Cái kết của An Tư công chúa đầy bi thương trong sử Việt phần 2
Cái kết của An Tư công chúa hy sinh vì Đại Việt đến trại giặc Nguyên Mông nhưng rồi bị lãng quên trong sử sách. Một số lý giải dân gian về số phận của người
Mời mọi người đọc phần 1 trước khi đọc phần 2 này nhé: Truyện An Tư Công Chúa: Hành Trình Hy Sinh Vì Đại Việt Năm 1285 phần 1
RỜI KHỎI ĐẠI VIỆT
"Triều đình vắng bóng tiếng tiêu, bóng ngựa công chúa khuất dần sau sương”
Sáng sớm hôm ấy, cung điện Thăng Long như chìm trong sương mù. Không một tiếng trống, không một tiếng chuông và không một tiếng hò reo tiễn biệt. Tất cả như đã chuẩn bị trước cho một hành trình xa vặn dặm này.
An Tư công chúa đã thức từ giờ Tý, khi mảnh trăng cuối cùng còn phảng phất trên bầu trời đêm tĩnh mịch. Nàng ngồi trước gương, nhìn lại khuôn mặt của mình lần cuối - khuôn mặt khi mang thân phận là công chúa Đại Việt, vốn được sinh ra để không bao giờ phải chịu nỗi đau đớn của chiến tranh và li biệt.
"Công chúa," vị cung nữ theo nàng lâu nhất nhất thì thầm, đôi mắt đã đỏ hoe vì khóc cả đêm. "Người có muốn thay bộ áo khác không? Chiếc này... quá đơn sơ."
An Tư lắc đầu, mỉm cười nhẹ. Nàng chọn một bộ áo màu xanh ngọc giản dị, không cầu kỳ, không thêu thùa, chỉ có mấy khúc lụa mỏng buông xuống như những dòng suối.
"Ta không đi để làm một hoàng hậu," nàng nói, giọng thản nhiên đến lạ. "Đối với Thoát Hoan ta có thân phận gì ta đều biết rõ. Cần gì phải lộng lẫy?"
Cung nữ không dám nói gì thêm, chỉ lặng lẽ chải mái tóc dài óng ả của nàng. Mỗi lần lược chạm vào tóc, hình như có một giọt nước mắt lăn xuống từ khóe mắt người cung nữ ấy.
"Đừng khóc," An Tư an ủi. "Ở đây hay ở đó, ta vẫn là ta. Không ai có thể thay đổi điều đó."
Lệ Sử An Tư Công Chúa: Bí mật về số phận sau này phần 2


Khi An Tư bước ra khỏi cung điện, chỉ có một chiếc kiệu nhỏ đợi sẵn. Không có hoa, không có nhạc, không có những lời chúc phúc thông thường của một lễ tiễn dâu. Chỉ có một vài thị vệ đứng nghiêm trang và các hoàng thất triều Trần âm thầm đứng đợi công chúa .
"An Tư" Trần Quang Khải cúi đầu, giọng trầm buồn. "Huynh xin lỗi vì không có cách nào xoay chuyển được cục diện này"
"Hoàng huynh không cần phải xin lỗi," An Tư nhẹ nhàng đáp. "Đó là sự lựa chọn của muội. Việc của huynh và mọi người là hãy hợp lực đánh thắng trận này, để lần đi của muội không hề vô ích".
Trần Quang Khải gật đầu: "Thượng hoàng và Quan gia đã dặn huynh nhắn lại rằng" ông hạ giọng xuống, "Dù có chuyện gì xảy ra, công chúa vẫn luôn có thể tìm đường trở về. Cung điện này không bao giờ đóng lại với công chúa."
An Tư mỉm cười, không đáp. Nàng biết rõ, một khi đã bước vào trại giặc, nàng sẽ không bao giờ có thể bước ra được nữa. Nếu giặc thắng, nàng sẽ bị đưa đi xa xứ. Nếu ta thắng, Thoát Hoan cũng sẽ không để cho nàng yên. Dù thế nào đi nữa, con đường nàng đi chỉ có một chiều. Và chiều hướng đó, là hoàng toàn xa cách với người thân nàng trong thế gian này.
