Truyện An Tư Công Chúa: Hành Trình Hy Sinh Vì Đại Việt 1285 phần 1
Truyện An Tư Công Chúa, hành trình gả cho Thoát Hoan vì Đại Việt. Cuộc đời nàng là câu chuyện bi tráng về lòng yêu nước và tình cảm thiết tha cho quê hương.
NƯỚC CỜ ĐỊNH MỆNH
"Đem thân ngọc cản đường quân giặc, hay là để máu nhuộm biên thùy?"
Mùa xuân năm Ất Dậu (1285) đến trong tiếng reo của quân mã phương Bắc. Thiên triều đã mang theo đại quân vượt biên ải lần thứ hai, tiến vào biên giới Đại Việt như cơn bão táp. Tin chiến sự dồn dập gửi đến kinh thành Thăng Long, nơi các đại thần và tướng lĩnh đang đối diện với lằn ranh sinh tử của quốc gia.
Điện Diên Hồng chìm trong khói trầm nghi ngút, những khuôn mặt thâm trầm của các vị đại thần lẫn tướng lĩnh đều bị bao phủ bởi tấm màn chết chóc đang từng bước tiến gần. Trần Thái Tông, bậc Thái thượng hoàng uy quyền ngời sáng, ngồi thẳng lưng lên trên bệ rồng, hai mắt khép hờ như thể đang lắng nghe tiếng vó ngựa quân Nguyên Mông từ phương xa.
"Tâu Thượng hoàng, mười vạn quân, chỉ trong vòng ba canh giờ đã đánh tới cửa ải Vân Đồn," Thái sư Trần Quang Khải, giọng trầm xuống. "Thành trì của ta tuy kiên cố, nhưng chẳng khác nào sức lực nhỏ bé đang chắn trước ngọn thủy triều."
Một trong những vị tướng võ nghiệp rạng rỡ nhất triều, đứng phắt dậy, mắt rực lửa: "Tâu Thượng hoàng, nước Nam xưa nay không thiếu người liều mình vì chính nghĩa. Thần nguyện đánh tới cùng chứ không muốn cầu hòa!
"Ta biết dũng khí của ngài. Chúng ta đương nhiên đánh, nhưng cũng không thể cứ liều như vậy mà khiến cho sinh linh đồ thán, nước mất nhà tan!" Trần Quốc Tuấn, vị tướng kiệt xuất nhất của triều Trần, lần đầu tiên lên tiếng. Giọng ông trầm tĩnh nhưng đầy uy lực. "Thượng sách lúc này là hoãn binh, kéo dài thời gian củng cố lực lượng, chờ đợi phản công. Giặc giã hiện giờ thanh thế rất cao, ta không thể nghênh địch vào lúc này được"
"Vậy hoãn binh bằng cách nào?" Vi tướng ấy hỏi như đang dò xét. "Chẳng lẽ lại sai người đến quỳ gối cầu hòa, dâng biểu cầu an?
Không khí triều đình như nồi nước sục sôi, lời qua tiếng lại, tiếng bàn tán dường như chẳng khác gì tiếng sấm rền ngoài chiến trường. Bên ngoài, mưa xuân lất phất rơi, thanh âm lộp bộp trên mái ngói xanh theo nhịp như đang đếm ngược thời gian.
"Mọi người có kế sách gì chăng?" Thượng hoàng Trần Thái Tông cuối cùng cũng lên tiếng, đôi mắt kia chợt mở ra, tinh anh và sắc lẹm.
Một vị quan đứng lên tâu: "Thượng hoàng, thần nghe nói Thoát Hoan, con trai của Hốt Tất Liệt là người chỉ huy đại quân lần này."
"Phải," Thượng hoàng khẽ gật đầu.
Vị quan nghiêng đầu nhìn về một bức bình phong thêu hoa treo trên tường. Bức thêu tỉ mỉ về một con phượng hoàng lửa đỏ rực. Trong đêm tối, bức thêu ấy gần như rực sáng, ánh lên những nét kiêu hùng.
