Truyện Ngụ Ngôn Hài Hước Cho Bé: Lạc Lạc đi lạc
Khám phá truyện ngụ ngôn hài hước cho bé về Lạc Lạc, cô bé bỗng dưng mất tích và cuộc phiêu lưu bất ngờ rất thú vị. Cười ra nước mắt cùng gia đình Lạc Lạc..
MƯU SỰ TẠI NHÂN, THÀNH SỰ TẠI... THẦY BÓI
Ngày xửa ngày xưa, à không, chính xác là cách đây chưa lâu trong một căn hộ chung cư tầng 17 khu đô thị mới, có một cặp vợ chồng trẻ vừa đón đứa con đầu lòng. Sau ba ngày thức trắng tranh luận, họ quyết định đặt tên con là "Lạc Lạc" - nghĩa là an lạc, vui mừng và hạnh phúc. Thực ra ban đầu họ muốn đặt tên là Nguyệt Thương, nhưng rồi nghĩ lại, đặt tên dài quá như vậy, con bé lớn lên viết bài thi hết cả giấy mất ^-^.
Thế là tên Lạc Lạc được chốt, dù bà nội phản đối kịch liệt vì cho rằng tên con nghe không được hay cho lắm. Thế sự đưa đẩy rồi ai cũng quên phắt đi lời phản đối của bà sau bữa tiệc đầy tháng hoành tráng với 15 mâm cỗ và một bình rượu vang ngon ngất trời.
Mọi chuyện vẫn sẽ trôi qua êm đẹp nếu không có sự xuất hiện của thầy bói Tám Cát - người được mệnh danh là "nhà tiên tri của kỷ nguyên 4.0" vì có cả app điện thoại riêng để đặt lịch xem bói. Nhân dịp cả nhà đi chùa cầu an cho Lạc Lạc, họ gặp thầy đang ngồi xem dưới gốc đa.
"Để tôi xem nào..." Thầy Tám nheo mắt nhìn Lạc Lạc đang ngủ ngon lành trong nôi, một tay lướt điện thoại kiểm tra ứng dụng "Tử Vi 4.0" của mình. "Tướng mạo đứa trẻ này... hmm... trán cao, mắt sáng... ôi!"
"Có gì không ổn sao thầy?" Bố mẹ Lạc Lạc lo lắng hỏi.
"Đứa trẻ này..." Thầy Tám ngừng lại đầy kịch tính, đảo mắt xung quanh như thể đang kiểm tra xem có máy quay nào đang ghi hình mình không. "Con bé lớn lên sẽ bị... mất tích!"
"Hả???" Bố mẹ Lạc Lạc đồng thanh kêu lên, khiến đứa bé giật mình khóc thét.
"Đúng vậy! Cung mệnh của nó có sao Thiên Di chiếu mạng, lại thêm tên có chữ 'Lạc', nên khả năng đi lạc là... 99,99%.
99,99 %? Nghe như khả năng diệt khuẩn của nước rửa tay vậy! Chắc thầy học lỏm câu này trên mạng, vậy mà vẫn có khả năng lung lạc ý chí của hai vị khách.
Từ ngày đó, gia đình Lạc Lạc sống trong nỗi lo thường trực. Họ lắp camera khắp nhà, gắn thiết bị định vị GPS vào tất cả quần áo của Lạc Lạc, thậm chí còn thuê cả vệ sĩ "theo dõi" khi con bé đến trường. Lạc Lạc lớn lên trong một thế giới mà mỗi bước đi đều được giám sát kỹ càng như một tên tội phạm truy nã quốc gia.
"Con đi đâu đấy?" - câu hỏi quen thuộc của bà mẹ mỗi khi Lạc Lạc chỉ đơn giản là... đi ra khỏi tầm nhìn của bà.
"Con chỉ đi... vệ sinh thôi ạ," Lạc Lạc thường đáp, với vẻ mặt như thể đang xin phép để được bay lên Sao Hỏa.
"Được rồi, nhưng để cửa mở nhé. Và đừng có ngồi quá 3 phút đấy!"
Và rồi, ngày định mệnh ấy cũng đến. Vào một buổi sáng thứ Bảy đẹp trời, khi Lạc Lạc vừa tròn 10 tuổi, cô bé đang ngồi học bài trong phòng riêng thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại của mẹ.
"Mẹ ơi, điện thoại của mẹ kêu!" Lạc Lạc gọi với ra.
Không có tiếng trả lời.
"MẸ ƠI! ĐIỆN THOẠI!"
Vẫn im lặng.
Sau ba lần hét toáng lên mà không có phản hồi, cô bé quyết định rời khỏi phòng để tìm mẹ. Nhưng lạ thay, cả căn nhà trống không. Không có mẹ, không có bố, thậm chí không có cả bà nội hay ngồi xem TV.