“Nếu có kiếp sau, muội muốn sống trọn đời ở quê hương tươi đẹp này, nhìn từng ngọn núi lớn, nhìn từng lũy tre làng. Huynh và mọi người hãy sống thay phần của muội và làm cho giang sơn này tốt đẹp hơn. Tạm biệt" Công chúa nói.
Khi nàng vừa định bước lên kiệu, một tiếng xào xạc vang lên từ sau rặng liễu bên cạnh hồ nước. An Tư khẽ quay đầu, và trong thoáng chốc, ánh mắt nàng bắt gặp một bóng người. Đó là vị tướng trong buổi họp bàn đó không muốn dùng mỹ nhân kế và kịch liệt phản đối nàng đi. Ngài ấy cũng là người đã để lại trong lòng nàng một cảm xúc khó tả.
Vị tướng đứng đó, khuôn mặt gầy gò khắc khổ nhưng ánh mắt vẫn hướng về nàng. Những người khác dường như không nhận thấy sự hiện diện của chàng, hay có lẽ họ đã biết nhưng cố tình làm ngơ. Khoảnh khắc ngắn ngủi đó, An Tư và vị tướng chỉ nhìn nhau, không một lời trao đổi, nhưng cả hai đều hiểu có lẽ kiếp sau mới được tái ngộ.


An Tư công chúa khẽ mỉm cười, một nụ cười nhẹ như lá rơi và rồi nàng bước vào kiệu. Khi tấm rèm kiệu khép lại, nàng nhắm mắt, cố gắng giữ lại trong tâm trí hình ảnh cuối cùng của hoàng cung Thăng Long, của những con người nàng yêu thương, của vùng đất đã sinh ra và nuôi dưỡng nàng.
Trên đường đi, An Tư cảm thấy lòng mình lạ lùng bình thản. Nàng không sợ hãi trước những gì sắp tới. Có lẽ, tất cả nỗi sợ đã được thay thế bằng một thứ quyết tâm bình lặng. Nàng đưa tay vào trong áo, chạm vào mảnh lụa thêu dấu Đại Việt mà cha nàng đã trao. Một hơi ấm nhẹ nhàng lan tỏa từ mảnh lụa, như thể nó đang nhắc nhở nàng về lời hứa ấy.
"Dù ở đâu, dù làm gì, ta vẫn là con gái của Đại Việt," nàng thì thầm.
Đoàn kiệu đi qua những đường phố vắng lặng của Thăng Long. Không một tiếng người lay động, không một tiếng chó sủa vang lên. Dường như cả kinh thành đang im lặng để tiễn biệt nàng, hoặc có lẽ, đó là cách duy nhất họ dùng để cố kìm nén lại nỗi lòng của mình, cũng là tránh cho công chúa xúc động mãnh liệt.
Khi đoàn kiệu dừng lại ở bờ sông bên ngoài thành, An Tư bước xuống, thứ vọng vào mắt nàng là cả một đại quân Nguyên Mông đang đóng trại. Lều bạt của họ trải dài như một cánh đồng đen tối, và những ngọn cờ hiệu của Đại Nguyên phất phơ trong không trung như những cơn gió độc.
An Tư không nói một lời. Nàng bước đi, hai chân như không chạm đất, như thể hồn nàng đã tách ra khỏi thể xác này từ lâu. Nhưng nàng biết, sứ mệnh của nàng chỉ mới bắt đầu. Nàng không chỉ đơn thuần là gả sang đây, mà phải làm sao đó để nắm giữ cơ hội cuối cùng cho Đại Việt.
Khi nàng đi ngang qua hàng quân Nguyên, đôi mắt sắc sảo của nàng ghi nhận mọi chi tiết: số lượng quân, vũ khí, cách bày binh bố trận. Tất cả những thông tin này, một ngày nào đó, có thể sẽ cứu sống hàng ngàn người Đại Việt.
