Trần Liễu là ai: vì sao được gọi An Sinh Vương phần 5

Trần Liễu là ai? Ông là anh trai của Trần Thái Tông và cha Hưng Đạo Vương. Cùng khám phá truyện dã sử nhà Trần về họ & tìm hiểu vì sao ông dặn con cướp ngôi

Mời các bạn xem lại phần 4 trước khi xem phần 5 này nhé: Trần Thái Tông và Trần Thủ Độ: Giữ lại hay diệt trừ Trần Liễu nổi loạn phần 4

Trần Liễu nhắm thẳng về phía thuyền ngự mà bơi trong lặng lẽ. Ông chợt nhớ lại những ngày thơ ấu, khi hai anh em cùng nô đùa bên bờ ao nhỏ nơi quê nhà. Cũng là ông bơi ra sông tìm cá để em trai ngồi đung đưa trên thuyền như thế này đây. Lúc đó thật là tốt, vì chưa có ngai vàng, chưa có quyền lực và chưa có những khúc mắc cay đắng xé nát tâm can.

Nhưng phía sau vầng mây u ám của hận thù, vẫn còn đó tia sáng của tình máu mủ. Khi Trần Thái Tông thấy có người đang bơi về phía thuyền mình, thì đã nhận ra anh trai dù giả dạng thành ngư phủ. Nhà vua vội cho người kéo Trần Liễu lên rồi thuyền ngự quay thẳng vào bờ.

Trần Liễu chậm rãi bước sang thuyền ngự rồi từ thuyền ngự mà bước lên bờ, cơ thể run lên vì lạnh. Lạnh vì nước sông trời chiều dần tối, lạnh vì lòng người chưa ấm đã hàn băng.

"Hoàng huynh..." Trần Thái Tông nhìn huynh trưởng, đôi mắt buồn khổ không nói thành lời.

an sinh vương trần liễu: MỐi hận với trần cảnh phần 5

Trần Liễu bơi ra gặp em trai
Trần Liễu bơi ra gặp em trai

Trần Liễu chưa kịp đối đáp thế nào thì phía trước họ, Trần Thủ Độ đã xuất hiện với thanh gươm sáng loáng trong tay, ánh thép lạnh lẽo ấy phản chiếu bóng tàn dư của ánh mặt trời như một điềm gở. Đôi mắt ông ta sáng lên trong cơn thịnh nộ, như một con hổ đói vừa tìm thấy kẻ thù.

"Phản nghịch! Tội đáng chết!" Trần Thủ Độ gầm lên, thanh gươm vung cao.

Trong giây phút sinh tử ấy, Trần Thái Tông không do dự, lập tức đứng chắn trước mặt anh trai. Cánh tay nhà vua dang rộng như muốn ôm trọn mọi mối hiểm nguy vào lòng.

"Hoàng thúc làm vậy đã đủ chưa? Nếu người muốn giết anh trẫm, hãy giết trẫm trước!" Giọng nhà vua vang lên dõng dạc, quyết liệt như sấm rền giữa trời quang.

Trần Thủ Độ khựng lại, bàn tay cầm kiếm run lên. Ông ta nhìn vào mắt vua, rồi nhìn sang Trần Liễu sắc mặt đang tái mét đứng sau lưng nhà vua. Cơn giận tắt dần, thay vào đó là sự lạnh lùng trong ánh mắt. Ông quăng kiếm xuống lòng sông, hậm hực trong lòng lại chẳng biết nên quẳng chỗ nào.

"Ta chỉ là con chó săn thôi," Trần Thủ Độ cuối cùng cũng lên tiếng, giọng đầy mỉa mai cay đắng. "Biết đâu anh em các người thuận nghịch thế nào?"

Lưỡi kiếm chìm dần vào làn nước đục, như thể mọi thù hận đều có thể chìm lặn dưới đáy sâu tăm tối. Nhưng thực ra, nó chỉ đang tạm lắng xuống, chờ đợi thời cơ để trỗi dậy mạnh mẽ hơn.