Cuộc Đời An Tư Công Chúa: Lựa Chọn Định Mệnh Cho Dân Tộc phần 1


"Thần cũng nghe đồn hắn có sở thích đặc biệt với các mỹ nhân phương Nam" Giọng vị quan ấy bỗng chậm rãi, như thể từng chữ đều mang theo ý nghĩa sâu xa.
Lời nói của vị quan vừa dứt, cả triều đình như chết lặng. Mọi ánh mắt dần chuyển về một phía bức bình phong thêu hoa Phụng Hoàng Lửa đó. Nghe nói bức thêu có kĩ nghệ tuyệt vời này, chính là của công chúa An Tư.
"Ngài... định nói gì?" Thái thượng hoàng siết chặt tay vào thành ghế, giọng khàn đục.
"Tâu Thượng hoàng," Vị quan quỳ xuống. "Thần biết đây là kế sách bất đắc dĩ, nhưng nếu có thể dùng một mối nhân duyên để đổi lấy thời gian cho ba quân, đổi lấy mạng sống của muôn dân, thì... chẳng phải là điều đáng để cân nhắc hay sao?"
"NGƯƠI MUỐN TA GẢ CON GÁI CHO GIẶC?" Thượng hoàng gằn giọng, từng chữ như búa đập vào mặt đá.
Vị tướng lúc nãy bước tới, mắt đỏ ngầu: "Thượng hoàng, đó là điều không thể chấp nhận! Công chúa là máu mủ của hoàng tộc họ Trần, là biểu tượng của Đại Việt. Đem công chúa gả cho giặc chẳng khác nào đưa phượng hoàng vào lồng sắt nung !"
"Ngài có thể nói vậy, chúng ta cũng nghĩ vậy. Thật sự rất đau lòng! Nhưng đây là thời khắc phải có những quyết định khó khăn. Lịch sử sẽ phán xét chúng ta, không phải bằng danh tiếng của một người, mà bằng sự tồn vong của cả dân tộc!" Vị quan đó đáp lời.
"Thời gian chúng ta cần chỉ là ba tháng," Một vị quan khác lên tiếng, "Để chuẩn bị quân đủ, để rèn thêm binh khí, để củng cố phòng tuyến ven sông. Ba tháng đó sẽ quyết định vận mệnh của Đại Việt trong trăm năm tới."
"Như ngài nói, mất một nàng công chúa để đổi lấy ba tháng?" Một vị quan già đứng dậy, giọng run run nhưng kiên quyết. "Thứ lỗi cho lão già này nói thẳng, nhưng điều đó có khác gì tự mình làm yếu đi chính mình? Nếu hôm nay ta nhượng bộ một công chúa, ngày mai ta sẽ nhượng bộ một mảnh đất, rồi ta sẽ mất tất cả!"
“Ngài lại không hiểu rồi" Một vị quan khác lắc đầu. "Đây chỉ là mượn mỹ nhân kế để kéo dài thời gian. Giặc có thể thắng trên chiến trường, nhưng không thể thắng trong lòng dân, không thể thắng được thời gian. Nên ta chỉ thiếu một chút thời cơ để củng cố lực lượng..."
“Nhưng mà công chúa...công chúa...” Vị quan già rưng rưng nước mắt khi nhắc đến An Tư công chúa, như là niềm tiếc thương vô hạn cho vị hoàng thân sắc nước hương trời sắp bị cuốn vào vòng xoáy nghiệt ngã của số phận.
Trần Quốc Tuấn, vẫn với vẻ điềm tĩnh thường trực, nhìn về phía Thượng hoàng Thái Tông: "Thượng hoàng, việc này, có lẽ nên hỏi ý kiến người trong cuộc trước."
Một tiếng thở dài vang lên từ phía sau bức bình phong, và chỉ trong thoáng chốc, cả điện Diên Hồng rơi vào im lặng như tờ.
"Phụ hoàng..."
Một giọng nữ thanh tao cất lên, và từ sau bức bình phong, một thiếu nữ xinh đẹp trong bộ xiêm y màu ngọc bích duyên dáng bước ra. Nàng là An Tư công chúa - em gái út của vua Trần Thánh Tông, con gái yêu quý của Thái Tông Thượng hoàng.


