Trần Thủ Độ và Trần Liễu: Bi Kịch Huynh Đệ Nhà Trần phần 3
Trần Thủ Độ và Trần Liễu: Liệu hận thù hay tình thân sẽ thắng trong bi kịch nhà Trần? Khám phá âm mưu triều đình & nỗi đau huynh đệ qua câu truyện dã sử này
Mời các bạn xem lại phần 2 trước khi xem phần 3 này nhé: Trần Liễu Mất Vợ: Bi Kịch Tình Yêu và Quyền Lực Nhà Trần phần 2
Nhưng ông không biết rằng vào giờ phút ấy, Thái Tông Trần Cảnh đã không còn ở hoàng cung. Vị vua trẻ đang trên đường đến ngọn núi cao, một mình một ngựa trốn chạy khỏi những toan tính của tầng tầng lớp lớp âm mưu trong hoàng tộc. Hơn hết là, ông muốn tránh khỏi việc phải làm tổn thương người anh trai mà ông hết mực yêu thương và kính trọng.
Trớ trêu thay: khi Trần Liễu đang căm hận người em trai vì tưởng rằng chính Thái Tông mới là người chủ mưu ra lệnh cướp vợ mình, thì Thái Tông lại đang rời xa khỏi kinh thành để không muốn dính líu đến âm mưu này.
Mỉa mai thay, số phận đã run rủi thế nào để hai anh em - một người đang chìm trong hận thù, người kia thì đang tìm cách né tránh - cả hai đều trở thành nạn nhân của một ván cờ lớn hơn, do chính những người thân ruột thịt của họ đứng sau sắp đặt.
Trên núi lúc này, Trần Thái Tông đang ngồi trước Quốc sư Phù Vân, ngài không dám trút bỏ nỗi lòng thực của mình mà chỉ có thể thể hiện nỗi chán chường trước hồng trần thế cuộc. Quốc sư Phù Vân là một thiền sư già từng trải, ông nghe xong thì chậm rãi vuốt chòm râu bạc.
Ông cũng không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng với kinh nghiệm của người hằng ngày hay tiếp xúc với chúng sinh muốn đi tu chỉ vì không giải quyết được chuyện của mình, ngài cũng thường khuyên họ đối mặt. Và hôm nay, quốc sư bước đầu đoán ý và cũng nói những lời như một thói quen :
"Nếu Quan gia muốn tìm sự bình an, hãy đối diện với thử thách để tìm ra chân lý, không phải chạy trốn nó. Nếu người xuất gia tu hành chỉ vì lãng tránh hồng trần, chỉ e không có nơi nào giúp ngài thanh tịnh được, vì muôn sự khởi phát đều do tâm mà ra."
"Nhưng con không thể..." - Trần Thái Tông nghẹn ngào.
"Ngài có chuyện gì thì mọi việc cũng xảy ra rồi" - Quốc sư từ tốn - "Giờ không phải lúc trách ai đúng ai sai nữa. Mong Quan gia hãy hiểu thấu chốn thiền môn không phải là nơi để ngài lẩn tránh sự đời như thế."
Người ở nơi thanh tịnh đau lòng khôn xiết, kẻ ở nơi hỗn loạn đau đớn khôn nguôi. Tại Hoài Vương phủ lúc này, Trần Liễu gầm lên một tiếng thật lớn, như thể nỗi hận đã chạm đến xương tủy, giọng vang vọng khắp hành lang cung.
"Quan gia đâu? Ta nhất định hỏi Quan gia làm rõ chuyện này."
Trần Thủ Độ bước ra từ trong bóng tối, vẻ mặt lạnh lùng, giọng nói cứng rắn không chút dao động:
"Không cần đi, vì ý này thực chất là của ta."
CUỘC ĐỐI THOẠI DÃ SỬ GIỮA Trần Thủ Độ và Trần Liễu phần 3


Trần Liễu quay phắt lại, ánh mắt rực lửa căm thù, hơi thở dồn dập vì giận dữ. Trần Thủ Độ liếc nhìn cháu trai, lòng không chút xao động, khẽ lắc đầu:
"Ngài cứ hằn học như vậy, chúng ta làm sao nói chuyện được chứ?"
Ông bỏ vào phòng trong, bình thản như thể đang nói về chuyện thường ngày, còn ung dung uống một ngụm trà ngon để đón chờ người trong cuộc bình tĩnh trở lại.
Một lát sao, Trần Liễu đã dịu xuống một chút, ông rướn người qua, bước từng bước nặng nề vào phòng trong đụng độ với thái sư.