“Hoài Vương giữ lại, nhưng những người tạo phản theo hắn đều phải xử tử để tỏ rõ phép nước. Quan gia bảo vệ Hoài Vương như vậy, sau này có xảy ra chuyện gì cũng đừng hối hận.” Ông nói rồi bỏ đi.

Sau lưng Trần Thái Tông, Trần Liễu đứng im lặng. Ông nhìn cảnh tượng trước mắt với ánh mắt vô cùng phức tạp, vừa biết ơn, vừa tủi hổ, nhưng sâu thẳm trong đôi mắt ấy vẫn ánh lên tia lửa của uất hận không ngừng.

"Có lẽ hôm nay ta được sống," Trần Liễu nhỏ giọng "nhưng danh dự của ta thì đã chết từ lâu rồi."

Trần Liễu ngã quỵ xuống đất vì quá mệt mỏi. May thay Trần Thái Tông lúc đó quay lại kịp đỡ ông dậy. Hai người cùng ngồi xuống thảm cỏ, lại nói chuyện cùng nhau một cách thân tình hết sức kì lạ.

“Chẳng phải Quan gia muốn thủ tiêu ta lắm để đoạt phu nhân của ta sao? Ta nhận thua rồi, quan gia muốn xử tội gì thì cứ xử đi”

Trần Thái Tông không đáp, chỉ thở dài nhìn ra hoàng hôn xa xôi. Mấy chuyện mâu thuẫn trong hoàng tộc kịch liệt đến thế này, làm sao chỉ dùng mấy lời mà nói cho hết được nỗi lòng của người?

LỜI HẸN ƯỚC NGẦM GIỮA TRẦN CẢNH VÀ TRẦN LIỄU

Hoàng cung Thăng Long, một đêm cuối thu.

Trong ngự thư phòng, ánh nến hiu hắt soi rõ hai bóng người cô tịch. Trần Thái Tông và Trần Liễu ngồi đối diện nhau, bên ngoài là tiếng mưa rơi tí tách như đếm từng nhịp thời gian. Không khí nặng nề bao trùm khắp phòng. Trên bàn của hai người là bình rượu đã vơi quá nửa, nhưng không ai trong họ đã thực sự say.

"Ta đã nghĩ nhiều về chuyện này, hoàng huynh," Trần Thái Tông lên tiếng, giọng trầm xuống. "Ta hiểu nỗi đau của huynh."

Trần Liễu cười nhoẻn miệng, một nụ cười không có niềm vui:

"Quan gia hiểu ư? Em hiểu thế nào là nằm thao thức mỗi đêm, tưởng tượng vợ mình trong vòng tay người khác? Người khác đó lại chính là em ruột mình?"

Đêm lời hứa giữa Trần Liễu và Trần Cảnh
Đêm lời hứa giữa Trần Liễu và Trần Cảnh

Nhà vua cúi đầu, những ngón tay bấu chặt vào nhau đến mức trắng bệch.

"Ban đầu đệ biết tin, đệ đã rời xa kinh thành để lên núi tu hành, để khỏi phải có lỗi với huynh, nhưng vì sao đệ phải trở về, chắc huynh cũng đã biết " vua thở dài. "Hoàng thúc chúng ta đã đi quá xa. Trong khi sự việc này đã ầm ĩ lắm rồi, đệ không thể khiến Thuận Thiên trở lại với huynh được nữa. Thiên hạ sẽ nghĩ sao? Triều đình sẽ ra sao?"

"Vậy ta phải chịu đựng mà không có lấy một chút danh dự nào sao?" Trần Liễu gằn từng tiếng. "Đứa con trong bụng nàng là máu thịt của ta!"

Im lặng bao trùm một lần nữa. Bên ngoài, tiếng mưa rơi dồn dập không dứt như đang trêu đùa số phận của hai anh em họ Trần.

