Xuyên Không Cổ Trang Làm Phi Tần: Hành Trình Tỏa Sáng Của Mai Hương

Khám phá hành trình xuyên không cổ trang làm phi tần của Mai Hương, từ cô gái hiện đại đến Hương Phi tài sắc, vượt qua thử thách với trí tuệ và sự kiên trì.

Mai Hương vừa trải qua một ngày làm việc mà cô thà rằng dùng nó để đi nhổ răng khôn còn hơn. Trong vai trò content writer cho một công ty truyền thông, cô vừa bị sếp bắt "thưởng thức" một bài phê bình nghệ thuật kéo dài đến 20 phút vì trong bài content cô viết nhàm chán quá.

"Cô viết như thế là hỏng rồi”. Đây là lời của khách hàng hay là lời nhận xét của bà bán rau ngoài chợ vậy? Phải đột phá, phải biến hóa và phải thăng hoa lên chứ? Cô không biết đọc insight của khách hàng à?"

Trên đường về, cơn đau đầu của Mai Hương đang dần vượt qua ngưỡng mà thuốc giảm đau có thể xử lý. (Mà nguyên nhân đau đầu thì...khó nói lắm chuyện của con gái mà!). Về đến nhà thì Mai Hương đã nằm dài trên giường, vừa lướt TikTok vừa xem phim Hàn - tất cả như những liều thuốc giải độc quen thuộc sau một ngày làm việc tệ hại.

"Chắc tại ông sếp" cô lầm bầm và quay sang lướt những video "cách đối phó với sếp độc hại" trên mạng.

Sau đó, cô tắt điện thoại và vùi mình vào trong phòng tắm để mà thư giãn. Không hiểu thế nào mà cô lại trượt chân té. Và trong một giây ngắn ngủi, Mai Hương cảm thấy như mình đang bay.

Mọi chuyện diễn ra chỉ trong tích tắc.

Trượt. Ngã. Tối đen.

Khi mở mắt ra, điều đầu tiên Mai Hương nhận ra là mùi hương kì lạ. Không phải là mùi hóa chất nồng nặc trong phòng tắm mà là mùi của gỗ trầm, hoa lan và... nhang? Cô chớp mắt vài lần, cố gắng làm quen với ánh sáng mờ ảo. Đây không phải phòng tắm của cô, mà là một căn phòng rộng lớn với những cột trụ gỗ sơn đỏ, những bức bình phong chạm khắc tinh xảo, và đèn lồng treo ở khắp nơi.

Hành Trình Biến Hóa Của Diệp Mai Hương Trong Cung Đình

cô gái xuyên không về thời cổ đại
cô gái xuyên không về thời cổ đại

"Tiểu thư tỉnh rồi! Tiểu thư tỉnh rồi!" Một giọng nói the thé vang lên, và một cô gái trẻ mặc y phục cổ trang chạy đến bên giường. "Nô tỳ đi báo phu nhân ngay!"

"Khoan đã!" Mai Hương gọi với theo, nhưng cô gái đã biến mất sau cánh cửa. "Mình đang ở đâu vậy? Chuyện gì xảy ra với phòng tắm của mình?"

Không lâu sau, một người phụ nữ trung niên trong bộ áo gấm sang trọng bước vào, theo sau là vài người hầu. Gương mặt bà ấy ánh lên niềm vui mừng khôn tả.

"Con gái của ta!" Bà ôm chầm lấy Mai Hương. "Con đã hôn mê ba ngày ba đêm sau khi ngã từ trên cây xuống. Danh y nói rằng chỉ sợ con không tỉnh lại, nhưng giờ may quá con đã tỉnh rồi!"

Mai Hương chớp mắt, bối rối. Cô bắt đầu hiểu ra, có thể là cô đang mơ một giấc mơ kỳ quái sau cú ngã trong phòng tắm, hoặc là... cô đã xuyên không.

"Được rồi, hoặc là mình đang mơ, hoặc là mình đã xuyên không, hoặc là mình đã chết và đây là kiếp sau của mình," Mai Hương nghĩ thầm. "Sao cũng được, dù sao thì cũng hên lắm mới xui như vậy ^-^"

"Con gái làm cả nhà lo lắng quá! Ngất đi suốt nửa ngày trời, đúng lúc sắp được triệu vào cung nữa chứ!"

Cô lại chớp mắt. Một, hai, ba lần.

"Mẹ... ạ?" - Cô thử gọi, nhận ra giọng mình cũng khác lạ.

