôm lấy cô vẻ rất yêu quý: "Một ngày không gặp như cách ba thu. Mong rằng đời này không phải xa nàng. "
Họ âu yếm nhau trong vòng tay, dường như quên hết cả trời đất mà không biết rằng có một đôi mắt của người nào đó đang theo dõi họ từ trong bóng tối. Kẻ theo dõi bọn họ là một người đàn ông nghiêm khắc, luôn tuân thủ quy định của nội cung và tất nhiên cũng đã nghi ngờ từ lâu về mối quan hệ mờ ám này giữa hai người họ.
"Các ngươi to gan thật!" người đó liền bước ra, giọng nói lạnh như băng.
Hai người bị bắt quả tang vô cùng hoảng hốt liền tách khỏi vòng tay nhau. Nô tì đó nhanh trí đẩy tên cai ngục đi về phía trước, nhất định giục hắn "Chàng chạy đi! Mau chạy trước đi!"
Tên cai ngục trong cơn hoảng loạn đã nhanh chóng chạy thoát thân về phía tử lao, nơi mà hắn nghĩ là an toàn nhất vì đó là địa bàn quen thuộc của mình. Trong khi cô gái kia chạy không kịp liền bị bắt lại, sự việc này cuối cùng ra sao thì chính hắn cũng không biết nữa.
Sinh lộ trong tuyệt lộ
Đêm hôm đó, trong lúc Đỗ Thích đang nằm trong bóng tối suy nghĩ về điều sẽ làm trước khi chết, bỗng hắn nghe có tiếng chân hấp tấp chạy vào. Tên cai ngục đột nhiên xuất hiện với vẻ mặt hoảng sợ, mồ hôi đầm đìa và nhanh chóng ngồi đối diện cửa nhà lao.
"Tên này bị sao vậy?" Đỗ Thích thầm hỏi trong lòng tò mò.
Không có tiếng nói, chỉ nghe thấy tiếng hắn thở hổn hển. Đỗ Thích đánh liều khiêu khích thử: “Ngài đêm hôm khuya khoắt lại đến đây, đừng nói là số phận cũng giống ta luôn nhé”
Tên cai ngục Dương Anh vì quá sợ hãi đã quên mất sự khinh bỉ hắn dành cho Đỗ Thích trước đây. Hắn kể lại mọi chuyện với kẻ trong lao như kể với một người bằng hữu, đó là điều mà trong hoàn cảnh bình thường chắc chắn sẽ không bao giờ xảy ra.
"Ta... ta gặp chuyện rồi," Ta yêu một nô tì trong cung, vừa rồi bị trưởng ngục phát hiện. Nàng ấy... Nàng ấy chắc chắn sẽ không chịu nổi cực hình mà khai ra ta! Theo quy định trong cung, cả hai người có thể bị ném vào vạc dầu sôi, hoặc là cho hổ dữ ăn thịt!"
Đỗ Thích cười nửa miệng, vẻ điềm tĩnh vô cùng. Tên cai ngục thấy vậy vội nói:
“Đúng là cười người hôm trước hôm sau người cười. Ta không nên cười nhạo ngươi làm chi để giờ...”
Đôi mắt Đỗ Thích sáng lên. Rõ ràng đây chính là cơ hội mà hắn đang chờ đợi.
"Ngươi sợ chết à?" Đỗ Thích hỏi, giọng nói bỗng trở nên gay gắt hơn.


"Vậy thì nghe ta nói" Đỗ Thích đứng dậy, ánh mắt như có thể nhìn thấu tâm hồn người khác, "Tại sao ngươi lại phải chịu những hình phạt khủng khiếp này? Vì luật lệ của ai?"
"Vì... vì luật của hoàng thượng" tên cai ngục run rẩy trả lời.