Trên bàn ăn có lúc đó có một mảnh giấy: "Lạc Lạc, mẹ đi chợ mua đồ nấu bữa trưa. Bố đưa bà đi khám bệnh. Nhớ KHÔNG ĐƯỢC ra khỏi nhà đấy nhé! Ngoan ở nhà chờ mẹ về. Yêu con - Mẹ."
Đúng lúc đó, điện thoại của mẹ lại đổ chuông. Là số của bà nội. Lạc Lạc cầm máy lên nghe:
"ALÔ, CON ƠI! MẸ BỊ NGÃ Ở BỆNH VIỆN, ĐAU CHÂN QUÁ! CON ĐƯA LẠC LẠC ĐẾN THĂM MẸ ĐI!" - Giọng bà nội oang oang trong điện thoại, kèm theo tiếng ồn ào của bệnh viện.
Không nghĩ ngợi gì thêm, Lạc Lạc vội vớ lấy chìa khóa nhà, một ít tiền trong hộp tiết kiệm và lao ra khỏi căn hộ. Lần đầu tiên trong đời, cô bé tự mình ra khỏi nhà một mình, không có bố mẹ đi kèm, không có GPS, không có sự giám sát. Cảm giác tự do thật... đáng sợ.
Câu Chuyện Hài Hước Của Bé Lạc Lạc


Vấn đề là... Lạc Lạc không biết bà nội ở bệnh viện nào, cũng không biết đường đi. Và tệ hơn, cô bé không có điện thoại riêng vì bố mẹ sợ con gái "tiếp xúc với thế giới bên ngoài quá sớm”.
Bước ra khỏi khu chung cư, Lạc Lạc nhận ra mình chưa bao giờ nhìn thế giới từ góc độ này - không có tay bố mẹ nắm lấy, không có lời chỉ dẫn liên tục bên tai. Cô bé quyết định hỏi một cô gái đang đi bộ gần đó:
"Chị ơi, bệnh viện gần nhất ở đâu ạ?"
"Bệnh viện nào em?" Cô gái hỏi lại, mắt vẫn dán vào điện thoại.
"Dạ... em không biết," Lạc Lạc ngập ngừng. "Chắc là bệnh viện gần nhất ạ."
"Có mấy cái," cô gái đáp, vẫn không nhìn lên. "Em đi thẳng, rẽ phải ở ngã tư thứ hai, đi thêm khoảng 500 mét là đến Bệnh viện Đa khoa Thành phố."
"Cảm ơn chị ạ!"
Lạc Lạc đi theo hướng dẫn, nhưng tại ngã tư, cô bé bỗng không nhớ nổi phải rẽ phải ở ngã tư thứ mấy. Thế là, thay vì đến được bệnh viện, Lạc Lác lạc vào... chợ Đồng Xuân náo nhiệt.
Chợ vào giờ cao điểm giống như một mê cung của người và hàng hóa. Tiếng rao hàng, tiếng mặc cả, tiếng xe máy bấm còi inh ỏi. Lạc Lạc chưa bao giờ thấy một nơi đông đúc và hỗn loạn đến vậy.
"Lục lạc đây! Lục lạc xinh xinh đây! Mua đi em ơi!" - Một bà bán hàng rong giơ ra trước mặt Lạc Lạc xâu lục lạc nhiều màu sắc.
Lạc Lạc ngập ngừng nhận lấy chiếc lục lạc đó và bỏ tiền ra mua. Khi lắc lên, âm thanh lanh canh khiến cô bé mỉm cười. Bỗng nhiên, cô bé nhớ ra mục đích chính của mình.
"Bác ơi, bệnh viện gần đây nhất ở đâu ạ?"
"Ồ, bệnh viện hả? Phía sau chợ có Bệnh viện Y học cổ truyền đó cháu."
Với chiếc lục lạc trong tay, Lạc Lạc tiếp tục cuộc hành trình. Nhưng thay vì tìm thấy bệnh viện, cô bé lại tiếp tục lạc vào... khu vui chơi trong trung tâm thương mại.
ĐI TÌM TRẺ LẠC
Trong khi đó, tại căn hộ chung cư, bố mẹ Lạc Lạc đã trở về và hoảng hốt phát hiện con gái biến mất cùng với một cảnh tượng kinh hoàng: Điện thoại để đó, GPS trong quần áo vẫn nằm yên trên giường và cửa nhà không khóa.
"Em đã bảo anh là không nên đặt tên con là Lạc Lạc mà!" Người vợ gào lên, nước mắt giàn giụa. "Giờ thì con bé thực sự đi LẠC rồi!"
"Anh đâu ngờ lời thầy bói lại linh nghiệm vậy!" Người chồng cuống cuồng gọi điện báo công an. "Thầy ta bảo con lạc, lẽ nào con lạc thật!"