"Thuận Thiên công chúa đang hoài thai con của ngài, đúng lúc Quan gia lại không có hoàng tử nối dõi. Triều đình xem như mượn tạm phu nhân và nhi tử của ngài để tính kế lâu dài, chỉ vậy mà thôi."
Trần Liễu dù đã đỡ hơn không có nghĩa là lửa giận đã tắt. Ông siết chặt nắm đấm, gân cổ nổi lên, giọng nghẹn ngào vì phẫn nộ:
"Ngài ép người quá đáng! Thái sư, ngài xem ta là con cờ để ngài lợi dụng hay sao? Ngài đã dùng thủ đoạn không cho ta nối ngôi, giờ còn cướp mất Thuận Thiên ép ta đến bước đường cùng!"
Trần Thủ Độ thở dài, trong lòng như đã thấy trước phản ứng này. Giọng ông dịu xuống nhưng vẫn đầy quyết đoán:
"Ta biết như vậy có hơi khó, nhưng ngài thử nghĩ đi. Trong bụng của Thuận Thiên, nếu là con trai... nếu là con trai của ngài thì mãn đời này nó chỉ được phong vương là cùng. Nhưng nếu ngài chịu nhường đứa trẻ này cho em của ngài, tương lai nó có thể kế thừa ngai vị."
Ông tiến lại gần Trần Liễu, ánh mắt sắc bén như đang thăm dò kèm theo với một giọng nói đầy thuyết phục:
"Ngài không thể ngồi lên ngôi báu, nhưng con trai ngài hoàn toàn làm Thái tử được. Vì tương lai của con mình vinh hiển tột cùng. Hoài vương không thể hy sinh một chút hay sao?"
Trần Liễu cảm thấy trái tim như bị xé nát, giọng trầm xuống, đau đớn:
"Ta từ lâu đã không tham cái ngai đó rồi, giờ ngài trả vợ con lại cho ta!"
Trần Thủ Độ nheo mắt, nét nghi ngờ hiện rõ trên khuôn mặt, giọng nói của ông chất chứa sự dò xét:
"Có thật là ngài không nảy sinh ý khác với ngai vàng đó?"
Ông bước thêm một bước và bước vòng qua người Trần Liễu, giọng trầm xuống:
"Có thật là ngài thực sự cam tâm nhìn Quan gia trở thành trữ quân một nước mà không làm gì?"
Trần Thủ Độ ngồi xuống ghế, ánh mắt như nhìn thấu tâm can người cháu trai:
"Liễu à, ngài qua mắt được ai chứ không giả vờ được trước mặt hoàng thúc ta đâu. Hoài Vương cũng đừng trách ta vì sao năm xưa không phò tá ngài kế vị. Ta đã thấy từ lâu, ngài có một điểm yếu chí mạng khiến ngài khó có thể làm nên việc lớn."
Trần Liễu cau mày, bối rối lẫn tức giận:
"Thái sư muốn nói gì?"
Trần Thủ Độ thẳng thắn, không chút nể nang:
"Ngài quá coi trọng tiểu tiết và để lòng thù hận những chuyện vặt vãnh lún quá sâu, đến nỗi che mất tầm nhìn đại cuộc."
Trần Liễu khẽ rùng mình, cố kiềm chế cơn giận, giọng nói đanh thép:
"Năm đó Trần Cảnh mới có tám tuổi, nếu ngài cảm thấy ta là người như vậy mà ủng hộ nó, vậy có chắc gì em của ta sẽ hơn ta của bây giờ?"
Trần Thủ Độ gật gù, ánh mắt xa xăm như đang nhớ về quá khứ:
"Đúng là lúc đó ta không chắc em trai ngài sẽ có cái gì hơn ngài, nhưng rõ ràng ngài ấy từ nhỏ tấm lòng nhân hậu, thương yêu mọi người. Mà đã là lương thiện thì tuổi nhỏ cũng thể hiện ra được, phải không?”
Trần Thủ Độ thở dài, lời nói như đang trút bớt ưu phiền não nề:
“Huống hồ chi Lý Chiêu Hoàng năm xưa yêu thích Quan gia nên ta mới có thể thuận nước đẩy thuyền lập nên cơ nghiệp. Còn quyết định chọn em trai ngài tiếp vị cũng có ý kiến của phụ thân ngài chứ không phải có mỗi mình ta."
Trần Liễu cười cay đắng, mắt đỏ ngầu vì tức giận:
"Ta chỉ thấy quyết sách triều đình cái gì cũng do thái sư ngài quyết định, chọn đệ đệ ta chẳng qua vì nó còn nhỏ dễ dạy bảo dễ uốn nắn hơn mà thôi. Kể cả quyết định thương thiên hại lý này cũng là ngài bày ra để củng cố quyền lực của chính mình."