Nàng tiến lên vài bước, những ngón tay thon dài đan vào nhau, ánh mắt thẳng thắn nhìn thẳng vào mắt phụ vương:
"Con xin phép được biết mọi chuyện."
"An Tư! Con không được phép nghe..." Thái thượng hoàng vung tay, giọng nghẹn lại.
"Phụ hoàng, con vốn không định lên tiếng, nhưng con không thể làm ngơ trước vận mệnh quốc gia." An Tư quỳ xuống, vạt áo xanh tỏa rộng như cánh bướm. "Nếu một thân con gái có thể đổi lấy thời gian cho nước nhà, giúp cho quân ta có cơ hội lật ngược thế cờ. Con nghĩ, thế thì không cần phải suy nghĩ nữa."
"Công chúa!" Vị tướng quân sửng sốt. "Người không biết hậu quả sau này sẽ thế nào đâu! Nếu rơi vào tay giặc, công chúa sẽ phải chịu bao nhiêu nhục nhã, bao nhiêu đau đớn..."
An Tư mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng nhưng kiên định: "Tướng quân, ngài trả lời ta cái gì quý hơn? Danh dự của ta, hay sinh mệnh của hàng vạn người dân Đại Việt? Khi quân giặc tràn qua biên ải, bao nhiêu người con gái đã bị chúng cưỡng đoạt, bao nhiêu gia đình đã bị chia cắt?”
Mọi người ngậm ngùi không nói nên lời.
“Nếu sự hy sinh của con có thể ngăn chặn được phần nào thảm họa đó, con sẽ không do dự." An Tư công chúa một lần nữa quay nhìn phụ hoàng.
Cả triều đình im lặng nhìn nàng công chúa chỉ mới tuổi đôi mươi. Khuôn mặt nàng trắng ngần nhưng vẫn ánh lên một vẻ cương quyết lạ thường, đôi mắt sáng như hai viên ngọc, không chút sợ hãi. Chỉ là đôi mắt ấy, nàng đã nhìn qua biết bao nhiêu sự thật tàn khốc của chiến tranh. Nàng không sợ chết, chỉ sợ chết rồi vẫn không khiến cho cuộc chiến này có thể dừng lại.
"Phụ hoàng" nàng nói tiếp, giọng nhẹ như tiếng thì thầm của dòng suối, "Nữ nhi biết thân phận mình là của hoàng tộc, nhưng hoàng tộc còn tồn tại, trước tiên là nhờ sự ủng hộ của muôn dân. Nếu nước mất nhà tan rồi, thì không ai còn là hoàng thất hay dân thường, không còn người sang kẻ hèn nữa, mà đều mang thân phận nô lệ như nhau" Công chúa nói.
Dù cho trên dưới triều là biết bao ánh mắt tiếc thương đang nhìn công chúa, nhưng mọi người biết làm gì hơn trong hoàn cảnh này.
“Nếu máu của con có thể nuôi dưỡng mạng sống của người dân Đại Việt, thì dù là lấy kẻ thù, con cũng không hối hận."
"KHÔNG THỂ!" Vua Trần Thánh Tông bật dậy khỏi ngai vàng, giọng rung lên. "Muội là em gái ta, là máu mủ của hoàng tộc chính thất, ta không thể..."
"Huynh trưởng," An Tư công chúa khẽ cắt ngang, giọng dịu dàng nhưng cứng rắn. "Đây là lựa chọn của riêng muội. Phải chăng xưa nay, dòng họ Trần ta chưa từng có người nào chịu thương chịu khó, nếm mật nằm gai để nên nghĩa lớn? Muội không thể lên ngựa xông pha hay vung gươm báo quốc, nhưng muội có thể dùng chính sinh mạng mình để tạo ra cơ hội cho nước."
Đột nhiên, sấm dậy bên ngoài cung điện, tiếng gió thổi mạnh qua các cánh cửa, dường như cả trời đất cũng xúc động trước lời nói của người con gái tuy thanh mảnh nhưng dũng cảm này.