"Thầy bói cái con khỉ! Anh tin vào mấy lời vô căn cứ đó làm gì! Anh phải tìm con tôi về ngay!"
Cả gia đình như điên như dại. Họ chia nhau đi tìm khắp khu phố, gọi điện cho tất cả người quen, thậm chí thuê cả đội bảo vệ khu chung cư đi tìm Lạc Lạc. Ai nấy đều cảm thấy như đang lạc trôi giữa đời - một cảm giác mà trước đây họ chỉ biết qua lời bài hát của Sơn Tùng MTP.
"Con bé có thể đi đâu được chứ? Nó chưa bao giờ ra khỏi nhà một mình!" Người mẹ thổn thức cầu trời khấn Phật.
"Có khi nào..." Người cha chợt nghĩ ra điều gì đó. "Hay là con bé bị bắt cóc đưa lên Đà Lạt rồi không?"
"ĐÀ LẠT???" Người mẹ hét lên. "Anh xem phim Hàn nhiều quá rồi đấy! Ai đi bắt cóc con nít đưa lên Đà Lạt bao giờ, nếu có bắt chỉ sợ đưa qua CAM thôi?"
Bỗng nhắc đến nơi đó, sắc mặt hai người trở nên ám ảnh. Trong đầu họ vẽ đủ mọi cảnh tượng con mình bị hành hạ tra tấn đánh đập dã man ra sao. Mới nghĩ đến thôi mà muốn tăng huyết áp sắp đột quỵ rồi.
Ở bên này, khu vui chơi náo nhiệt ở trước mặt Lạc Lạc giờ bày ra đủ trò: đu quay, tàu lượn mini, nhà bóng và cả một hồ câu cá nhựa. Lạc Lạc ngẩn ngơ trước cảnh tượng mà cô bé chỉ được thấy qua những bức ảnh trên Facebook của bạn bè. Trong lúc mải mê nhìn ngắm, cô bé không nhận ra mình đã bước vào siêu thị bên cạnh.
Bụng Lạc Lạc bắt đầu sôi lên vì đói. Khi kiểm tra số tiền còn lại trong túi, cô bé quyết định dùng một phần để mua đồ ăn nhẹ, chắc là lạc rang rồi - món yêu thích của cô bé. Nhâm nhi một lát cảm thấy ấm bụng, cô bé bắt đầu đi xung quanh chơi.
Lần này, lúc đi dọc theo các kệ hàng bán thực phẩm như cà chua, rau củ... đôi mắt Lạc Lạc bỗng dừng lại ở khu vực dầu ăn. Trên kệ, một chai dầu có nhãn "Dầu Lạc Nguyên Chất" đập vào mắt cô bé.
"Dầu... Lạc?" Lạc Lạc thì thầm, cầm chai dầu lên xem xét. "Tên mình là Lạc Lạc... còn đây là dầu Lạc. Lạ thật!"
Một cảm giác kỳ lạ chạy dọc sống lưng Lạc Lạc. Có phải đây là định mệnh? Hay chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên? Cô bé bắt đầu suy nghĩ miên man: liệu bố mẹ lấy tên dầu lạc để đặt tên cho mình, hay người ta lại lấy tên mình đặt tên cho dầu ăn? Câu hỏi ấy thật là xoắn não đối với một cô bé mới 10 tuổi, mức độ lòng vòng của nó cũng không kém câu hỏi muôn thuở: "Con gà có trước hay quả trứng có trước?"


"Em đang tìm gì thế?" - Giọng nói của một nhân viên siêu thị kéo Lạc Lạc về thực tại.
"Dạ... em đang xem chai dầu này," Lạc Lạc mỉm cười đáp. "Tên em là Lạc Lạc, người ta đã lấy tên em đặt cho chai dầu"
Nhân viên siêu thị cười sằng sặc. Câu nói ngây thơ của Lạc Lạc khiến cả bà chủ siêu thị cũng cười không ngớt.
Bên này thì hoang hỉ, Ở phía bên kia thì bi thảm. Cha mẹ của cháu bé vẫn còn tranh cãi không ngớt việc con gái bị bắt qua Cam hay trên Đà Lạt. Bà nội thì ngồi trong góc phòng bệnh, lắc đầu ngao ngán: "Tôi đã bảo rồi, đặt tên con là Lạc Lạc thì có ngày nó đi lạc thật. Mọi người tin tôi chưa?" Bà càm ràm: “Giờ thì bà bị đau, cháu mất tích, cái nhà này thật sự là lạc hết hồn phách rồi”
Bên này thì như địa ngục, bên kia thì như miền...Cực Lạc. Bà chủ thấy cháu bé dễ thương nên hỏi han không ngớt. Cuối cùng, bà chụp một tấm ảnh Lạc Lạc đang cầm chai dầu ăn thiên nhiên rồi nhanh chóng đăng lên mạng xã hội.