Trần Thái Tông bỗng đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, hướng mắt ra màn đêm phủ đầy ánh sao. Trong giây phút ấy, nhà vua nửa là bậc đế vương, nửa là người em trai bình thường của Trần Liễu. Dù là nửa nào đi nữa thì vẫn bị giằng xé giữa cốt nhục tình thân và trách nhiệm với vương triều.

"Đệ nghĩ..." nhà vua quay lại, giọng chắc nịch. "Đệ sẽ không đụng đến hoàng hậu. Trong cung, nàng ấy chỉ mang danh là hoàng hậu của Quan gia, nhưng đệ sẽ giữ khoảng cách. Sau khi sinh con, đứa bé - con của huynh - sẽ được đệ công nhận và nuôi dưỡng như con ruột."

Trần Liễu ngẩng đầu, đôi mắt mở to ngạc nhiên. Trong giây phút ấy, ánh lửa hận thù trong mắt ông dường như lụi tắt, thay vào đó là một tia hy vọng mong manh.

"Đệ sẽ để huynh được hưởng những đất phong tốt nhất của triều ta, gồm có An Phụ, An Dưỡng, An Sinh, An Hưng và An Bang. Huynh sẽ trở thành An Sinh Vương không còn là Hoài Vương nữa, chuyện cũ không nhắc đến.”

Trần Liễu nhìn sâu vào mắt em mình, tìm kiếm dấu hiệu của sự dối trá. Nhưng vì ông đã thua trận, còn điều gì đâu mà thương lượng nữa. Ông được bù đắp như vậy là tốt lắm rồi, còn hơn vừa không được gì vừa bị đưa ra pháp trường.

An Sinh Vương đành phải nhận lời, nhưng nếu chuyện đến đây mà kết thúc, thì nó sẽ không nổi tiếng đến tận ngày nay.

VẾT THƯƠNG KHÔNG THỂ LÀNH

Ba năm sau, cung Cảnh Linh.

Những tiếng cười trẻ thơ vang vọng khắp trong hoa viên một buổi chiều vắng. Trần Quốc Khang, đứa trẻ mà Thuận Thiên mang thai năm nào giờ đây đã gần bốn tuổi, đang nô đùa dưới tán cây. Bên cạnh Quốc Khang là hoàng hậu Thuận Thiên đang mỉm cười hiền hậu. Không ai ngờ được, hoàng hậu bây giờ lại sắp sinh đứa con thứ hai, mà có vẻ như sẽ là con trai.

Từ xa, An Sinh Vương Trần Liễu một mình đứng lặng nhìn qua khe cửa sổ. Hôm nay ông lặn lội từ xa đến hoàng cung để chúc mừng sinh nhật cháu trai Quốc Khang, lại chính là đứa con ruột thịt mà mình chưa bao giờ được gọi là con. Nhưng điều đập vào mắt ông lại là cảnh tượng đau lòng: vợ cũ của mình bụng mang dạ chữa, rõ ràng là đã mang thai đứa con mới - không phải của ông, mà là của người em trai.

Trần Liễu cảm thấy mọi thứ trước mắt như sụp đổ. Tất cả giờ đây trở nên trống rỗng và giả dối trước hiện thực phũ phàng.

"Tại sao?" Ông thì thầm, tim nhói lên từng cơn đau. "Tại sao lại phản bội ta như vậy?"

Như cảm nhận được ánh mắt đau đớn của người quen, Thuận Thiên bất chợt ngẩng lên, ánh mắt bà chạm phải ánh nhìn phán xét của người chồng cũ qua khung cửa sổ. Trong khoảnh khắc ấy, cả hai đều đứng hình như tượng đá. Khuôn mặt hoàng hậu thoáng chốc biến sắc, là tiếc nối, đau đớn, hay hối hận? Không ai có thể đọc được hết những cảm xúc phức tạp trong đôi mắt bà.