"Dĩ nhiên là mẹ rồi! Con có nhớ gì không? Hay là va đập quá mạnh? Đại phu nói không sao mà..." - Người phụ nữ vừa nói vừa sờ trán con gái.

"Con... chỉ hơi choáng. Tạm thời không nhớ..." - Mai Hương nói, cố gắng không để lộ sự bối rối.

"Trời ơi, con quên thật à? Ngày mai là ngày tuyển tú! Con và Tiểu thư họ Vương sẽ được Hoàng thượng đích thân thử tài để chọn làm phi tử đấy! Cả dòng họ ta đặt hết hy vọng vào con rồi!"

Cô gái mới lạc đến đây, nghe nói mà nghẹn cả họng. "Phi tử? Hoàng thượng? Tuyển tú?"

Chỉ vừa mới sáng nay thôi, cô còn đang lo ông sếp sẽ chê bài viết content. Giờ đây, cô phải lo làm sao để... lọt vào mắt xanh của nhà vua?

Cuộc đời đúng là biết cách làm người ta bất ngờ.

TRONG THÂN PHẬN MỚI

Sau đó, Mai Hương dần nhận bản ngã mới của mình chính là Diệp Mai Hương, con gái độc nhất của Diệp Hàn Lâm, một vị quan đại thần trong triều. Nhà vua đang tìm kiếm phi tần mới, và gia đình này đã dùng hết quan hệ để đưa cô vào danh sách cuối cùng, cạnh tranh trực tiếp với tiểu thư Vương gia - con gái của Tể tướng.

"Tiểu thư, ngày mai là ngày quan trọng rồi! Tiểu thư phải thể hiện thật xuất sắc trước mặt Hoàng thượng!" Xuân Mai, người hầu gái thân cận, hồ hởi nói khi giúp Mai Hương chọn trang phục.

"Thật hả?" Mai Hương uể oải đáp. "Ta tưởng đó là ngày kia chứ?"

"Trời ơi, tiểu thư quên nữa rồi. Ngày mai tiểu thư và tiểu thư Vương gia sẽ trổ tài trước mặt Hoàng thượng! Ngài sẽ chọn một trong hai người làm phi tần đó!"

Phi cái đầu ngươi á, trả lại ta của ngày hôm qua đi! Mai Hương thầm nghĩ, nhưng cô không thể nói ra. Đâm lao thì phải theo lao, cô đành phải diễn hết vở tuồng “làm con hiếu thảo” này, dù gì thì cũng đang ở trọ nhà người ta mà.

"Tiểu thư Vương gia là ai vậy?" Mai Hương hỏi.

"Là Vương Tâm Ngọc, con gái Tể tướng! Gia đình quyền quý, nhưng nghe đồn tiểu thư ấy không được... thông minh cho lắm. Nhưng nhan sắc thì..." Xuân Mai ra dấu bằng hai tay. "...như tiên nữ giáng trần! Tiểu thư không nhớ sao?"

Mai Hương gãi đầu. Cái thói quen cũ đã theo cô đến tận thế giới này. Đúng là đổi kiếp chứ không đổi thân.

Ngày thi đến nhanh hơn Mai Hương mong đợi. Cô được trang điểm từ sáng sớm, mặc một bộ váy áo lộng lẫy với những hoa văn tinh xảo. May mắn thay, nhờ vào kiến thức của thế kỷ 21 và sự thông minh sẵn có của bản thân, cô không quá lo lắng về phần thi kiến thức.

Khi bước vào điện Văn Hoa, nơi diễn ra cuộc thi, Mai Hương thấy tim mình đập nhanh hơn. Không phải vì lo lắng, mà là vì kích thích. Trước mặt cô là một người đàn ông trẻ trong bộ long bào rực rỡ, ngồi ngay ngắn trên ngai vàng.

"Không thể phủ nhận là anh ta đẹp trai thiệt" Mai Hương nghĩ, rồi vội quỳ xuống hành lễ cùng Vương Tâm Ngọc.

"Bình thân," Hoàng đế nói, giọng trầm ấm. "Hôm nay, trẫm muốn xem hai nàng có xứng làm phi tần của trẫm không. Thôi thì không vòng vo nữa. Đầu tiên, trẫm muốn biết hai nàng nghĩ thế nào về đức hạnh của một người phụ nữ sống trong cung?"