"Con đường phía trước còn dài, và ta không biết nó sẽ dẫn đến đâu," An Tư thầm nghĩ. "Nhưng ta biết ta là công chúa của Đại Việt, và ta sẽ không quên. Không bao giờ quên."
KẾT CUỘC CỦA AN TƯ
"Kẻ bại trận chạy về phương Bắc, còn người con gái đi cùng đoàn quân chiến bại – chết hay sống cũng không ai hay."
Mùa thu năm Ất Mão (1285), khi lá vàng rơi đầy sân cung điện, quân Nguyên Mông trúng kế “Vườn không nhà trống (Thanh dã)” và các trận phản công của quân ta mà đã tháo chạy ra khỏi kinh thành Thăng Long. Cuộc chiến kéo dài chỉ vỏn vẹn vài tháng, nhưng đủ để viết nên một trang sử hào hùng cho Đại Việt. Hàm Tử, Chương Dương, Vạn Kiếp - những cái tên đã trở thành bất tử trong ký ức dân tộc. Rồi đến trận Bạch Đằng, nơi tử điểm cuối khiến hàng vạn quân Nguyên bị tiêu diệt, thây chất đầy sông, máu chảy thành dòng, nhuộm đỏ cả dòng sông ấy.
Thoát Hoan - vị tướng kiêu hãnh của ngày nào - giờ phải trốn chạy trong chiếc thùng gỗ, mang theo những mảnh vỡ của giấc mộng đế vương và một thất bại không thể gượng dậy trở về đất Bắc.
Nhưng giữa khói lửa và hỗn loạn của cuộc chiến, không ai nhắc đến một cái tên: An Tư công chúa. Người con gái năm nào được gả cho giặc, giờ đây gần như tan biến vào màn sương mờ của lịch sử.


Ánh trăng xuyên qua khung cửa sổ, rọi lên nền gạch lạnh của cung Cảnh Linh. Trần Nhân Tông - giờ đã là người kế vị tiếp theo của Đại Việt - ngồi một mình, tay cầm chén trà đã nguội lạnh từ lâu. Mùi hoa quế trong vườn thỉnh thoảng thoảng qua, gợi nhớ về một thời thơ ấu xa xôi, khi người cô út của chàng vẫn còn vui đùa bên cạnh hồ sen.
"Quan gia" một giọng nói khẽ vang lên, là Hưng Đạo Vương Trần Quốc Tuấn. "Đã khuya rồi. Ngày mai còn phải thiết triều sớm."
"Trẫm chưa thể ngủ," Nhân Tông đáp, mắt vẫn dõi về phương xa. "Mỗi lần nhắm mắt, trẫm lại thấy gương mặt người cô của trẫm."
Trần Quốc Tuấn khẽ thở dài vì hiểu rõ tâm tư của vị vua trẻ. An Tư công chúa là người cô ruột mà vua Nhân Tông vô cùng yêu quý. Khi còn nhỏ, chính nàng đã dạy ông đọc thơ, tập viết và kể cho ông nghe những chuyện lịch sử về các vị anh hùng của Đại Việt.
"Quan gia" Quốc Tuấn ngồi xuống, giọng trầm xuống. "Việc tìm kiếm đã được tiến hành. Nhưng..."
"Không có tin tức gì phải không?" Nhân Tông quay sang, ánh mắt như hai ngọn nến buồn bã trong đêm.
"Từ khi quân Nguyên tan rã, không ai biết rõ công chúa ở đâu. Có người nói công chúa đã bị đưa về phương Bắc cùng đoàn tàn quân. Có người lại bảo công chúa đã bị bỏ lại khi Thoát Hoan tháo chạy."
"Và không ai tìm được cô của Trẫm..." Nhân Tông nhắm mắt, nỗi đau đớn hiện rõ trên khuôn mặt. "Làm vua của muôn dân, đánh trận thì cũng thắng rồi đấy, nhưng trẫm không thể cứu được người thân của mình."


