Con trai Trần Thái Tông: Trần Quốc Khang - phụ tử tình thâm

TRẦN QUỐC KHANG.

Tự nhiên yêu Trang

4/29/202518 phút đọc

Trong bóng chiều ngả vàng của Hoàng cung Thăng Long, gió Bắc len lỏi qua những hành lang dài, mang theo hơi lạnh thấu xương. Mùa đông năm ấy không chỉ lạnh hơn mọi năm mà còn kéo dài dai dẳng, như thể trời đất muốn thử thách lòng người.

Thái thượng hoàng Trần Thái Tông khoác trên mình chiếc áo bông trắng, đôi mắt già nua nhìn ra khoảng sân vắng. Những mảng sương mỏng phủ lên các ngọn cỏ, lấp lánh dưới ánh hoàng hôn như ngàn vì sao. Hôm nay, lòng ông nôn nao lạ thường khi biết Quốc Khang, người con cả đặc biệt của mình, sẽ đến thăm mình cùng vua Thánh Tông.

Trong gian điện ấm áp, ba cha con quây quần bên nhau. Thái thượng hoàng ngồi giữa, bên trái là vua Thánh Tông - người đang nắm giữ ngôi báu, còn bên phải là Tĩnh Quốc vương Trần Quốc Khang, người con mà định mệnh đã sắp đặt cho một thân thế vô cùng đặc biệt. Ba mươi năm qua, có bao nhiêu lần nước chảy hoa trôi, bao nhiêu mảnh đời đã thay đổi, nhưng khung cảnh đầm ấm trước mắt dường như chưa từng hằn in dấu vết của những tổn thương năm nào.

Thái thượng hoàng nhìn sang Quốc Khang, ánh mắt chan chứa nỗi niềm yêu thương không thể nói thành lời. Ông khẽ đưa tay chạm vào bàn tay con mình, một cử chỉ thân thương mà ông hay dành cho người con cả này, mặc dù đó không phải là con ruột ông. Trong ánh nến mờ ảo, gương mặt người con ấy hiện lên đường nét quen thuộc của phụ thân thật sự của mình - An Sinh Vương Trần Liễu.

Dù không nói ra, nhưng tất cả mọi người, bao gồm Thượng hoàng, đều luôn mang theo nỗi áy náy sâu kín về những gì đã xảy ra khi trước. Thuở ấy, vì nghĩa vụ với dòng tộc buộc ông phải lấy vợ của anh trai mình Trần Liễu về làm hoàng hậu - công chúa Thuận Thiên đang mang thai Quốc Khang (con Trần Liễu) - theo lời của Thái Sư Trần Thủ Độ. Chỉ vì ông đã lên ngôi lâu mà chưa có con nối dõi, nên mới dùng tạm cách này để duy trì người kế vị. Đến khi việc thành thì con trai ruột của ông lại được sinh ra, nên ông đành phải trao lại ngôi cho con ruột mình mà bỏ qua Quốc Khang.

Tình Phụ Tử Chân Thành Giữa Trần Thái Tông và Trần Quốc Khang

Trần Thái Tông nhớ Trần Quốc Khang
Trần Thái Tông nhớ Trần Quốc Khang

Thế nhưng, chính trong nỗi dằn vặt ấy đã nảy sinh một thứ tình cảm đặc biệt - tình phụ tử ngọt ngào mà ông dành cho Quốc Khang có đôi lúc còn sâu đậm hơn cả những đứa con ruột. Quốc Khang dẫu sao thì cũng là người trong họ, là cháu của ông. Đáng lẽ ra đứa trẻ này phải được sống bên cạnh cha mẹ ruột như bao người, chỉ tiếc rằng ở trong gia tộc đế vương, có một số việc “thân bất do kỷ”. Đó là điều mà ông cảm thấy cần dành tình cảm nhiều cho đứa con này.

Con người ta khi ở trong giàu sang phú quý thường dễ dàng đánh mất tình thân, nhưng những người trong gia tộc nhà Trần dường như ngược lại, họ càng có quyền lực thì càng hiểu được giá trị của tình máu mủ.

"Thưa phụ hoàng, hôm nay tiết trời lạnh quá, mà người cũng đã lớn tuổi, sao không ngự trong cung mà lại ra ngoài điện thế này?" - Thánh Tông cất tiếng, giọng đầy quan tâm.