Tiểu thư họ Vương trả lời trước theo khuôn phép: "Bẩm hoàng thượng, thần thiếp nghĩ đức hạnh của người phụ nữ bao gồm Tam Tòng Tứ Đức. Phụ nữ cần giỏi việc nội trợ, có dung mạo đoan trang, ăn nói khéo léo và biết phục tùng phu quân."

Xa xa, phụ thân của Vương thị vô cùng hài lòng với câu trả lời này vì con gái ông thật sự là con nhà gia giáo, nói năng trôi chảy, biết chiều lòng người. Chỉ tiếc là ông không phải giám khảo, nếu không thì ông đã cho nàng đậu luôn rồi khỏi phải thi nữa.

Nhưng đối với Mai Hương, cô lại thấy câu trả lời thế này an toàn quá. Hơn nữa, thời của cô sống đã định nghĩa về người phụ nữ khác đi nhiều lắm rồi. Nghĩ vậy, cô liền không do dự trả lời theo những quan điểm đổi mới:

"Thần thiếp lại nghĩ, đức hạnh không phải là một khuôn phép cứng nhắc. Đức hạnh của người phụ nữ là biết yêu thương, là trí tuệ để phân biệt giữa đúng và sai, là lòng dũng cảm để bảo vệ những gì mình tin tưởng. Công, dung, ngôn, hạnh không phải là xiềng xích trói buộc nữ nhân với một người duy nhất, mà là những giá trị khắc cốt ghi tâm để đối đãi với người xứng đáng!"

cô gái ứng đối trước mặt hoàng thượng
cô gái ứng đối trước mặt hoàng thượng

Có tiếng xì xào trong sảnh. Câu trả lời của Mai Hương thực ra quá táo bạo cho thời đại này. Nhưng khi cô liếc nhìn Hoàng thượng, ngài đang mỉm cười, vẻ thích thú.

“Một trong hai nàng nếu được phong phi. Sau này chắc chắn sẽ có cơ hội trở thành hoàng hậu. Nếu là mẫu nghi thiên hạ, không những phải lo cho nữ nhi ở hậu cung mà còn phải chăm sóc cho con dân của toàn thiên hạ. Vậy nếu lỡ như ngày nào đó trẫm không còn là minh quân nữa, hai nàng với tư cách là hoàng hậu, sẽ khuyên bảo trẫm thế nào? - Bệ hạ hỏi tiếp.

Vương Tâm Ngọc vẫn giành trả lời trước, giọng nhỏ nhẹ như gió thoảng: "Thần thiếp nghĩ, bệ hạ sẽ mãi mãi anh minh như vậy không hề thay đổi. Hơn nữa, bệ hạ còn có những quan lại nhất mực trung thành sẽ luôn giúp người điều hành chính sự"

Nàng nhìn nhẹ qua cha mình, ám chỉ phụ thân sẽ luôn trung thành với bệ hạ nên người không cần lo. Về phía câu trả lời của nàng cũng là ngầm khen bệ hạ tài ba sáng suốt. Với sự trả lời khôn khéo này, Tể Tướng nhìn thôi cũng biết ai sẽ là hoàng hậu tương lai. Ông nhìn sang bệ hạ, vẻ mặt đắc thắng như sắp làm cha vợ của vua đến nơi.

Nhưng vua lại nghĩ khác. Người đặt ra câu hỏi này là cần người trung thực can gián, không phải để nịnh hót. Bởi vậy câu trả lời có cánh đó lại làm mất điểm của Vương thị trong mắt nhà vua. Lại còn cái gì mà “quan lại trung thành...giúp điều hành chính sự? Vậy chẳng khác nào tô điểm thêm cái nạn ngoại thích hứa hẹn sẽ át quyền vua sau này? Đó là bệ hạ chỉ nghĩ thế thôi, chứ ngoài mặt vẫn tươi cười với trưởng nữ của tể tướng.

"Nếu lỡ như một ngày bệ hạ không còn là chính mình nữa, thần thiếp sẽ đồng hành cùng người trong những chuyến vi hành để thấu hiểu nỗi khổ của bách tín. Thần thiếp tin rằng sau khi người thấy tận mắt, nghe tận tai sự thật trong nhân gian thì sẽ biết cách cai trị hợp lí.” Mai Hương lên tiếng.

Không gian im lặng như tờ.

“Người không cần lo bản thân mình chưa đủ tốt vì người đã đầu tư rất nhiều vào giáo dục. Thiếp nghĩ ngoài quốc vương anh minh ra, một dân tộc có học thức cũng là nền tảng của một quốc gia hùng mạnh".