Trần Thủ Độ lắc đầu, vẻ mệt mỏi hiện rõ nhưng ánh mắt vẫn kiên định:
"Ngài nghĩ sao cũng được, ta không muốn thuyết phục ngài. Ta cũng không có trách nhiệm phải khơi đào một con sông để nó có thể trở thành biển lớn."
Trần Liễu tiến lại gần, mắt long lên sòng sọc, giọng nói đầy đe dọa:
"Thái sư cũng đừng suy bụng ta ra bụng người mà cho rằng trên đời này ai cũng có lòng tham ngai vị. Đúng là ta hẹp hòi đó, bởi vì ta chỉ cần Thuận Thiên và nhi tử, vậy mà cũng bị ngài cướp đi. Nếu hoàng thúc không muốn thả người, thì đừng trách ta vì sao ác độc."
Trần Thủ Độ nhìn theo bóng Trần Liễu tức giận bỏ đi, trong lòng thở dài. Ông tự nhủ với chính mình, rồi trông ra xa với ánh mắt đượm buồn cho tương lai của đất nước và gia tộc:
"Quan gia quá nhân từ không chịu suy xét kĩ càng, Hoài Vương thì lại bị nhi nữ tình trường làm cho mờ mắt quên mất việc lớn, thiên hạ cứ như thế rồi mai sau biết ai chống đỡ đây?"
NỔI LOẠN SÔNG CÁI
Dòng sông Cái uốn lượn như một con rắn trắng đen khổng lồ dưới ánh trăng. Đêm đã về khuya, nhưng trong trại quân tạm bợ được dựng lên vội vã bên bờ sông thì Trần Liễu vẫn thao thức. Ba ngày đã trôi qua kể từ khi Thuận Thiên bị đưa vào cung là ba ngày ông ăn không ngon, ngủ không yên, chỉ để tập trung cho một việc duy nhất: chuẩn bị cho cuộc nổi dậy ngay trên sông này.


"Vương gia" - một viên thuộc tướng trung thành quỳ xuống trước mặt ông - "Quân ta đã tập hợp đủ. Nhưng... thần vẫn muốn hỏi lại một lần nữa: Liệu chúng ta có nên làm việc này không? Đây là... chống lại Quan gia, cũng là em trai ruột của người."
Trong mắt vị tướng ấy thì Trần Liễu giờ đây nội tâm chứa đầy cay đắng và tuyệt vọng. Hoài Vương khẽ đáp:
"Tiên đế đã mất, huynh đệ trong hoàng tộc phải đùm bọc lẫn nhau. Ta là huynh trưởng, đã chấp nhận ngôi vua thuộc về em trai không một lời oán thán. Giờ triều đình muốn cướp phu nhân đang mang thai của ta, còn nói gì về tình máu mủ nữa mà bảo ta phải trung thành?"
Viên tướng ấy im lặng.
"Nhưng vương gia," - ông cẩn trọng nói - "có tin rằng... Quan gia không còn ở kinh thành. Ngài đã lên núi, dường như... cũng không đồng ý với việc này."
"Hỗn láo!" - Trần Liễu gạt phăng - "Nếu em ta không đồng ý, sao lại có chiếu chỉ? Sao Thuận Thiên của ta lại đang ở trong cung của nó? Đừng nghe những lời đồn thổi vô căn cứ!"
Nhưng thực tế, đó không phải lời đồn vô căn cứ. Thái Tông giờ đây vẫn đang ngồi rầu rĩ trong chùa, vai trĩu xuống như thể gánh trọng trách của cả giang sơn. Trong sâu thẳm đôi mắt u buồn ấy là cả một vực sâu của những dằn vặt, những ngổn ngang tình cảm không có lối thoát.
Làm sao để đối mặt với anh trai - người mà ông đã vô tình lấy đi không chỉ ngôi vị mà còn cả người vợ hiền? Làm sao để nhìn vào mắt chị dâu được đây, người phụ nữ bỗng chốc bị đẩy vào hoàn cảnh éo le, từ thân phận phu nhân của một người đàn ông này lại bước sang làm thê tử của em trai chồng mình? Thiên luân và đạo lý liệu phải nói thế nào cho phải, hay tất cả đều đảo lộn trong một ván cờ quyền mưu?