Thái thượng hoàng khẽ mỉm cười: "Ta muốn nhìn thấy hoàng hôn. Tuổi già rồi, càng thích những thứ đơn giản."

Quốc Khang im lặng quan sát. Người con cả hiểu rõ hơn ai hết, rằng mỗi khi đông về, trong lòng vị thái thượng hoàng lại trào dâng bao nỗi niềm riêng. Chẳng phải vì giá rét, mà là vì những ký ức không thể phai mờ về cuộc biến loạn năm xưa. Khi Trần Liễu nổi binh ở sông Cái, đòi lại người vợ yêu và đứa con trong bụng chính là Quốc Khang, triều đình phải nỗ lực biết bao mới giảng hòa được. Nếu biết trước vài năm nữa thế nào nhà vua cũng có con trai, thì đâu cần phải làm chuyện như thế: chia cách thê tử với phu quân, chia cách hài nhi với phụ thân nó?

Còn Quốc Khang, làm sao ông lại không biết thân phận thật của mình? Là con trai của An Sinh vương Trần Liễu, nhưng bản thân lại được sinh ra khi mẫu thân đã là hoàng hậu của người chú. Thế mà, trong suốt ba mươi năm qua, chưa bao giờ Thái thượng hoàng đối xử phân biệt với ông so với những người con ruột. Mỗi lời dạy, mỗi ánh nhìn, đều chan chứa tình thương như thể Thái Tông muốn bù đắp cho một lỗi lầm dù không do chính mình cố ý gây ra.

Buổi gặp mặt hôm ấy vốn chỉ là thời khắc thường nhật khi các con đến thăm cha già, nhưng bỗng Quốc Khang khẽ đứng dậy, rót trà mời phụ hoàng và em trai. Trà ngon, lửa ấm và câu chuyện cứ thế rót vào trong không gian tĩnh lặng.

"Năm xưa, khi vi hành đến vùng biên ải phía Bắc, nhi thần từng được xem người Hồ múa trong đêm trăng sáng," - Quốc Khang bất chợt lên tiếng - "Điệu múa ấy vừa hoang dã vừa kiêu hùng, như thể họ đang kể lại câu chuyện về những chiến binh và quê hương đầy gió tuyết."

Thái thượng hoàng tỏ vẻ thích thú, nâng chén trà lên: "Vậy sao con không múa cho ta xem? Năm xưa khi còn trẻ, ta cũng từng chu du bốn phương, nhưng chưa từng được xem người Hồ múa."

Thoáng ngần ngại nhưng rồi cũng bị thuyết phục bởi ánh mắt khích lệ của phụ hoàng và em trai, Quốc Khang đứng dậy, bước ra giữa điện. Trong ánh nến lung linh, ông bắt đầu một điệu múa lạ kỳ. Thân hình cao lớn uốn lượn như rồng, tay khi giang rộng như đại bàng tung cánh, lúc co lại như hổ sắp vồ mồi. Những bước chân khi nhẹ như mây, khi nặng như đá. Điệu múa ấy không chỉ là sự bắt chước đơn thuần, mà còn thấm đượm nỗi lòng của những người con sinh ra giữa cơn bão táp quyền lực hay đã từng đi qua chiến tranh, song cuối cùng cũng đã tìm được bến đỗ bình yên trong cảnh thái bình.

Thái thượng hoàng say mê theo dõi. Trong những động tác uyển chuyển của Quốc Khang, ông như thấy lại hình bóng người anh trai Trần Liễu năm xưa của mình. An Sinh Vương là phụ thân của Trần Quốc Tuấn, đúng ra thì Quốc Khang theo vai vế cũng là anh trai của Quốc Tuấn. Có lẽ, dòng máu di truyền đã chảy trong huyết quản Quốc Khang khiến cho người con này, dù không được thừa hưởng ngai vàng, vẫn mang trong mình phong thái của một hậu duệ nhà Trần chính tông.

Khi điệu múa kết thúc, cả điện bỗng im phăng phắc. Thái thượng hoàng không cầm được nỗi xúc động, đôi mắt già nua bỗng rưng rưng. Quốc Khang bước lại quỳ xuống trước mặt phụ hoàng. Sau đó, trong một khoảnh khắc hiếm hoi, người cha già đã đưa tay vuốt tóc Quốc Khang dịu dàng như thuở đứa con ngày còn nhỏ.