Hưng Đạo Vương im lặng. Ông hiểu rằng đây không chỉ là nỗi đau riêng của vua Nhân Tông, mà còn là vết thương chung của cả hoàng tộc. An Tư công chúa là mối liên kết với những bậc trưởng bối trong tộc, là người em gái yêu quý của Thượng hoàng Thánh Tông, là con gái út của Thái Tông - những người đã đặt nền móng cho một Đại Việt hùng mạnh và cả những trận thắng này.
"Thần đã cử Ngũ Lão và một đội quân tinh nhuệ đi lùng sục khắp các vùng biên giới," cuối cùng Quốc Tuấn nói. "Nếu công chúa còn sống, chúng ta sẽ tìm thấy."
"Quốc Phụ nghĩ thế nào?" Nhân Tông không thể nói hết câu.
"Thần nghĩ công chúa vẫn còn sống" Quốc Tuấn khẳng định, giọng đầy tin tưởng. "Công chúa là người thông minh và cứng cỏi, chí ít, thần và mọi người đều tin rằng công chúa còn sống"
Nhân Tông mở hộp gỗ trầm bên cạnh, lấy ra một mảnh giấy đã ngả vàng. Đó là một bức họa nhỏ vẽ hình An Tư, do chính họa sư vẽ lại nàng trước khi ra đi.
"Hoàng cô từng nói với trẫm rằng, nếu một ngày nào đó cô không còn ở bên cạnh trẫm nữa, hãy nhớ đến nụ cười của cô cô trong bức tranh này." Nhân Tông nói, giọng nghẹn ngào. "Nhưng làm sao trẫm có thể chỉ nhớ về một nụ cười, khi không biết người mang nụ cười ấy đang ở đâu, sống chết ra sao?"
Trời phía Đông dần sáng, triều đình Đại Việt tụ họp đông đủ để chứng kiến lễ tuyên công cho các tướng lĩnh sau chiến thắng vẻ vang. Điện Thái Hòa rực rỡ dưới ánh mặt trời sớm, hương trầm nghi ngút, tiếng nhạc trang nghiêm vang lên từng hồi.
Trần Nhân Tông ngồi trên ngai vàng, bên cạnh là Thượng hoàng Trần Thánh Tông - người đã thoái vị nhường ngôi nhưng vẫn là bậc trưởng bối quyết định mọi việc quốc gia. Hai cha con, hai thế hệ cùng chung niềm tự hào về chiến thắng vĩ đại của dòng họ, nhưng cũng cùng chung một nỗi niềm không nói thành lời.
"Trẫm xin tuyên dương các vị tướng có công trong trận đại thắng trước quân Nguyên Mông," Nhân Tông cất giọng, âm vang khắp điện. Sau đó, lần lượt là những vị tướng tài ba của triều đình như Trần Quốc Tuấn, Trần Quang Khải... được nhận sắc phong trong tiếng reo hò của ba quân tướng sĩ.
Cứ như vậy, lần lượt từng vị tướng được gọi tên: Phạm Ngũ Lão, Yết Kiêu, Trần Nhật Duật... Những cái tên đã đi vào lịch sử như những vì sao sáng lấp lánh trong bầu trời Đại Việt.
Duy chỉ một cái tên không được nhắc đến - An Tư công chúa. Người đã dùng chính thân mình như một lá chắn, tạo thời gian quý báu cho đất nước chuẩn bị chống giặc.
Thượng hoàng Trần Thánh Tông ngồi bất động, ánh mắt xa xăm như đang nhìn về một nơi không ai thấy được. Đôi tay ông run run nắm chặt thành ghế khi những tên tuổi được xướng lên, nhưng không có em gái ông.
Trần Quang Khải, sau khi nhận thưởng, tiến lên gần ngai vàng hơn một chút, khẽ cúi đầu:
"Tâu Thượng hoàng, tâu Quan gia... thần có chuyện khải tấu."
Cả triều đường im phăng phắc.