"Nếu đây là ý nguyện của con," một giọng nói khác vang lên, trầm ấm và đượm buồn, đó là thượng hoàng Trần Thái Tông, phụ hoàng của công chúa: "Chúng ta sẽ nghe theo."
Trong đôi mắt già nua kia, dường như có một biển nước mắt không thể trào ra. Còn đối với công chúa, người cũng nghẹn ngào đến mức dường như có một biển nước mắt không thể nuốt vào.
LỜI CHA TIỄN BIỆT
Trần Thái Tông ngồi đối diện với con gái út trong tẩm cung riêng, chỉ có hai người. Đèn trầm hương tỏa khói, phảng phất mùi thơm uẩn khuất của hoa lan rừng. Không khí nơi đây tĩnh mịch đến mức có thể nghe rõ tiếng thở dài của thời gian.
"Nữ nhi không cố ý nghe lén cuộc họp, nhưng khi nghe tin về chiến trận, con không thể ngồi yên."


"Tại sao con lại tự mình đưa ra quyết định như vậy?" Trần Thái Tông không giận dữ, chỉ nhẹ nhàng hỏi, như thể ông đang cố gắng thấu hiểu một điều gì đó sâu thẳm trong trái tim con gái ngài. "Con còn trẻ lắm, An Tư à. Thế gian này còn rất nhiều điều con chưa biết."
"Phụ hoàng" An Tư ngước lên, ánh mắt vô cùng trong sáng, "Con không còn là đứa trẻ nữa. Nữ nhi đã được dạy từ nhỏ rằng, sinh ra là công chúa, không phải chỉ để hưởng vinh hoa phú quý mà còn là để lúc quốc gia cần, có thể sẵn sàng gánh vác trách nhiệm."
Trần Thái Tông nhìn con gái, lòng như dao cắt. Trước mặt ông là đứa con gái mà ông yêu thương nhất, người con út ông từng bồng bế trong tay khi nàng chỉ là một hài nhi. Giờ đây nàng đã trưởng thành, xinh đẹp như một đóa hoa, trí tuệ như nước, tâm sáng như ngọc, nhưng lại phải đối mặt với số phận phũ phàng nhất.
"Ta không muốn con phải hy sinh," cuối cùng ông nói, giọng ông chợt khản đặc. "Mỗi khi nghĩ tới cảnh con phải sống cạnh kẻ thù, lòng ta như muốn chết đi."
"Phụ hoàng" An Tư mỉm cười, nụ cười nhẹ như ánh trăng. "Con đã nói rồi. Nữ Nhi không coi đó là hy sinh. Điều đó không là gì so với các tướng sĩ ngày đêm chiến đấu để bảo vệ nước. Mỗi người sinh ra đều mang một sứ mệnh, của con là gì, con không biết, nhưng nếu đây là cách con có thể phụng sự đất nước, thì con xin vui lòng chấp nhận."
"Hiểu được đại cục thì thật sự rất thông tuệ, nhưng ta thà rằng con không thông minh như vậy... " Trần Thái Tông thở dài, đôi mắt già nua trở nên ươn ướt. "Con gái à, cha không định nói với con điều này, nhưng... cha đã có linh cảm từ lâu. Khi con chào đời, bà mụ đã nói con có số mệnh rất đặc biệt. Con sẽ không được sống đời bình thường như các công chúa khác."
An Tư im lặng, chờ đợi một điều gì đó lớn lao hơn.
"Cha đã cố gắng thay đổi số mệnh đó, nhưng có lẽ... thiên ý không thể cưỡng lại." Trần Thái Tông cầm tay con gái, nắm chặt.
An Tư cố nén nước mắt, khẽ mỉm cười cho ông vui lòng: Số mệnh con đặc biệt, chắc là khiến cho cha tự hào nhất trong số các con cái, có phải không?”
Thượng hoàng cũng khẽ mỉm cười, rồi thở dài. Ông tranh thủ sự nuối tiếc cuối cùng, dặn dò con gái.
"Nếu đây là con đường con đã chọn, cha sẽ không ngăn cản. Nhưng con phải hứa với cha một điều..."