Khi tâm sự với vị thiền sư trí tuệ, nhà vua đã thổ lộ bằng giọng chứa đầy tâm sự và niềm khao khát được giải thoát khỏi xiềng xích quyền lực đang trói buộc tâm hồn mình:
"Trẫm còn thơ ấu vội mất hai thân, bơ vơ đứng trên sĩ dân không chỗ nương tựa. Lại nghĩ sự nghiệp các bậc đế vương đời trước, thịnh suy không thường, cho nên Trẫm đến núi này chỉ cầu làm Phật, chớ không cầu gì khác, như vậy cũng không được nữa sao?".
Trong câu nói ấy là tiếng vọng của một linh hồn cô đơn buồn tủi, của một đứa trẻ sớm bị đẩy vào guồng quay khốc liệt của chốn cung đình. Thái Tông khát khao được tìm thấy bình yên trong cõi Phật, nơi không có cái được gọi là những toan tính, mưu đồ hay cả những hy sinh tàn nhẫn vì đại cuộc. Cháu trai ông sau này cũng vậy, thời trẻ tuổi Trần Nhân Tông cũng từng một lần muốn nhường ngôi thái tử để tu hành, nhưng rất tiếc là không thành công.


Số phận đã an bài cho thấy con đường trần thế của Trần Thái Tông còn dài, còn nhiều thử thách phía trước lắm. Trước khi vị thiền sư kịp trả lời, đã có tiếng bước chân hối hả vang lên bên ngoài, dồn dập như tiếng trống báo hiệu bão táp sắp ập đến.
Hóa ra, Trần Thủ Độ đã tìm ra nơi này và đến đây nhanh nhất có thể. Gương mặt ông vẫn nghiêm nghị như thường cùng với một đội quân tinh nhuệ đứng nghiêm phía sau. Mỗi bước chân của ông mang theo sức nặng của sự quyết đoán và sự tàn nhẫn cần thiết của một người nắm trong tay vận mệnh của cả triều đại.
Thái sư cầu kiến nhà vua trong đêm tối, giọng đanh thép không chút do dự mà cũng không có lời nào dư thừa, như thể mỗi lời nói đều đã được cân nhắc sàng lọc cẩn thận:
"Xa giá ở đâu tức là triều đình ở đó. Lập tức kêu người đến xây cung điện mới tại đây, nhất định phải để Quan gia có một hoàng cung thật thoải mái."
Thái Tông sững người, đôi mắt mở to kinh ngạc, như thể không tin vào tai mình. Trong ánh mắt ấy là sự bàng hoàng của một người nhận ra rằng, ngay cả khi đã là thiên tử hay đang trốn chạy, ông vẫn không thoát khỏi cái bóng quyền lực của vị hoàng thúc. Ông chỉ biết thốt lên:
"Ngài..."
Thái Tông không muốn nói thêm nữa. Chẳng phải thái sư đã hứa để cho ông đi rồi sao? Đúng là Thủ Độ có nói rằng đóng xong ngọc ấn sẽ không cản ông lại, chuyện này đã làm được, nhưng ông đâu có nói sẽ không tìm mọi cách để thuyết phục Quan gia quay trở về? Tóm lại là, dưới chân thiên tử, đâu đâu cũng là đất của người, nhưng cũng chính vì lí do đó mà người không thể đùng một cái là thoát khỏi sự sở hữu được.
Vì Quan gia là chủ nhân của thiên hạ, còn sống là vẫn còn thuộc về thiên hạ.
Ở gần đó, thiền sư Phù Vân nhìn thấu nỗi lòng của vị vua trẻ, ánh mắt từ bi như hiểu hết mọi nỗi niềm. Vị thiền sư bình thản nói thêm vào với giọng ấm áp như dòng nước mát thấm vào tâm can nhà vua, mang đến sự an ủi trong cơn khốn khó của tâm hồn người:
"Trong núi vốn không có Phật, Phật chỉ ở trong tâm. Tâm lặng mà biết, gọi là Chân Phật. Nay Quan gia nếu ngộ tâm này thì tức khắc thành Phật, không nhọc tìm cầu ở bên ngoài."
Mời các bạn xem tiếp phần 4 : Trần Liễu là ai: vì sao được gọi An Sinh Vương phần 4
Nguồn tham khảo: Vì sao Trần Liễu hận vua Trần Thái Tông đến chết?
(Mọi chi tiết trong bài đều do mình tưởng tượng thôi nhé ^-^)
Comments
Nơi Trang cập nhật các thông tin giải trí thú vị hài hước về kinh tế xanh, các giải pháp vì môi trường và sự phát triển bền vững ở Việt Nam và trên khắp thế giới