Vua Trần Nhân Tông: Nghe lời cha nhận chức thái tử phần 1

Vua Trần Thánh Tông khuyên con Trần Khâm, vua Trần Nhân Tông sau này nhận chức thái tử vì nhân dân và đất nước trước khi quyết chí tu hành. Phụ tử tình thâm

"Có bao nhiêu kẻ đã đổ máu chỉ để ngồi lên ngai vàng, rồi lại có bao nhiêu đế vương đã tìm đủ phương thuật để kéo dài sự sống? Vậy mà giữa dòng đời tranh đoạt, lại có một người tự rời bỏ quyền uy tối thượng để đi tìm cái mà người đời không thấy..."

ĐÊM TRỐN CHẠY CỦA MỘT HOÀNG TỬ

Màn đêm phủ xuống kinh thành Thăng Long như một tấm vải đen lặng lẽ, chỉ còn ánh trăng mỏng manh rọi xuống những mái ngói hoàng cung. Tại đó có bóng một người lặng lẽ di chuyển như một làn khói, trèo qua bức tường thành cao ngất.

Hoàng trưởng tử Trần Khâm lặng lẽ khoác áo thô lên người, bỏ lại tất cả hào quang và quyền quý để đi tìm con đường giải thoát. Đôi chân trần của người vốn quen với gấm vóc, giờ phải cảm nhận sự thô ráp của mặt đất. Thế nhưng, trong đôi mắt ngài không có chút tiếc nuối nào, chỉ có ánh sáng của lòng quyết tâm cuồn cuộn.

Thời gian gấp rút, chàng chỉ mong sao có thể đi thật xa nơi này, để không bị phát hiện, để không ai tìm thấy, để lánh khỏi hồng trần.

Dáng hình thanh tú với làn da vàng ánh ấy - người mà sử sách gọi là "Phật kim" từ khi chào đời - giờ đây như một bóng ma lẩn khuất giữa màn đêm. Những bước chân của người nhẹ nhàng mà kiên quyết hướng về phía núi Yên Tử xa xôi, nơi những tiếng chuông chùa vẳng lại đã bao đêm réo gọi tâm hồn chàng thanh niên cao quý.

Vua Trần Nhân Tông: Từ Hoàng Đế Đến Thiền Sư Yên Tử phần 1

Hoàng tử Trần Khâm trốn chạy khỏi kinh thành
Hoàng tử Trần Khâm trốn chạy khỏi kinh thành

Đức vua Trần Thánh Tông vẫn thường nhìn con trai mình với ánh mắt vừa tự hào vừa lo lắng. Chàng hoàng tử trẻ tuổi có đủ mọi phẩm chất của một đấng quân vương - thông minh, hiếu học, làu thông kim cổ, thông hiểu cả nội điển lẫn ngoại điển. Những người am hiểu tướng số đều nói rằng đây là biểu hiện của bậc phi phàm siêu việt. Nhưng ông dường như nhận thấy, trong đôi mắt trong veo kia lại luôn ánh lên một khát khao xa xăm về cõi Phật.

Đêm đó, khi mệt lả vì hành trình dài, Hoàng tử Trần Khâm dừng chân tại chùa Tháp núi Đông Cứu. Thân thể kiệt sức, chàng ngả lưng tại đây, nghĩ rằng đã có thể tạm lánh xa những ràng buộc trần thế. Nhưng cõi đời còn muốn giữ người. Vị sư trụ trì nơi đây, nhìn thấy tướng mạo phi phàm của vị khách lạ trong tháp, đã cảm thấy có điều khác thường. Ông bèn làm cơm thiết đãi và trong lúc trò chuyện, dần nhận ra đây chính là Hoàng tử của đất nước.

“Trưởng hoàng tử," vị sư già cất lời, giọng trầm như tiếng chuông chùa vọng giữa đêm khuya, "Núi cao vẫn đứng đó qua bao thế kỷ, sông dài vẫn chảy mãi không ngừng. Phật pháp vô biên, sao phải vội vàng tìm đến như kẻ đào tẩu?"

Hoàng tử Trần Khâm nhìn vị sư với ánh mắt sáng ngời nhưng ngập tràn nỗi buồn: "Bạch thầy, người ta vẫn nói 'Đời người như hạt sương đầu cỏ, sớm còn tối mất, vô thường không đợi ai'. Con không muốn trì hoãn con đường giác ngộ nữa chỉ vì ngai vàng phù phiếm."