Không đầy một giờ sau, bức ảnh với caption "Sống đến hôm nay mới gặp bé gái nghĩ rằng người ta lấy tên mình đặt cho dầu ăn #DầuLạc #LạcLạc #HàiHước" đã thu hút hàng chục nghìn lượt thích và chia sẻ.
Ở phía bên bị hại, trong lúc mọi người còn chưa hết lo lắng thì điện thoại của người chồng đổ chuông, hóa ra là của người chị họ. "ALÔ! ANH ƠI! CON BÉ LẠC LẠC NHÀ ANH CHỊ ĐANG NỔI TIẾNG TRÊN MẠNG KÌA!"
"Cái gì? Em nói gì vậy?" Người cha bối rối.
"Con bé đang ở siêu thị VinMart gần nhà anh đó! Em vừa thấy ảnh nó trên Facebook! Nó đang cầm chai dầu lạc và nói người ta lấy tên nó đặt cho dầu ăn! Viral khắp mạng xã hội rồi!"
LẠC LẠC ĐƯỢC DẦU LẠC CỨU
Không mất nhiều thời gian, cả gia đình Lạc Lạc đã có mặt tại siêu thị. Và đúng như thông tin, cô bé vẫn đang ở đó, ngồi trong góc quầy thu ngân, ăn gói lạc rang muối và trò chuyện vui vẻ với bà chủ - người đã đăng bức ảnh viral.
"LẠC LẠC!" Bố mẹ đồng thanh gọi, chạy đến ôm chầm lấy con gái.
"Bố mẹ!" Lạc Lạc ngạc nhiên. "Sao bố mẹ biết con ở đây?"
"Con không biết là con đang nổi tiếng trên mạng à?" Người mẹ vừa khóc vừa cười đáp.
"Nổi tiếng ạ? Con á?" Lạc Lạc ngơ ngác.
Người cha quay sang cảm ơn nhân viên siêu thị và bà chủ đã chăm sóc con gái mình. "Cảm ơn cô đã đăng ảnh con bé lên mạng. Nếu không có cô, chúng tôi không biết phải tìm con ở đâu."
"Không có gì đâu anh chị. Bé này dễ thương lắm!" Nhân viên siêu thị cười nói.


Trên đường về nhà, Lạc Lạc kể lại toàn bộ cuộc phiêu lưu của mình cho bố mẹ nghe: từ cuộc điện thoại của bà nội, đến việc lạc vào chợ Đồng Xuân, gặp bà bán lục lạc, và cuối cùng là khám phá ra "người anh em" của mình - chai dầu lạc diệu kì.
AN CƯ LẠC NGHIỆP
Sau sự kiện "đi lạc" đáng nhớ đó, cuộc sống của gia đình Lạc Lạc có nhiều thay đổi. Bố mẹ không còn quá lo lắng và kiểm soát con gái như trước vì nói chung kiếp nạn đã qua rồi. Họ cho Lạc Lạc nhiều tự do hơn, để con được khám phá thế giới theo cách riêng của mình.
Còn Lạc Lạc? Cô bé trở nên nổi tiếng trong trường học vì câu chuyện "Cô bé nghĩ người ta lấy tên mình đặt cho dầu ăn". Nhưng thay vì xấu hổ, Lạc Lạc lại tự hào về cái tên đặc biệt của mình và câu chuyện thú vị đằng sau nó.
Điều tuyệt vời hơn cả là gia đình Lạc Lạc đã hoàn toàn chuyển sang dùng dầu lạc ép lạnh thiên nhiên thay cho các loại dầu tinh luyện khác. Mỗi khi có ai hỏi lý do, họ lại kể câu chuyện về Lạc Lạc và chai dầu lạc thiên nhiên với niềm tự hào khó tả.
"Dầu lạc không chỉ tốt cho sức khỏe mà còn là nhân chứng cho cuộc phiêu lưu đầu tiên của con gái tôi," bố Lạc Lạc thường nói vậy mỗi khi có dịp họp phụ huynh. Đối với ông thì “thành tích” này đáng nhớ hơn việc học hạng nhất hay hạng nhì lớp.
Khuyến cáo: mọi người nên tìm hiểu kỹ thêm về sản phẩm trước khi đặt mua nhé. Bên mình đã cố gắng chọn lọc các sản phẩm chất lượng nhưng cũng không thể đảm bảo được hết và cũng tùy thuộc nhà sản xuất nữa, mong mọi người thông cảm. Nếu chưa tin tưởng thì cũng đừng quyết định mua quá sớm nhé!
Comments
Nơi Trang kể những câu chuyện thú vị về các thời kì lịch sử, đồng thời cũng là điểm giao thoa giữa sản phẩm có nguồn gốc thiên nhiên kế thừa truyền thống xưa và tính ứng dụng thời đại của nó.