"Đúng vậy!" Đỗ Thích nhanh chóng nói tiếp "Tất cả những hình phạt tàn bạo này đều do hoàng thượng đặt ra. Vậy nếu hoàng thượng không còn nữa, thì những luật lệ này cũng sẽ bị bãi bỏ. Khi đó, ngươi và người yêu của ngươi đều sẽ được xá miễn!"
Tên cai ngục nghe xong, vô cùng bàng hoàng: "Ngươi... ngươi điên rồi! Làm sao hoàng thượng có thể không còn chứ?"
"Ngươi thả ta ra" Đỗ Thích thì thầm, ý tứ trong lời nói dường như sâu thăm thẳm, "Ta chắn chắn có cách khiến cho chuyện này êm xuôi tốt đẹp . Khi hoàng đế băng hà, ngươi sẽ không phải sợ hình phạt nữa! Đây là cơ hội duy nhất để cứu mạng ngươi và người ngươi yêu đó!"
Tên cai ngục lắc đầu hoảng sợ: "Không được! Ta không làm vậy được!"
“Nhưng đây là cơ hội sống duy nhất của ngươi!” - Đỗ Thích gào lên, nhưng xem ra Dương Anh vẫn không muốn làm theo lời người trong ngục đang yêu cầu.
"Vậy ngươi đi chết đi!" Đỗ Thích thấy hắn vẫn còn do dự, mới tranh thủ nói "Chờ đến khi ngươi bị hổ dữ xé thành trăm mảnh, dầu sôi lột hết da ra thì ngươi mới biết bản thân hôm nay đã ngu ngốc đến nhường nào!"
Lời nói của Đỗ Thích như những mũi tên độc cắm thẳng vào tâm lý của tên cai ngục. Đã là người ai chẳng sợ chết, một khi biết mình chắc chắn sẽ chết, con người ta sẵn sàng làm bất cứ điều gì để được dù chỉ là một tia hy vọng yếu ớt của sự sống. Trên đời này thánh nhân không nhiều, phải chăng tên cai ngục cũng chỉ là một kẻ tầm thường đã bị các hình phạt ở dưới địa ngục dọa cho khiếp vía?
Cuối cùng, như là bị ma xui quỷ khiến, tên cai ngục với lấy chìa khóa với bàn tay run rẩy rồi mở cửa ngục cho hổ xổng chuồng.
Kế hoạch để báo thù
Đỗ Thích bước ra khỏi ngục tối, hít thở bầu không khí tự do sau bao ngày bị giam cầm. Hắn đã thề nếu ra được tử lao thì sẽ tìm mọi cách để báo thù. Và ông trời đã cho hắn cơ hội ngàn năm có một ấy.
Vừa chạy ra khỏi cung cấm thì Đỗ Thích đã kiệt sức ngã xuống trên một cây cầu vắng người. Đêm tối hôm đó mịt mù, chỉ có ánh trăng vàng là lờ mờ soi sáng. Trong lúc nằm đó, bỗng một ngôi sao băng lướt qua bầu trời và như rơi thẳng vào miệng hắn.
"Điềm lành!" Đỗ Thích tự nhủ, trong lòng bỗng sáng lên một niềm tin mãnh liệt, "Trời đất đã cho ta cơ hội báo thù!"
Hắn tỉnh dậy, rồi hướng về phía ngôi sao ấy mà quỳ xuống lạy tạ: "Xin tiên tổ và thần linh phù hộ cho con có thể báo thù thành công! Con xin thề sẽ trả được món nợ máu này, thế thì dù có chết cũng cam tâm rồi!"
Nguồn tham khảo: Đinh Bộ Lĩnh và Đinh Liễn, Đinh Tiên Hoàng Wikipedia
(Mọi chi tiết trong bài đều do mình tưởng tượng thôi nhé ^-^)
Mời các bạn xem tiếp phần 18 dưới đây nhé:
Comments
Nơi Trang cập nhật các thông tin giải trí thú vị hài hước về kinh tế xanh, các giải pháp vì môi trường và sự phát triển bền vững ở Việt Nam và trên khắp thế giới