"Nhưng phụ hoàng người đã phải nếm trải bao đắng cay để gìn giữ giang sơn này. Người có tuổi rồi và đất nước đang cần một người gánh vác" vị sư nói, giọng chậm rãi nhưng kiên quyết.

Đêm đó, khi triều đình đã phái người đi tìm và đã tìm ra Hoàng tử ở chùa Tháp, chàng hiểu rằng không thể thực hiện giấc mơ vào ngay lúc này. Với bao nỗi niềm chưa thể nói thành lời, chàng biết sẽ phải trở về. Nhưng có ai hiểu được rằng đối với chàng, chiếc ngai vàng lộng lẫy kia không phải là điều mong muốn mà đôi khi chính là gánh nặng ngàn cân?

TRẦN THÁNH TÔNG KHUYÊN NHÂN TÔNG NHẬN NGÔI THÁI TỬ

Khi Hoàng tử Trần Khâm bước vào một căn phòng, vua Trần Thánh Tông hóa ra đã trầm ngâm từ rất lâu, còn tưởng là đợi không được. Không có quần thần, không có cung nữ, chỉ có hai cha con giữa không gian tĩnh lặng với ánh nến dập dìu. Hương trầm bay nhẹ, thoáng qua như muốn xoa dịu không khí căng thẳng đang bao trùm này.

"Con định đi đâu giữa đêm khuya như vậy?" Vua cha cất tiếng hỏi, giọng không giận dữ nhưng nặng trĩu nỗi buồn. Ánh mắt người như biển sâu chứa đựng cả vương quyền và tình phụ tử.

"Thưa phụ hoàng, con muốn đến Yên Tử, nơi có thể giúp con tìm thấy con đường giải thoát," Hoàng tử quỳ xuống, đáp lời với sự chân thành. Đôi mắt chàng trong veo như dòng nước, không chút giấu giếm.

Vua Trần Thánh Tông khuyên nhủ Trần Khâm
Vua Trần Thánh Tông khuyên nhủ Trần Khâm

Vua Thánh Tông đưa tay xoa nhẹ đầu con trai, một cử chỉ hiếm hoi của người cha quyền uy bậc nhất triều đình: "Giải thoát... một từ ngữ vô cùng cao xa mà cũng vô cùng mơ hồ. Con có biết, kẻ chưa từng gánh vác trọng trách thường mơ về tự do, nhưng kẻ đã nếm trải gánh nặng lại hiểu rằng, trách nhiệm chính là sự giải thoát cao nhất?"

"Con không hiểu ý của phụ hoàng" Hoàng tử ngước lên nhìn, ánh mắt băn khoăn.

Ngài đỡ con trai đứng dậy rồi mới ôn tồn giải thích.

"Hãy nhìn những ngọn nến kia," vua cha chỉ tay về phía những ngọn nến đang cháy, "Chúng đang tự đốt cháy mình để soi sáng cho người khác. Nhưng có phải vì thế mà chúng bất hạnh không? Hay chính trong sứ mệnh thiêu đốt ấy, chúng tìm thấy ý nghĩa của sự tồn tại?"

Ngài quay sang con mình:"Con nghĩ rằng chỉ có trong chốn thiền môn mới tìm được giải thoát sao? Vậy còn với giang sơn này, với muôn dân đang trông chờ, ai sẽ là người giải thoát họ đây?" Vua cha tiếp tục, ánh mắt như xuyên thấu tâm can con trai.

"Nếu phụ hoàng cần một người kế vị, hoàng đệ con cũng thông minh học rộng có thể chấp chưởng giang sơn. Con chỉ muốn tìm một con đường khác..." Hoàng tử Trần Khâm ngập ngừng, vẻ mặt hơi căng thẳng như mặt hồ gặp gió, nhưng chàng hiểu cha mình chính xác đang muốn ám chỉ điều gì.

"Con trai," vua Thánh Tông thở dài, bước đến bên tủ sách, nhẹ nhàng lấy ra một quyển kinh Phật cũ, "Ngai vàng không phải món đồ chơi để có thể tùy ý trao tặng. Mỗi hoàng tử sinh ra với một sứ mệnh riêng. Con là trưởng tử, được trời ban phẩm chất cao quý. Ngay từ khi chào đời số mệnh đã định như thế, không phải là sự ngẫu nhiên."

