Bí Mật Hậu Cung Thời Trần: Âm Mưu Yểm bùa phần 1

TRIỀU MÔN THỨ PHI 1.

Tự nhiên yêu Trang

4/26/202514 phút đọc

Kiếp trước, cá bống giúp nàng Tấm đổi vận, một bước thành phượng hoàng. Kiếp này, nó không còn là con cá nằm trên thớt nữa - nó là kẻ đặt dao, bày thớt, ung dung nhìn người khác tự bước vào nồi canh định mệnh.

Khi Tham Vọng Gặp Kẻ tham mưu

Đêm khuya trong cung Thánh Từ thời Trần, nơi chỉ có tiếng gió rì rào qua tán lá và tiếng lẩm bẩm của một phụ nữ trung niên đang lén lút bên thành giếng Nghiêm Quang.

Giếng Nghiêm Quang vẫn bình lặng mỗi sớm mai, không hề biết rằng hôm nay, nước trong của nó sẽ bị một âm mưu đen tối làm cho vẩn đục.

Triều Môn Thứ Phi đứng một mình bên thành giếng, ánh trăng nhợt nhạt phủ lên gương mặt đã từng xinh đẹp giờ chỉ còn đầy những nếp nhăn khắc khổ của sự ghen tức. Tay bà run run cầm con cá bống còn tươi rói đang giãy giụa, lòng đầy oán hận.

"Ngai vàng..." bà thì thầm, "đáng lẽ phải thuộc về con trai của ta."

Ngón tay gầy guộc của bà cẩn thận nhét mảnh giấy bùa vào miệng con cá. Ba cái tên được viết bằng máu gà đen: Dụ Tông, Cung Túc, Thiên Ninh – ba đứa con của Hiến Từ Thái Thượng Hoàng Hậu, những chướng ngại vật trên con đường đến ngai vàng của con trai bà, Cung Tĩnh Vương Trần Nguyên Trác.

Hồi tưởng về quá khứ, Triều Môn không khỏi căm phẫn. Năm 1341, khi Hoàng Đế Trần Hiến Tông băng hà không người nối dõi, lẽ ra ngôi báu phải về tay Trần Nguyên Trác – con trai bà, người đứng thứ hai trong hàng hoàng tử. Vậy mà Thượng Hoàng Trần Minh Tông lại lập Trần Hạo – đứa con nhỏ tuổi nhất của Hoàng Hậu – lên kế thừa ngôi vị, trở thành Hoàng Đế Trần Dụ Tông. Điều đó khiến bà vô cùng đau lòng, nên mới quyết định mời một đạo sĩ để thực hiện kế ếm bùa này.

Từ sau bóng cây, một bóng đen khác hiện ra - Đạo sĩ Huyền Không, vị pháp sư chuyên coi bói cho các phi tần thất sủng. Ông ta tiến đến, chiếc áo choàng đen bay phần phật như một con dơi khổng lồ.

"Thứ Phi đã chuẩn bị xong chưa?" Huyền Không thì thầm, giọng khàn đặc như vừa nuốt phải một nắm cát. "Phải làm nhanh lên, trước khi gà gáy. Cá bống lúc này là linh nhất!"

Triều môn lặng lẽ gật đầu rồi thả xuống.

BÍ ẨN LÁ BÙA TRONG MIỆNG CÁ BỐNG CUNG CẤM TRẦN TRIỀU

Triều Môn Thứ Phi và Âm Mưu Bên Giếng
Triều Môn Thứ Phi và Âm Mưu Bên Giếng

Nước giếng sẽ mang lời nguyền đến với những kẻ bà muốn trừ khử. Ba đứa con của Hoàng Hậu sẽ lần lượt ra đi, và ngai vàng sẽ về tay Nguyên Trác con trai bà. Trong chốn cung cấm, không ai ngờ rằng con cá nhỏ bé này lại mang theo lời nguyền rủa cái chết cho tận ba mạng người một cách bí ẩn như vậy.

"Hoàng hậu cướp đi cơ hội của con ta, giờ ta sẽ cướp lại tương lai của ba đứa con bà ta!" Bà nói thầm.

"Thứ Phi, đã đến giờ rồi, hãy tranh thủ về" ông ta nhắc.

Triều Môn gật đầu. Nếu như cá chép có thể hóa rồng, thì con cá bống này sẽ hóa kiếp cùng lúc cả ba nhân mạng. "Thiên đạo đã ngủ quên, ta phải tự viết lại số mệnh." bà tự nhủ.