"Trong chiến thắng huy hoàng này, có một người chưa được nhắc đến," ông nói, giọng trầm xuống. "Người đã dũng cảm đi bước đầu tiên trong cuộc chiến này, đã tranh thủ thời gian cho quân dân ta làm nên đại thắng."
Thượng hoàng Thánh Tông siết chặt tay vào thành ghế, ánh mắt bỗng trở nên khác thường.
"Quang Khải" ông cắt ngang, giọng cứng rắn đến lạ thường. "Hôm nay là ngày tuyên dương công trạng chiến thắng. Những người không có mặt ở đây, không nên nhắc đến thì hơn"
Lời nói đột ngột sắc lạnh này như một lưỡi dao cắt đứt không khí yên bình trong cung điện. Mọi người đều hiểu ý Thượng hoàng. Không ai được phép nhắc đến An Tư. Có người cho rằng công chúa dù sao cũng đã gả đi cho giặc, nên nhận công chúa chẳng khác nào nhận giặc là Thoát Hoan làm con rể. Dù đó là một sự hy sinh cao cả, nhưng trong mắt nhiều người không phải hoàng tộc, nàng vẫn là người đã "nhơ nhuốc" vì đang sống cạnh kẻ thù.
Trần Quang Khải lặng lẽ không nói gì thêm, ánh mắt buồn bã. Ông cảm thấy mình cần có trách nhiệm với số phận của An Tư, nhưng giờ biết làm gì hơn. Nếu công chúa còn sống mà trở về, liệu mọi người có ra tiếp không? Có còn nồng nhiệt chào đón như ngày công chúa còn ở Đại Việt không?
Đại Việt vẫn chờ đợi công chúa, hay là còn những uẩn khúc khác? Đến tận ngày nay vẫn không ai biết.
Buổi lễ vẫn tiếp tục, nhưng trong lòng mỗi người trong hoàng thất đều có một khoảng trống không thể lấp đầy - nơi đáng lẽ phải có tên của công chúa An Tư.
Có một giai thoại kể lại như thế này.
Năm đó, đêm xuống trên kinh thành Thăng Long, trong một căn phòng nhỏ thuộc cung Cảnh Linh, ba người đàn ông ngồi quanh một chiếc bàn thấp: Thượng hoàng Trần Thánh Tông, vua Trần Nhân Tông, và Hưng Đạo Vương Trần Quốc Tuấn.
"Phụ hoàng" Nhân Tông mở lời, giọng chậm rãi. "Vì sao chúng ta không thể công khai tôn vinh công lao của hoàng cô An Tư?"


Trần Thánh Tông im lặng một lúc, rồi thở dài nặng nề:
"Con trai à, không phải là ta không muốn tôn vinh An Tư. Nhưng tiếc là người em gái đó của ta, hoàng cô của con, vẫn không tìm thấy tung tích."
"Điều đó có liên quan sao?" Nhân Tông nghi hoặc hỏi lại Thượng hoàng.
Hưng Đạo Vương, người đã im lặng từ đầu, cuối cùng cũng lên tiếng:
"Thần nghĩ, có lẽ đây là điều công chúa muốn."
Hai cha con quay sang nhìn vị tướng già.
"Chúng ta chưa chắc về chuyện An Tư không còn sống trên đời, nghĩa là rất có thể công chúa đang ở tạm đâu đó, có thể ở nước ta, có thể ở phương Bắc. Không nhắc đến trong triều chính là đang bảo vệ một tia hy vọng sống sót cho An Tư"
"Hưng Đạo Vương vì sao lại nói vậy." Nhân Tông hơi ngạc nhiên hỏi.
"Thượng hoàng và thần đã nghĩ qua rồi. Nếu ta công khai tôn vinh công chúa, sẽ có nhiều phe cánh tìm kiếm An Tư. Nếu công chúa đang ẩn náu nơi đất giặc, điều đó sẽ khiến nàng bị phát hiện và bị sát hại để trả thù. Nếu lỡ như công chúa đã hy sinh, việc nhắc lại câu chuyện chỉ khiến kẻ thù trả thù những người có liên quan."