May là nàng có học qua sử sách về thời kì này, nên có thể ứng đối mau lẹ như vậy. Phía trên kia, nhà vua gật đầu đồng tình, vẻ mặt càng lúc càng hài lòng.

Nhưng giữa lúc nàng đang thao thao bất tuyệt, da đầu lại... ngứa không chịu nổi. Nàng cố kiềm chế, nhưng rồi không nhịn được, đưa tay lên gãi nhẹ mấy lần.

Đó là lí do duy nhất khiến Mai Hương bị nhức đầu kinh niên khi ở thời hiện đại, không phải vì thiếu tiền, không phải vì bị sếp mắng, mà chính là vì cái điều khó nói này. Giờ đây ở thời cổ trang, cô đã lây cái sự “nhức đầu” đấy cho mọi người.

Cha mẹ cô thì xanh cả mặt, nghĩ thầm sao con gái mình nói thì hay mà điệu bộ lại mất duyên. Khán giả thì bàn tán sao cô gái này xinh đẹp mà cử chỉ lại... kì kì. Kể cả bệ hạ nữa, người đang “phê” với những lời nói trung thực ấy, nhưng cũng rất đỗi ngạc nhiên với hành động sau đó của cô.

Cuộc thi tiếp tục với các câu hỏi về âm nhạc, hội họa, lịch sử. Mai Hương trả lời xuất sắc, nhưng cứ mỗi lần cô cảm thấy mình đang chiếm ưu thế, cơn ngứa lại tấn công, buộc cô phải gãi đầu. Đến cuối buổi, cô đã gãi đầu ít nhất năm lần. Khiến cho Vương tiểu thư và mọi người bao phen nín cười. Mọi người dường như không tập trung vào sắc đẹp hay trí tuệ của cô nữa, mà chỉ chăm chăm đoán xem khi nào thì cô...gãi đầu.

Hoàng đế khẽ nhíu mày, nhưng không nói gì thêm. Khi buổi thi kết thúc, người tuyên bố: "Cả hai tiểu thư đều có tài năng riêng nên trẫm cần thêm thời gian để quyết định. Các khanh hãy về chờ tin."

TRỞ VỀ NHÀ

"Hỏng rồi! Ta đã làm hỏng hết rồi!" Mai Hương than vãn khi trở về phủ. "Ta không thể kiềm chế việc gãi đầu trước mặt Bệ hạ!"

Diệp phu nhân, mẹ của Mai Hương, tiến tới an ủi vỗ về con gái: "Con đừng lo. Trí tuệ của con đã làm Bệ hạ rất ấn tượng, mẹ chắc chắn điều đó. Nhưng chúng ta cần tìm cách chữa trị cái... thói quen này của con."

Sau vài ngày tìm kiếm, gia đình họ Diệp mời đến một vị danh y. Ông xem xét tình trạng của Mai Hương và kết luận rằng tiểu thư bị nấm da đầu và gàu, gây ngứa ngáy. Không chấm dứt sớm tình trạng này e sẽ làm tóc bị hư tổn, sau này khó lành. Cha mẹ cô thoạt đầu rất sợ vì tình trạng của con gái mình, nhưng rồi cũng may vị danh y đã đưa ra một phương pháp.

Hóa ra đó là một loại nước thơm làm từ thảo mộc tự nhiên, chủ yếu là bồ kết và một số loại thảo dược khác. Ông nói rằng đây là một cách rất hiệu quả của mọi người gặp vấn đề này hay dùng và ông tin sẽ phù hợp với Mai Hương.

"Nước gội bồ kết?" Mai Hương há hốc miệng khi nhìn thấy bát nước đen sì được đặt trước mặt mình. "Trông như nước cống vậy!" Mai Hương thầm cảm thán. Nàng quen với dầu gội từ hóa chất vốn nhanh - gọn - lẹ rồi. Giờ bỗng nhiên lại phải pha thứ nước này ra cho loãng rồi mới gội, tốn thêm một công đoạn, tốn thêm khoảng thời gian.

Nàng đã từng nghe nội kể qua, nhưng chưa bao giờ dùng thứ "lỗi thời" đó. Là một cô gái hiện đại, nàng cảm thấy những chai dầu gội đầy hóa chất, tạo bọt mượt mà và mùi hương nhân tạo mới là thứ không thể thay thế.