Tiếng nước vỗ nhẹ khi cá quẫy đuôi tựa như tiếng cười của quỷ dữ vang lên trong đêm tối.

Cá Bống Phản Chủ

Trời xanh có mắt, hay đúng hơn là: "người canh giếng có mắt". Chỉ một ngày sau, khi mặt trời vừa ló dạng, người lính canh cửa Nghiêm Quang – một chàng trai trẻ với ước mơ trở thành đại tướng quân nhưng hiện chỉ được giao nhiệm vụ... kéo nước giếng – đã vô tình phát hiện ra một bí mật động trời.

Lúc đầu thấy con cá bống, chàng chỉ định cho nó ăn cơm vàng cơm bạc như nàng tấm khi xưa, hoàn toàn không trông mong gì một ông bụt sẽ xuất hiện ra giúp chàng đổi đời. Vậy cũng thôi đi, bụt không thấy chẳng sao, ngờ đâu lại thấy mảnh giấy tử thần.

"Ôi trời đất quỷ thần ơi!" Chàng ta kêu lên khi nhìn thấy con cá bống. "Con cá... lạ quá! Miệng nó có cái gì kìa!"

Anh ta dùng hai ngón tay ngoáy vào miệng con cá và lôi ra một mảnh giấy nhàu nát.

"Dụ Tông... Cung Túc... Thiên Ninh... Đây không phải là tên của..." Mắt chàng mở to như hai ngôi sao sáng. “QUAN GIA VÀ CÁC HOÀNG TỬ!" (nhà Trần gọi vua là Quan gia)

Chưa đầy một giờ sau, cung điện Thánh Từ náo loạn như ổ kiến lửa. Bởi chàng trai phát hiện ra âm mưu chấn động triều đình đang quỳ run rẩy trước mặt Thượng Hoàng Trần Minh Tông.

"Bẩm... bẩm Thượng Hoàng..." Chàng lắp bắp nói, mồ hôi nhễ nhại. "Thần tìm thấy cái này... trong miệng con cá bống... ở giếng Nghiêm Quang..."

Thuợng hoàng Minh Tông cầm lấy tờ giấy bùa, sắc mặt tái mét không còn giọt máu.

"ĐẠI NGHỊCH BẤT ĐẠO!" ông gầm lên, đập tay xuống long án đến nỗi cái chén trà nhỏ của ngự tiền thái giám cũng rung lắc theo. "KẺ NÀO LÀM ĐIỀU NÀY? TRẪM SẼ... SẼ... LĂNG TRÌ KẺ ĐÓ!"

Thượng Hoàng gầm lên: "Truyền lệnh! bắt hết các cung nữ, cung tần trong Bắc cung! tất cả!"

Đúng lúc đó, Thái Thượng Hoàng Hậu Hiến Từ bước vào, dáng vẻ ung dung, điềm tĩnh như mặt hồ không gợn sóng. Bà quỳ xuống trước mặt Thượng Hoàng.

Hoàng Hậu Hiến Từ Đối Diện Thượng Hoàng
Hoàng Hậu Hiến Từ Đối Diện Thượng Hoàng

"Thần thiếp nghe tin đã có người toan hại các con của chúng ta," bà nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy quả quyết. "Nhưng xin Thượng Hoàng bình tĩnh. Nếu tra xét ầm ĩ, e rằng chuyện sẽ vỡ lở, khiến hoàng tộc càng thêm rối loạn."

Thượng hoàng quay mặt đi, vẫn còn tức giận lắm.

"Thiếp hiểu cơn giận của người và thiếp cũng đau lòng lắm chứ! Nhưng thiếp nghĩ, người dám làm ra chuyện này nhất định có địa vị không nhỏ ở trong cung, nếu không dàn xếp tốt, thiếp chỉ sợ kẻ thù bên ngoài biết được sẽ lợi dụng, lúc đó mới là điềm nguy hại thật sự cho Thượng hoàng và cho nước nhà."

"Vậy hoàng hậu nghĩ sao?" Trần Minh Tông hỏi, đã bình tĩnh hơn.

"Hãy để thần thiếp tự mình điều tra. Thần thiếp tin rằng bức tường cung cấm này có tai, có mắt – sự thật sẽ sớm được phơi bày."