Trần Liễu quay người bỏ đi, không cần phải đợi gặp người em trai hay đứa con trai, tất cả đã không còn ý nghĩa gì nữa. Bàn tay ông nắm chặt đến mức máu rỉ ra từ những vết móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay. Trong vô thức, nỗi đau thể xác ấy không thấm vào đâu so với nỗi đau tinh thần.

"Ta sẽ không bao giờ tha thứ" Trần Liễu lẩm bẩm khi bước ra khỏi hoàng cung. "Không bao giờ."

Cuối cùng thì Trần Quốc Khang, trưởng tử của ông và là con của em trai Thái Tông trên danh nghĩa, không được lập làm thái tử. Người nối ngôi lại là Trần Hoảng (Trần Thánh Tông), con trai của Thuận Thiên công chúa và Trần Thái Tông sau này. Rốt cuộc thì trong chuyện vừa qua, mọi người đều được lợi, dòng tộc cũng được lợi, riêng ông là kẻ chịu thiệt thòi nhất. Trần Liễu vừa nghĩ vừa đi miên man, trong lòng dậy sóng.

Quân tử báo thù mười năm chưa muộn

MỐI HẬN LƯU TRUYỀN

Trong phòng riêng tại phủ An Sinh Vương, Trần Liễu ngồi trầm ngâm bên án thư. Ngoài sân vọng lại là tiếng kiếm xé gió vang lên theo từng nhịp của đứa con trai út đang tập luyện - Trần Quốc Tuấn.

Nhìn con với sự kiên trì và trí dũng hơn người như vậy, Trần Liễu chợt nảy ra một ý nghĩ. Nếu ông không thể đòi lại công lý cho chính mình, biết đâu chừng con trai ông sẽ làm được. Một nụ cười lạnh lẽo thoáng hiện lên trên gương mặt khắc khổ của ông.

Trần Liễu huấn luyện con trai Trần Quốc Tuấn
Trần Liễu huấn luyện con trai Trần Quốc Tuấn

"Thầy tướng số nói đúng," ông thì thầm. "Con ta có tướng đại quý... có thể làm được những điều lớn lao."

Từ nay, ông sẽ dồn hết tâm sức để rèn luyện cho Quốc Tuấn, không chỉ mình ông, mà còn mời những thầy giỏi nhất trong nước về đào tạo con trai. Quốc Tuấn rồi đây sẽ thành một võ tướng thông minh xuất chúng, có thể mai này uy hiếp con cháu Thái Tông . Một ngày nào đó, con trai ông sẽ lấy lại những gì đã mất, kể cả cái ngai vàng kia vốn luôn thuộc về trưởng tử như ông.

"Mạnh hơn nữa!" Trần Liễu quát, giọng vang vọng trong sân tập rộng lớn của phủ An Sinh Vương. "Con trai ta không thể yếu đuối như vậy được!"

Trần Quốc Tuấn, giờ đã là một thiếu niên mười bốn tuổi, thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhại trên sân tập. Chàng trai trẻ cố gắng đứng thẳng lưng, tay vẫn giữ chắc thanh trường kiếm nặng trịch và tiếp tục tập luyện. Dù có hơi mỏi mệt, ánh mắt cậu vẫn rực lửa quyết tâm - không vì thứ gì cao sang, mà chỉ vì muốn làm hài lòng người cha suốt ngày trầm mặc trong nỗi đắng cay vô cùng.

"Vâng, thưa phụ thân" Quốc Tuấn đáp, giọng trầm tĩnh.

Trần Liễu tiến đến gần con trai, ánh mắt nghiêm khắc nhưng không giấu được niềm tự hào. Ông vỗ nhẹ vai con, ánh mắt dường như đã đặt hết hy vọng vào đứa con trai này.

"Quốc Tuấn, ta muốn dạy con võ nghệ để con trở thành một võ tướng."