Nhưng đứng trước thời khắc này, nàng phải dặn lòng thử nghiệm cái mới thôi, để hết ngứa chứ!. Với lại ở thời đại này, làm gì có dầu gội hóa chất đâu mà kén cá chọn canh? Cuối cùng, Mai Hương cũng miễn cưỡng đồng ý thử.

Quy trình gội đầu bồ kết là một trải nghiệm hoàn toàn mới với “tiểu thư bất đắc dĩ”. Không có bọt mịn như kem, không có mùi hương nhân tạo nồng nàn. Thay vào đó là một hỗn hợp nâu sẫm, mùi hơi lạ nhưng có cái gì đó tự nhiên và thanh khiết.

Cô gái gội đầu với nước bồ kết
Cô gái gội đầu với nước bồ kết

Chỉ có điều, nước gội đầu không tạo bọt như loại dầu gội hiện đại mà cô quen dùng. Đó là một nhược điểm chết người.

"Không có bọt thì làm sao biết nó có sạch không?" Mai Hương âm thầm phàn nàn.

Nhưng rồi cô phát hiện ra, vì không có bọt nên không phải xả nhiều. Và chỉ cần cô kĩ lưỡng trong việc gãi tóc thì cô sẽ xả nhanh hơn, chung quy lại sẽ tốn ít nước và thời gian hơn. Thêm nữa, nước gội bồ kết dường như là đang nuôi dưỡng da đầu từ sâu bên trong, chứ không đơn thuần chỉ là làm sạch.

THAY GÌ ĐỂ ĐỔI PHẬN?

Sau vài lần gội đầu với phương pháp tự nhiên này, Mai Hương ngạc nhiên khi thấy da đầu mình đỡ ngứa hẳn. Cô không còn gãi đầu liên tục như trước, mà mái tóc cũng dần trở nên bóng mượt, dày và khỏe mạnh hơn.

"Không thể tin được," cô lẩm bẩm khi soi gương. "Mình đã dùng bao nhiêu loại dầu gội đắt tiền hiện đại mà không hiệu quả, vậy mà một phương thức cổ xưa lại có thể làm được điều đó."

Trong thời gian đó, cha mẹ cô đã dùng rất nhiều mối quan hệ để dò tin từ cung điện. Họ phát hiện ra rằng Bệ hạ thực sự rất ấn tượng với trí tuệ và cách trả lời của Mai Hương. Tuy nhiên, thói quen gãi đầu khiến ngài nghĩ cô đang căng thẳng. Phi tần của ngài sẽ phải đối diện với những tình huống ngoại giao này như cơm bữa, nên không thể có cử chỉ khinh suất. Đó là điều đắn đo duy nhất của ngài.

"Nếu tiểu thư khắc phục được điều này, cơ hội vẫn còn," người thân cận của Bệ hạ nhắn.

Cha của Mai Hương đem tin tức này báo lại cho con gái biết: "Bệ hạ rất ấn tượng với trí tuệ của con, nhưng ngài nghĩ con thiếu tự tin vì cứ gãi đầu liên tục. Ngài muốn đợi xem con có thể khắc phục điều đó hay không."

"Vậy là còn cơ hội," Mai Hương thở phào. "Con sẽ không làm cha mẹ thất vọng đâu."

Với mái tóc mỗi ngày một khỏe đẹp hơn và không còn bị quấy rầy bởi cơn ngứa ngáy, Mai Hương dành thời gian rảnh rỗi để học hỏi thêm về văn hóa, phong tục và quy tắc cung đình. Cô muốn chuẩn bị thật kỹ cho lần gặp Hoàng đế tiếp theo.

Cơ hội đó thật là nhanh quá! Một buổi chiều, khi Mai Hương đang dạo chơi trong vườn hoa của phủ, một sứ giả hoàng cung đến thông báo rằng Hoàng đế sẽ ghé thăm Diệp phủ vào hôm sau để... thưởng thức trà do Mai Hương pha.

"Trà đạo? Ta đâu biết pha trà kiểu cổ đại!" Mai Hương hoảng hốt.

"Tiểu thư đừng lo," Xuân Mai trấn an. "Nô tỳ sẽ hướng dẫn tiểu thư."

Suốt đêm đó, Mai Hương luyện tập nghệ thuật pha trà. Đến sáng hôm sau, cô đã có thể thực hiện các động tác một cách thanh nhã, dù vẫn còn đôi chút vụng về.

Khi Hoàng đế bước vào khu vườn được trang trí đặc biệt cho buổi trà đạo, Mai Hương cảm thấy tim mình đập mạnh. Không phải vì lo lắng, mà vì... một cảm giác khác, một cảm giác mà cô ít khi thừa nhận.