Nếu Triều Môn nghe được Thái Thượng Hoàng Hậu Hiến Từ nói những lời này, ánh mắt lướt qua chỉ trong thoáng chốc, chắc vị Thứ Phi cũng cảm thấy lạnh toát sống lưng.

Cuộc Đối Đầu Của Những Phi Tần trong cung thời Trần

Trở về cung để điều tra, Hiến Từ Hoàng hậu nhận ra cá bống – vật xưa nay hiếm có trong cung – là manh mối then chốt trong vụ án bí ẩn, liền cho người lần theo nguồn gốc, dần dần các bằng chứng đều lộ ra và hướng về Triều Môn Thứ Phi.

Với sự am hiểu sâu sắc mâu thuẫn hậu cung, bà biết Triều Môn hậm hực vì con trai, Trần Nguyên Trác, bị bỏ qua khi Thượng Hoàng chọn người kế vị nên rất có động cơ trong chuyện này. Hơn nữa, lá bùa chỉ ghi tên các con bà càng khẳng định sự thù hận đến từ người đồng đẳng với hoàng hậu trong cuộc tranh giành quyền kế thừa ngai vàng cho con trai, không ai khác chính là Triều Môn.

Chỉ trong thời gian ngắn, bằng sự tinh tế và kín đáo, Hoàng Hậu đã lật tẩy chân tướng, vén bức màn nghi án về vụ việc yểm bùa chấn động này và đưa nó ra ánh sáng.

Đầu tiên, hoàng hậu mời chàng trai hôm trước đã phát hiện ra cá bống đến cung của mình để dặn dò một việc bí mật. Người này cũng đã giúp người điều tra lai lịch của con cá bống đó.

“Ngươi đã giúp ta phát hiện ra âm mưu dộng trời, đó là một công lớn. Sau lại phụ ta tra xét rõ nguồn gốc của cá bống đã được ai đem vào cung, đó lại là đại công. Vì vậy, ta đã nhờ Thượng hoàng xem xét thăng chức cho ngươi lên Trưởng Cấm Vệ Quân.

Anh chàng ngước lên, vô cùng xúc động.

“Mong rằng với con mắt tinh tường của nhà ngươi, không một âm mưu nào có thể thành hiện thực được ở trong cung này”

“Thần tạ ơn hoàng hậu” Anh chàng dập đầu đáp lễ.

“Nhưng mà Thượng hoàng nói chờ xong vụ này sẽ ban thưởng cho ngươi. Mà vụ này thì hung thủ chưa chịu đầu thú, vậy nên ngươi hãy giúp ta một việc”

Anh chàng ngơ ngác nhìn lên, nhưng không thấy hoàng hậu nói thêm gì. Hoá ra, người chỉ nói nhỏ vào tai hắn một điều gì đó, có lẽ là một bí ẩn sau này mới biết.

Chiều hôm đó, trong một căn phòng kín đáo của cung Thánh Từ, Hiến Từ Hoàng hậu ngồi đợi với tách trà thơm ngát. Cánh cửa mở ra, Triều Môn Thứ Phi bước vào với dáng vẻ vẫn luôn kiêu hãnh.

"Triều Môn," Hiến Từ cất lời, giọng bình thản. "Miễn lễ. Ngồi xuống đi."

"Hoàng Hậu cho gọi thần thiếp là có chuyện gì?" Triều Môn hỏi, giọng cố tỏ ra thản nhiên.

"Ta có món này muốn mời muội thưởng thức" Hoàng Hậu ngồi xuống, nhẹ nhàng ra hiệu cho Triều Môn cùng dùng bữa. "Đây là món cá bống kho gừng, nghe nói gần đây muội rất thích loại cá này"

Hiển Từ hoàng hậu và triều môn thứ phi
Hiển Từ hoàng hậu và triều môn thứ phi

Tay Triều Môn khẽ run, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

“Chắc hoàng hậu nhớ nhầm rồi, nhưng muội không thích ăn cá”

Hoàng hậu mỉm cười dịu dàng: “Con cá bống này có người đã tìm thấy ở giếng Nghiêm Khoan. Muội xem lạ chưa, giếng nước đó hàng chục năm nay không hề có cá, mà nay lại xuất hiện. Đúng lúc ta thèm ăn cá nên bảo ngự thư phòng làm cho món này.”