Người mở quyển kinh, chỉ vào một dòng chữ: "Kinh nói rằng, 'Phật tại tâm, không phải ở chốn thiền môn hay ngọn núi cao'. Vậy con có thể thay đổi một chút, mang tâm Phật vào tận cung điện và biến hoàng cung thành đạo tràng ở trong lòng không?"

Đôi mắt Hoàng tử Trần Khâm ngấn lệ: "Nhưng con không cảm thấy mình thuộc về nơi đó. Con đọc kinh thư, hiểu rằng tất cả chỉ là hư ảo, kể cả vinh hoa phú quý."

"Con nói đúng," vua cha bất ngờ gật đầu, khiến Hoàng tử ngẩng lên nhìn với ánh mắt ngạc nhiên. "Tất cả đều là hư ảo, ngay cả chiếc ngai vàng mà phụ hoàng đang ngồi lên. Nhưng con biết điều gì không hư ảo không? Đó là trách nhiệm với dân với nước."

Vua Thánh Tông đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, nơi có thể nhìn ra kinh thành Thăng Long rộng lớn đang chìm trong đêm tối: "Một vị vua tốt cũng là một vị Phật tại thế. Ngài không cần từ bỏ địa vị để tìm giác ngộ, mà có thể dùng chính quyền lực mà ngài có được để xoa dịu khổ đau cho muôn dân."

Vua Trần Thánh Tông khuyên nhủ con trai nhận ngôi thái tử
Vua Trần Thánh Tông khuyên nhủ con trai nhận ngôi thái tử

"Nhưng... nhưng con không chắc mình đủ sức," Thái tử lắp bắp, "Làm một vị vua phải đối mặt với rất nhiều cám dỗ, không phải con không muốn giúp cho bách tín, con chỉ sợ sẽ không tịnh tâm được"

"Có khó khăn, thì mới có điều kiện tốt để tu tập. Nếu con còn biết làm quốc quân một nước có nhiều cạm bẫy, thì con sẽ không bị nó cám dỗ" vua cha cười nhẹ, "Tu hành vì chính mình hay tu hành vì thiên hạ. Con nghĩ cái nào khó hơn? Một người ngồi thiền trong hang núi hay một người mang thiền tâm vào chốn nhân gian, giúp mình giúp người cùng hết phiền não? Cái nào xứng đáng hơn?”

Hoàng tử im lặng, dường như đang cân nhắc lời cha. Một lúc sau, chàng mới cất tiếng: "Có khi nào, quyền lực tối thượng sẽ làm con xa rời đạo pháp, như nước cuốn trôi chiếc thuyền mong manh để rồi không quay đầu lại được"

"Nước có thể cuốn trôi thuyền, nhưng nước cũng nâng thuyền," vua cha đặt tay lên vai con, "Ta tin rằng chính trong biển đời mênh mông này, con mới thấy được giá trị thực sự của đạo pháp. Chính đạo thật sự, không nằm ở việc trốn tránh thế gian, mà là sống giữa thế gian mà tâm không vướng bận. Phụ hoàng không dám chắc mình đã làm được, nhưng ta biết con của ta rất giỏi, vừa sẽ là một thái tử tốt vừa sẽ một Phật tử tốt"

"Con đã đọc về các bậc quân vương trước đây," Hoàng tử trầm ngâm, "Mỗi người đều phải đánh đổi điều gì đó... vậy phụ hoàng đã đánh đổi điều gì để làm vua?"

Câu hỏi khiến vua Thánh Tông như chựng lại. Người im lặng hồi lâu, ánh mắt xa xăm như nhìn về một quá khứ đã khuất: "Ta đánh đổi giấc mơ của riêng ta. Ngày còn trẻ, ta cũng từng mơ được đi chu du thiên hạ, sống đời tự do như cánh hạc. Nhưng ta chọn ở lại, vì trách nhiệm, vì giang sơn này, và vì... con."

"Vì con?" Hoàng tử ngạc nhiên.

"Phải, vì con. Không phải ngẫu nhiên mà ta đặt tên con là Khâm, nghĩa là lòng tôn kính. Ta muốn con của ta, dù là ai đi chăng nữa, đều phải biết kính trọng thiên mệnh, kính trọng nhân dân và kính trọng chính mình. Ta gửi gắm vào con rất nhiều như thế, hy vọng con sẽ trở thành một vị minh quân. Và nếu sau này con vẫn còn muốn, sẽ trở thành một người tu hành chân chính."

Hoàng tử dường như hiểu ra lời lẽ cao xa của phụ hoàng.