"Hay! Thật là tuyệt vời! Con đúng là khiến ta bất ngờ đó!" - lời khen vừa thốt ra, khiến cho trong lòng vua Thánh Tông bỗng nhói lên. Đó vốn là câu nói quen thuộc của phụ hoàng mỗi khi khen ngợi con cháu, chỉ là lần này, nó không được trao cho ông.

"Con có biết không" Thái thượng hoàng thì thầm, giọng trầm ấm đến lạ thường, "Ta đã theo dõi từng bước trưởng thành của con. Khi con tập đi những bước đầu tiên, khi con lần đầu cầm kiếm và cả khi con trở thành một vương tử văn võ song toàn. Mỗi lần như thế, ta đều thấy rất tự hào, Quốc Khang à."

Quốc Khang tinh ý nhận ra sự trầm mặc của em trai mình ngồi đó. Ông chỉ khẽ mỉm cười, trong lòng kìm nén sự xúc động: "Nhi thần chỉ học được chút vũ đạo thô thiển, đâu dám nhận lời khen của phụ hoàng."

Thái thượng hoàng bỗng cởi chiếc áo bông trắng đang mặc, trao cho Quốc Khang, bàn tay già nua khẽ vuốt ve chiếc áo như vuốt ve một kỷ vật quý giá: "Hôm nay trời lạnh, con múa khiến ta vui, ta ban áo này cho con”

Thái Thượng Hoàng Trần Thái Tông Trao Áo Bông Cho Quốc Khang
Thái Thượng Hoàng Trần Thái Tông Trao Áo Bông Cho Quốc Khang

Đây là chiếc áo mà có lẽ là ông yêu quý nhất, đã theo ông suốt bao mùa đông giá rét. Giờ đây Thượng hoàng muốn Quốc Khang giữ lấy nó, như muốn gửi gắm rằng cho dù người con này của ông được sinh ra trong hoàn cảnh nào, tình thương của ông dành cho con vẫn luôn ấm áp như thế.

Chiếc áo bông đó trắng tinh khôi, thêu hoa văn vàng nhạt, chỉ sờ vào thôi cũng thấy ấm đến lạ thường. Quốc Khang cung kính nhận lấy, lòng dâng trào xúc động biết bao!

Ngồi bên cạnh, vua Thánh Tông chợt nảy lòng hiếu kỳ. Là hoàng đế đương triều oai phong là vậy nhưng trước mặt phụ hoàng, ông vẫn chỉ là một đứa con háo thắng, không muốn thua kém anh trai. Bất giác, Thánh Tông đứng dậy, nhún nhảy bắt chước điệu múa vừa rồi của Quốc Khang, tuy không điêu luyện bằng nhưng cũng đầy nỗ lực.

"Thưa phụ hoàng, con cũng biết múa đấy! Người xem thấy có giống không!" - Thánh Tông vừa múa vừa nhìn biểu cảm của phụ hoàng mình.

Thái thượng hoàng bật cười sảng khoái, vỗ tay theo nhịp. Sau đó, vua Thánh Tông múa xong và tiến lại gần, khẽ ngỏ ý: "Thưa phụ hoàng, không biết phụ hoàng có ban áo cho nhi thần không?" - ánh mắt ông hiện giờ liếc nhìn chiếc áo bông đang nằm trên tay Quốc Khang.

Một khoảnh khắc im lặng trôi qua. Không gian trong điện bỗng chùng xuống. Quốc Khang nhìn em trai, rồi nhìn chiếc áo trong tay mình.

"Quý nhất là ngôi vua, tôi đã không tranh với chú hai rồi, nay đức chí tôn ban cho tôi vật nhỏ mọn này mà chú hai cũng muốn cướp là sao?" - Quốc Khang cất tiếng, giọng không quá gay gắt.

Lời nói như một mũi tên xuyên thẳng vào lòng người. Thánh Tông giật mình, nhận ra sự vô tâm trong lời đề nghị của mình. “Phải rồi, huynh trưởng chưa bao giờ tranh giành hay oán hận về ngôi vị mà đáng lẽ thuộc về trưởng tử, vậy mà mình lại đi tranh giành một chiếc áo bông.” Nhà vua nghĩ thầm.