"Bệ hạ," cô quỳ xuống hành lễ.

"Bình thân," Hoàng đế nói, ánh mắt dịu dàng hơn lần gặp trước. "Trẫm nghe nói nàng pha trà rất ngon."

"Thần thiếp chỉ biết chút ít," Mai Hương khiêm tốn đáp. "Mong bệ hạ chỉ giáo."

Buổi trà đạo diễn ra trong không khí thân mật, gần gũi hơn Mai Hương tưởng tượng. Hoàng đế trò chuyện với cô về nhiều chủ đề, từ thơ ca, âm nhạc đến chính sự. Ông tỏ ra là một người đàn ông thông minh, sâu sắc nhưng không kém phần hài hước.

"Trẫm thấy nàng không còn... gãi đầu nữa," Hoàng đế bỗng nói, khiến Mai Hương giật mình.

"Dạ... thần thiếp đã tìm được cách khắc phục, đó là một phương pháp dân gian mà thiếp từng biết nhưng đã bỏ qua" cô đáp, má ửng hồng.

Nhìn thấy nàng xinh đẹp như hoa, lại còn thông minh khéo léo và đặc biệt là không còn thiếu tự tin nữa, nhà vua rất đỗi hài lòng.

Thế là một tháng sau, Diệp Mai Hương chính thức trở thành Hương phi của Bệ hạ. Trong lễ sách phong, ngài đã công khai tuyên bố rằng ông chọn Mai Hương không chỉ vì nhan sắc trí tuệ của nàng, mà còn vì sự chân thành và khả năng vượt khó hơn người.

"Một người biết cách giải quyết tốt vấn đề của bản thân sẽ biết cách giúp trẫm giải quyết vấn đề của thiên hạ," Hoàng đế nói, khiến các đại thần đều gật gù tán thưởng.

Mai Hương giờ đây rất hạnh phúc. Cô đang nghĩ đến một điều: có lẽ cô sẽ không bao giờ trở về thế kỷ 21 nữa để viết content giới thiệu sản phẩm sao cho hay (vì cô đã viết hết trong bài này rồi ^-^) . Nhưng lạ thay, cô không thấy buồn vì mình không thể quay lại. Ở đây, cô đã tìm thấy thứ mà cô không có ở thế giới cũ: một mục đích mới, một vị trí được công nhận, và có lẽ là... một tình yêu.

"Ai mà ngờ được," cô thầm nghĩ, nhìn mái tóc bóng mượt của mình trong gương, "Thứ thay đổi vận mệnh của ta lại là một bát nước gội đầu đen sì."

Đôi khi những thứ tưởng chừng như lỗi thời lại chính là thứ giúp ích cho chúng ta nhất. Trong thời đại mà mọi người luôn tìm kiếm những giải pháp phức tạp hay công nghệ cao cho mọi vấn đề, có lẽ nên dừng lại và nhìn một chút về quá khứ. Biết đâu chừng, những giải pháp truyền thống ấy sẽ thay đổi tương lai chúng ta thì sao?

Nước gội bồ kết hoa hồng Karose Shine 500ml - Karose
Nước gội bồ kết hoa hồng Karose Shine 500ml - Karose

Nước gội bồ kết hoa hồng Karose Shine 500ml - Karose

Website

Shopee

Shopee

Tiktok

Tiktok

Tiktok

NATURE LOVE TRANG store

Nước tráng tóc thơm Karose Blossom - 500ml
Nước tráng tóc thơm Karose Blossom - 500ml

Nước tráng tóc thơm Karose Blossom - 500ml

Website

Shopee

Shopee

Tiktok

NATURE LOVE TRANG store

Khuyến cáo: mọi người nên tìm hiểu kỹ thêm về sản phẩm trước khi đặt mua nhé. Bên mình đã cố gắng chọn lọc các sản phẩm chất lượng nhưng cũng không thể đảm bảo được hết và cũng tùy thuộc nhà sản xuất nữa, mong mọi người thông cảm. Nếu chưa tin tưởng thì cũng đừng quyết định mua quá sớm nhé!

Comments

Nơi Trang kể những câu chuyện thú vị về các thời kì lịch sử, đồng thời cũng là điểm giao thoa giữa sản phẩm có nguồn gốc thiên nhiên kế thừa truyền thống xưa và tính ứng dụng thời đại của nó.