"Không ai sinh ra đã sẵn sàng làm vua," vua cha tiếp lời, nhẹ nhàng xoay người con trai đối diện với mình, "Ta cũng từng có những đêm trằn trọc như con bây giờ. Có những lúc, ta thức trắng đêm, nhìn lên trần nhà và tự hỏi mình đã làm đúng chưa, có xứng đáng với sự tin tưởng của muôn dân không. Nhưng ta đã đi được đến hôm nay rồi, cũng không hề thẹn với mình với người."

"Vậy phụ hoàng có bao giờ hối tiếc không?" Hoàng tử hỏi, giọng khẽ run như sợ câu trả lời được thốt ra.

"Hối tiếc thì không, nhưng đau lòng thì có," vua Thánh Tông thú nhận, "Mỗi quyết định ta đưa ra đều ảnh hưởng đến hàng vạn sinh linh. Mỗi chiến thắng đều đánh đổi bằng máu xương của biết bao người. Nhưng ta tin rằng, trong những đau thương mất mát ấy, ta đã tìm thấy sự giác ngộ của riêng mình"

"Nhi thần lại sợ, bản thân không đủ mạnh mẽ như phụ hoàng" Trần Khâm nhìn ra xa xôi, ánh mắt có một chút lo lắng.

Vua Thánh Tông mỉm cười, ánh mắt đầy tự hào: "Sao lại không bằng chứ? Mạnh mẽ không phải là không có nỗi sợ, mà là vượt qua được nỗi sợ ấy. Ta thấy ở con điều ta mong ước, đó là tâm hồn nhạy cảm với khổ đau của muôn người và trí tuệ lớn có thể giúp cho nước nhà phát triển. Đó là lí do lớn nhất ta chọn con làm thái tử. Và con sẽ không phụ lòng ta đâu có phải không?"

Hai cha con im lặng nhìn nhau, không gian xung quanh cũng như không tồn tại. Cuối cùng, Hoàng tử chợt cúi đầu, một giọt nước mắt lăn dài trên má:

"Phụ hoàng có thể đón nhi thần trở về được rồi"

Vua Thánh Tông mỉm cười, ánh mắt rưng rưng: "Một ngày nào đó, khi thiên hạ đã thái bình rồi, khi con đã hoàn thành trách nhiệm với quốc gia rồi, ta hứa sẽ không ngăn cản con tìm đến chốn thiền môn."

Cuối cùng, trước tấm lòng của phụ hoàng và vì trách nhiệm với đất nước, Hoàng tử Trần Khâm đã đồng ý tiếp nhận ngôi thái tử. Năm 1278, chàng lên ngôi Hoàng đế, tự xưng là Hiếu Hoàng, tức vua Trần Nhân Tông. Từ đó nhà vua toàn tâm toàn ý cũng các tướng lĩnh và tôn thất nhà Trần tiến hành kháng chiến chống quân Nguyên Mông và sau đó là phục hưng đất nước sau chiến tranh.

Mời các bạn xem tiếp phần 2: Cuộc Đời của Phật Hoàng Trần Nhân Tông: Từ Ngai Vàng Đến Sự Giác Ngộ

Nguồn tham khảo: Tiểu sử Phật Hoàng Trần Nhân Tông - vị Vua từ bỏ ngai vàng để đi tu!

vua Trần Nhân Tông

(Mọi tình tiết hay đối thoại trong bài đều do mình tưởng tượng thôi nhé ^-^)

sách phật hoàng trần nhân tông
sách phật hoàng trần nhân tông

Sách về vua trần nhân tông

Shopee

Tiktok

Shopee (phiên bản khác)

tượng phật hoàng trần nhân tông
tượng phật hoàng trần nhân tông

tượng phật hoàng trần nhân tông

Shopee

Tiktok (phiên bản khác)

Khuyến cáo: mọi người nên tìm hiểu kỹ thêm về sản phẩm trước khi đặt mua nhé. Bên mình đã cố gắng chọn lọc các sản phẩm chất lượng nhưng cũng không thể đảm bảo được hết và cũng tùy thuộc nhà sản xuất nữa, mong mọi người thông cảm. Nếu chưa tin tưởng thì cũng đừng quyết định mua quá sớm nhé!

Comments

Nơi Trang cập nhật các thông tin giải trí thú vị hài hước về kinh tế xanh, các giải pháp vì môi trường và sự phát triển bền vững ở Việt Nam và trên khắp thế giới

truyện về môi trường