Thái thượng hoàng nhìn Quốc Khang, đôi mắt già nua ánh lên niềm xúc động sâu xa: "Thế ra con coi ngôi vua với cái áo này chẳng hơn kém gì nhau ư?"

Câu hỏi bất chợt khiến cả điện lại rơi vào im lặng. Quốc Khang khẽ cúi đầu, trầm ngâm một lúc trước khi đáp: "Thưa phụ hoàng, ngôi vua là của muôn dân, người nào tài giỏi nhất, xứng đáng nhất thì nên được giao trọng trách gánh vác. Con biết mình không phải người đó. Còn chiếc áo này..." - ông ngừng lại, vuốt nhẹ lên lớp bông trắng mềm mại - "...nó ấm áp như tình thương phụ hoàng dành cho nhi thần. Với nhi thần, điều đó quý hơn vạn lần có được ngai vàng."

Lời đáp ấy không chỉ xua tan không khí ngượng ngùng, mà còn chạm đến tận cùng sâu thẳm trái tim người cha. Thái thượng hoàng đứng dậy, tiến đến vỗ vai Quốc Khang. Thánh Tông cũng nhìn anh trai, giọng nói xúc động “Mong trưởng huynh thứ lỗi cho vì sự vô tâm vừa rồi."

Quốc Khang lắc đầu, khẽ mỉm cười: "Người đừng nói vậy, thần chỉ đùa thôi. Chiếc áo này nếu người thích, thần sẵn lòng nhường lại."

"Không, huynh trưởng cứ giữ lấy" - Thánh Tông đáp, giọng chân thành - "Vả lại, huynh trưởng múa điệu người Hồ đẹp hơn ta nhiều."

Ba cha con cùng bật cười, tiếng cười vang vọng trong không gian ấm áp của gian điện, xua tan cái lạnh của mùa đông bên ngoài. Sau đó, thái thượng hoàng bỗng đứng dậy, tiến về phía Quốc Khang, tay ông run run đặt lên vai người con cả.

Trần Thái Tông, Trần Quốc Khang, Trần Thánh Tông tụ họp
Trần Thái Tông, Trần Quốc Khang, Trần Thánh Tông tụ họp

"Quốc Khang," Thái thượng hoàng cất tiếng, giọng trầm ấm và chậm rãi, "Con có biết tại sao chiếc áo bông này quý với ta không?"

Quốc Khang lắc đầu, chờ đợi câu trả lời từ phụ hoàng.

"Đây là chiếc áo đầu tiên mẫu hậu con tự tay may cho con sau khi con chào đời," Thái thượng hoàng tiết lộ, đôi mắt nhòa lệ, "Khi ấy, con còn nhỏ xíu, vừa đỏ hỏn vừa yếu ớt. Ta nhớ mình đã thức trắng đêm bên nôi con, lo lắng đến nỗi tay run rẩy khi bồng lấy con. Chiếc áo này cũng chỉ hơn gang tay, vừa vặn với thân hình bé bỏng của con thời ấy. Rồi con lớn lên, chiếc áo không còn vừa nữa, nhưng ta vẫn giữ nó. Năm tháng trôi qua, ta sai người may lại nó, to hơn, ấm hơn, để một ngày nào đó, có thể trao nó lại cho con."

Không gian bỗng chốc lắng xuống. Quốc Khang thật lòng cảm động vô cùng. Ông không ngờ rằng, chiếc áo bông này lại mang một ý nghĩa sâu sắc đến thế. Tuy rằng ông không phải là con ruột của Thượng hoàng, nhưng Thượng hoàng thật sự vô cùng yêu thương và quý mến ông, không hề xem ông là người ngoài.

Trong lúc ấy, Thái thượng hoàng nhìn hai con, lòng tràn ngập niềm vui và sự thanh thản. Dù có Quốc Khang là xuất phát từ một bi kịch, nhưng ông đã nuôi dạy được những người con biết yêu thương và thật sự kính trọng lẫn nhau. Trong thâm tâm, ông biết đó mới chính là di sản quý giá nhất mà mình để lại.