“Biết đâu hoàng cô còn ở nước ta. Biết đâu nhắc đến công trạng của hoàng cô mà nhiều người nước ta ra sức tìm kiếm, có thể tìm thấy hoàng cô thì sao?
Thượng hoàng thở dài, ánh mắt xa xôi: “Thiên hạ rộng lớn dẫu sao cũng là thiên hạ của thiên tử, đã từng huy động toàn dân để tìm kiếm rồi. Ai cũng tiếc thương công chúa cả, sao lại không ra sức? Nhưng đến thời điểm này vẫn bặt vô âm tín, khả năng rất lớn là công chúa đã bị Thoát Hoan kéo đi sang phương Bắc rồi.
Vua Trần Nhân Tông khẽ gật đầu, giờ ông mới hiểu ra lí do thật sự mà triều đình không muốn nhắc đến hoàng cô, không phải là quên đi người, mà là vì cố gắng để cho người được yên bình nơi đất khách nếu người còn sống.
“Đó là cách duy nhất để bảo vệ An Tư - và cũng là bảo vệ ký ức về công chúa trong lòng mỗi người." Thượng hoàng thở dài.
"Vậy..." cuối cùng Nhân Tông lên tiếng, "chúng ta sẽ âm thầm tưởng nhớ hoàng cô?"
"Không chỉ là tưởng nhớ," Thượng hoàng Thánh Tông đáp, ánh mắt kiên định. "Ta sẽ tiếp tục tìm kiếm công chúa, dù phải mất bao nhiêu thời gian. Và nếu không tìm được người, ta sẽ cố gắng tìm kiếm sự thật về số phận của công chúa."
Hưng Đạo Vương nói thêm: "Một khi tin tức của An Tư có manh mối, công lao của công chúa sẽ được kể lại cho hậu thế, dù phải đợi đến trăm năm sau. Nhất định sẽ có rất nhiều người còn nhớ đến công chúa, xin Quan gia yên tâm."
Bên ngoài cung điện, gió xuân vẫn thổi, hoa đào vẫn rơi. Và mỗi cánh hoa bay là một ngày trôi qua, một ngày của hy vọng tìm lại công chúa lại càng rời xa. Thời gian không đứng yên chờ đợi và dấu vết của An Tư công chúa ngày càng mờ nhạt, như những dấu chân trên cát bị sóng biển xóa đi...
Dẫu nghìn năm dâu bể, thời gian có thể cuốn trôi bao nhiêu lớp bụi mờ của lịch sử, thì hậu thế vẫn mãi khắc ghi ân sâu của hai người công chúa kiệt xuất triều Trần – Huyền Trân công chúa và An Tư công chúa – những người đã góp phần lặng lẽ nhưng vĩ đại vào sự nghiệp thái bình của non sông. Mỗi lần đọc lại chuyện về các nàng, lòng không khỏi bồi hồi như được khai mở tâm trí, để càng thêm tự hào rằng: nữ nhi Đại Việt ta xưa nay vẫn luôn mang trong mình khí chất kiên cường và cốt cách thanh cao chẳng kém gì nam nhi tuấn kiệt như thế đó.
Nguồn tham khảo: Chuyện về An Tư Công Chúa
(Mọi tình tiết hay đối thoại trong bài đều do mình tưởng tượng thôi nhé ^-^)
tranh truyện lịch sử việt nam - an tư công chúa


Khuyến cáo: mọi người nên tìm hiểu kỹ thêm về sản phẩm trước khi đặt mua nhé. Bên mình đã cố gắng chọn lọc các sản phẩm chất lượng nhưng cũng không thể đảm bảo được hết và cũng tùy thuộc nhà sản xuất nữa, mong mọi người thông cảm. Nếu chưa tin tưởng thì cũng đừng quyết định mua quá sớm nhé!
Comments
Nơi Trang cập nhật các thông tin giải trí thú vị hài hước về kinh tế xanh, các giải pháp vì môi trường và sự phát triển bền vững ở Việt Nam và trên khắp thế giới