"Vâng, phụ hoàng."
"Hãy luôn nhớ con là ai," ông nói, từng chữ như khắc vào đá. "Dù ở bên cạnh giặc, dù phải làm vợ của kẻ thù, con vẫn là con gái của Đại Việt, con gái dòng họ Trần, con gái của phụ hoàng ta. Đừng bao giờ quên điều đó."
An Tư gật đầu, nước mắt lặng lẽ rơi.
"Nếu mọi chuyện suôn sẻ" Trần Thái Tông nói tiếp, giọng ông hạ xuống thành tiếng thì thầm, "Ta mong con sống cho thật tốt. Chờ ngày Đại Việt toàn thắng, ta nhất định đón con trở về"
Đôi mắt An Tư chợt lóe lên tia sáng của tình thân. Dù nàng biết đây có thể là một lần đi không trở lại nữa, nàng cũng thấy an ủi vô cùng. Công chúa lặng lẽ gật đầu, chậm rãi nhưng cương quyết.
"Và cuối cùng," ông rút từ tay áo ra một chiếc hộp nhỏ bằng gỗ trầm, khảm xà cừ và ngọc bích. "Đây là vật cha muốn tặng con trong ngày thành hôn của con... Không ngờ, ngày đó lại đến trong hoàn cảnh này, và cùng là lúc mà ta không nỡ nhất."
Ông mở chiếc hộp, bên trong là một mảnh lụa đỏ, thêu hình phụng hoàng uốn lượn như mây. Chính giữa mảnh lụa có thêu hai chữ "Đại Việt" bằng chỉ vàng óng ánh.
"Đây là vật mẫu hậu con để lại trước khi qua đời," Trần Thái Tông nói, giọng run run. "Bà ấy nói rằng, dù con gái đi đến đâu, cũng phải giữ mảnh lụa này bên mình, để luôn nhớ rằng con là con của ai, sinh ra từ đâu."
An Tư đón lấy mảnh lụa, đưa lên gần mắt. Dưới ánh nến sáng, những sợi chỉ hiện lên óng ánh như những vì sao lấp lánh. Nàng nhẹ nhàng áp mảnh lụa vào lòng, nơi trái tim đang đập những nhịp đập dũng mãnh nhất.
"Con sẽ mang theo nó, phụ hoàng" nàng nói với giọng kiên định. "Và con sẽ không bao giờ quên mình là ai."
"Con gái của cha," Trần Thái Tông đặt tay lên vai con, giọng trầm xuống. "Đại Việt không bao giờ quên những người con đã hy sinh vì đất nước. Dù sử sách có ghi hay không, dù đời sau có nhớ hay không, con cũng sẽ không bao giờ bị lãng quên"
Hai cha con ngồi với nhau, trong khoảnh khắc tưởng như vĩnh cửu đó. Bên ngoài, trời Thăng Long đã lên đèn, và đâu đó xa xa, tiếng hò reo của quân giặc đã vẳng đến chân thành, như một lời nhắc nhở không khoan nhượng về số phận đang chờ đợi.
Mời các bạn xem tiếp phần 2: Lệ sử An Tư Công Chúa - cái kết bị lãng quên
Nguồn tham khảo: Chuyện về An Tư Công Chúa
(Mọi tình tiết hay đối thoại trong bài đều do mình tưởng tượng thôi nhé ^-^)
tranh truyện lịch sử việt nam - an tư công chúa


Khuyến cáo: mọi người nên tìm hiểu kỹ thêm về sản phẩm trước khi đặt mua nhé. Bên mình đã cố gắng chọn lọc các sản phẩm chất lượng nhưng cũng không thể đảm bảo được hết và cũng tùy thuộc nhà sản xuất nữa, mong mọi người thông cảm. Nếu chưa tin tưởng thì cũng đừng quyết định mua quá sớm nhé!
Comments
Nơi Trang cập nhật các thông tin giải trí thú vị hài hước về kinh tế xanh, các giải pháp vì môi trường và sự phát triển bền vững ở Việt Nam và trên khắp thế giới