"Các con biết đấy," - Thái thượng hoàng chậm rãi lên tiếng - "khi xưa, trong những ngày đầu lên ngôi, ta từng nghĩ quyền lực mới là thứ đáng để mưu cầu nhất. Nhưng giờ đây, nhìn các con quây quần bên nhau thế này, ta mới hiểu, sự hòa thuận trong gia đình mới là điều mà ta trân trọng hơn cả."

Quốc Khang khẽ cúi đầu, đôi mắt hơi ươn ướt. Ông khác với những người khác. Dù không có tài bằng em trai mình hay những người trong dòng tộc, nhưng ông biết đủ và không tranh giành, không màng ngôi vị, không ham quyền lực. Đối với ông mà nói, ông đã có được một điều quý giá hơn thế, đó chính là tình thân thật sự.

Bên ngoài, sương vẫn rơi nhẹ, phủ lên mái ngói cung điện. Nhưng trong gian điện ấm áp, ba cha con tiếp tục ngồi bên nhau, cùng nhau thưởng thức trà ngon và chuyện trò đến tận khuya. Cảnh tượng hòa mục hiếm thấy đó, tưởng đâu chỉ có gia đình dân dã mới có được, ngờ đâu trong cung cấm nơi mà lòng người vốn luôn bị trói buộc với danh vọng và quyền lực, lại thực sự tồn tại như thế.

Có lẽ sự hòa thuận đồng lòng của người trong hoàng tộc như vậy và tinh thần đoàn kết quân dân một lòng đã giúp vương triều Trần vững mạnh trước mọi thử thách của lịch sử. Cho dù là kháng chiến chống quân Nguyên Mông hay bình Chiêm Thành, nhà Trần đều đem về những chiến thắng lịch sử, góp phần dựng nên một thời kì thái bình thịnh trị vô cùng vẻ vang trong sử sách Việt.

Khi chiếc áo bông trắng được trao đi giữa tiết đông giá rét, đó không chỉ là chiếc áo để giữ ấm thông thường, mà còn là biểu tượng thiêng liêng của tấm lòng phụ mẫu đối với con cái. Ngay cả trong cung điện nguy nga của bậc đế vương, nơi mà quyền uy và nghi lễ đôi khi che lấp mất sự thuần khiết của tình thân, thì hơi ấm gia đình vẫn mãnh liệt như ngọn lửa không bao giờ tắt.

Những bậc phụ mẫu trong thiên hạ, dù đã từng trải qua bao nhiêu sương gió cuộc đời, vẫn không quên được cái cảm giác đầu tiên khi ôm đứa con bé bỏng vào lòng – một nỗi xúc động, lo âu và yêu thương vô bờ bến mà chỉ người làm cha mẹ mới hiểu. Rồi mùa đông đến lại sợ con lạnh, sợ con ho, nên dùng một chút sáp giữ ấm Lá Mây để thoa cho con. Hương gừng ấm áp ấy bảo vệ đứa trẻ khỏi gió rét căm căm, như bao bọc lấy đứa con một cách dịu dàng và an lành. Bởi trong trái tim người làm cha mẹ, con cái luôn là báu vật vô giá, như viên ngọc quý cần được nâng niu yêu quý trong lòng cả đời.

Nguồn tham khảo: Chuyện về Trần Quốc Khang - Binh Phuoc, Tin tuc Binh Phuoc, Tin mới tỉnh Bình Phước

(Mọi tình tiết hay đối thoại trong bài đều do mình tưởng tượng thôi nhé ^-^)

Sáp Giữ Ấm – Thông Mũi Lá Mây Farm
Sáp Giữ Ấm – Thông Mũi Lá Mây Farm

Sáp Giữ Ấm – Thông Mũi Lá Mây Farm

Website

Shopee

Shopee

NATURE LOVE TRANG store

Khuyến cáo: mọi người nên tìm hiểu kỹ thêm về sản phẩm trước khi đặt mua nhé. Bên mình đã cố gắng chọn lọc các sản phẩm chất lượng nhưng cũng không thể đảm bảo được hết và cũng tùy thuộc nhà sản xuất nữa, mong mọi người thông cảm. Nếu chưa tin tưởng thì cũng đừng quyết định mua quá sớm nhé!

Comments

Nơi Trang cập nhật các thông tin giải trí thú vị hài hước về kinh tế xanh, các giải pháp vì môi trường và sự phát triển bền vững ở Việt Nam và trên khắp thế giới

truyện về môi trường