"Con hiểu, thưa phụ thân" Quốc Tuấn gật đầu. "Người muốn con trở thành người mạnh mẽ."

"Không chỉ thế" Trần Liễu nhìn xa xăm về phía kinh thành. "Ta còn mong con hiểu rằng, thế gian này không có công bằng, mà là mạnh thì được, yếu sẽ thua. Ngay cả người thân cận nhất cũng có thể phản bội con. Vì vậy, con phải mạnh hơn họ và thậm chí phải vượt lên trên cả số phận."

Quốc Tuấn im lặng, cảm nhận được có điều gì sâu xa hơn trong lời của cha. Đã từ lâu, cậu nghe những lời xì xào về mối quan hệ giữa cha mình và Quan gia, về chuyện hoàng hậu Thuận Thiên đã từng là vợ của cha. Nhưng không ai dám nói trực tiếp điều này cho rõ ràng, nhất là trước mặt An Sinh Vương.

"Con trai, hãy hứa với ta con sẽ không bao giờ bỏ cuộc. Con là con trai ta, và ta là người đáng lẽ phải được..."

Trần Liễu chợt ngừng lại, nhận ra mình suýt nữa đã tiết lộ quá nhiều cho một đứa trẻ. Nhưng rồi ngày ngày qua ngày, ông đã gieo những hạt mầm thù hận vào tâm hồn non trẻ của con trai, khiến chúng lớn lên cùng với sự trưởng thành của Quốc Tuấn.

LỜI TRĂN TRỐI CHẤN ĐỘNG LỊCH SỬ

Mùa đông năm 1250, phủ An Sinh Vương

Tiếng ho khan xé toạc bầu không khí tĩnh lặng. Trần Liễu giờ đây nằm trên giường bệnh, sức khỏe suy yếu đến mức không thể ngồi dậy. Bên ngoài, sương mù phủ trắng xóa, lạnh lẽo như chính cuộc đời ông đã phải trải qua.

An Sinh Vương nằm thoi thóp với hơi thở đứt quãng như ngọn đèn dầu trước gió. Bốn mươi mốt năm trên cõi đời, ông đã nếm trải đủ mùi vinh nhục của một hoàng thân, nhưng chưa bao giờ cảm thấy nặng nề như giây phút này - khi mạng sống sắp lìa khỏi thân xác mà mối hận trong lòng vẫn còn âm ỉ cháy.

Trước giường bệnh, Trần Quốc Tuấn đang ở bên cạnh chăm sóc cho ông. Cậu giờ đã là một thanh niên hai mươi tuổi với dáng vóc cao lớn và ánh mắt sắc lạnh của một trang võ tướng. Nhưng trong khoảnh khắc này, ánh mắt chàng thanh niên đang ngấn lệ khi nhìn người cha yếu ớt.

"Con trai" Trần Liễu gọi, giọng yếu ớt, "Ta sợ rằng... ta không còn nhiều thời gian nữa."

"Xin cha đừng nói vậy," Quốc Tuấn nắm lấy tay cha, "Mùa xuân sắp đến, cha sẽ khỏe lại thôi."

Trần Liễu lắc đầu, nụ cười đau đớn:

"Không, ta biết mình sắp đi rồi. Nhưng trước khi đi, ta cần con hiểu rõ một điều."

Mời các bạn xem tiếp phần 6 : Hưng Đạo Vương Trần Quốc Tuấn có theo lời cha Trần Liễu? phần 6

Nguồn tham khảo: Vì sao Trần Liễu hận vua Trần Thái Tông đến chết?

(Mọi chi tiết trong bài đều do mình tưởng tượng thôi nhé ^-^)

Comments

Nơi Trang cập nhật các thông tin giải trí thú vị hài hước về kinh tế xanh, các giải pháp vì môi trường và sự phát triển bền vững ở Việt Nam và trên khắp thế giới