Lúc này đây, cung nữ đã để trước mặt Triều Môn một đĩa cá rất thơm. Nhưng đối với Triều Môn, đây là tra tấn, chứ có phải mời ăn thông thường.

“Muội nói xem, cá bống xuất hiện đột ngột ở giếng thì là điềm lành hay điềm dữ?

“Dù sao nó cũng chết rồi, thần thiếp nghĩ lành hay dữ cũng không quan trọng.” Thứ Phi trả lời.

Hoàng hậu ăn món cá ngay trước mặt bà ta.

“Nếu là điềm lành thì ta chia sẻ chuyện lành với muội, nếu là điềm dữ, mong muội có thể cùng ta gánh vác một chút. Tỉ muội chúng ta ở trong cung này, chẳng phải có phúc cùng hưởng có họa cùng chia sao?

Triều Môn cũng thản nhiên cầm đũa lên bắt đầu ăn cá, không chút lộ đuôi cáo.

“Nếu hoàng hậu đã nói như vậy, thần thiếp dù không thích cá cũng phải ăn thôi”

Hoàng hậu mỉm cười, xem ra cá lớn sắp cắn câu rồi.

Tối đó, ánh trăng lạnh lẽo phủ lên thành giếng Nghiêm Quang như một tấm vải bạc. Ánh sáng hắt lên thành giếng, như nhìn xuống mặt nước đen ngòm phản chiếu ánh trăng khuya.

Tiếng bước chân khe khẽ đến bên giếng, từ từ lớn dần, bí ẩn nhưng vội vàng.

Có ai đó thấp thỏm đến bên bờ giếng để xem cho rõ, hay là để tìm cho ra con cá hôm kia. Bất chợt có tiếng động, người đó quay đầu lại thì thấy Hiến Từ Hoàng hậu. Giờ ánh trăng đã soi rõ, kẻ đêm hôm đến bên giếng chính là Triều Môn Thứ Phi.

Triều Môn Đối Đầu Hoàng Hậu Hiến Từ
Triều Môn Đối Đầu Hoàng Hậu Hiến Từ

“Muội muội đang tìm cái này phải không?” Hiến Từ giơ tay lên, trên tay bà là lá bùa đã hơi nhàu nhưng vẫn thấy được chữ, ba cái tên viết bằng máu gà đen hiện rõ dưới ánh trăng: Dụ Tông, Cung Túc, Thiên Ninh.

"Thần thiếp không biết đó là gì." Triều Môn cố chối, lùi lại một bước.

“Không biết, mà đêm đến lén xem bên giếng, muốn xác định con cá ăn lúc sáng có phải là con cá ngươi dùng để yểm bùa không chứ gì?

Bà ta quay phắt lại, không nói được lời nào.

“Con cá bống trước lúc chết, rất là sợ người ta đem nó làm thịt. Cũng như gã đạo sĩ Huyền Không kia, do sợ chết cũng phải nói ra sự thật. Hay là, để ngươi đi đối chất với người đó nhé!” Hoàng hậu từ tốn cất lời.

Triều Môn bật cười, tiếng cười lạnh lẽo vang vọng trong đêm khuya: "Vậy sao Hoàng Hậu không đi báo với Thượng Hoàng đi? Tại sao lại đến đây làm gì?"

Hoàng hậu không đáp. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi giữa tiếng gió thở dài nơi mái ngói, bóng hình quá khứ của bà lại hiện về: một người con gái xuất thân cao quý, từng là niềm kiêu hãnh của phụ thân Trần Quốc Chẩn (em trai vua Trần Anh Tông), từng là phu nhân của một vương tử tài danh Trần Văn Bích (con trai Trần Đạo Tái), để rồi phải rời bỏ tất cả mà bước vào cấm cung, trở thành chính thất của vua Minh Tông. Định mệnh từ đó không còn là lựa chọn của riêng của Hiến Từ nữa.

Mời bạn xem phần 2: Triều Môn Thứ Phi và Hiển Từ Hoàng Hậu

Nguồn tham khảo: Hiển Từ Hoàng Thái Hậu

Âm mưu yểm bùa

(Các đoạn đối thoại đều do mình tưởng tượng thôi nhé ^-^)

Comments

Nơi Trang cập nhật các thông tin giải trí thú vị hài hước về kinh tế xanh, các giải pháp vì môi trường và sự phát triển bền vững ở Việt Nam và trên khắp thế giới

truyện về môi trường