Âm mưu của Trần Thủ Độ: Khi quyền lực vượt lên trên tình thân phần 1
Âm mưu của Trần Thủ Độ liệu có khiến máu mủ ruột thịt hóa thành thù địch? Khám phá bi kịch chính trị sâu kín phía sau quyết định phế hoàng hậu Chiêu Thánh..
"Một giọt máu đào hơn ao nước lã, cớ sao lại đem tình thân huyết mạch chôn vùi xuống sông?"
Người đời sau chỉ biết đến một Trần Liễu là phụ thân của Hưng Đạo Vương và một Trần Thái Tông anh minh thần võ, nhưng ít ai có thể hiểu được cơn sóng ngầm giữa hai anh em đã bắt đầu như thế nào và âm thầm diễn biến ra sao.
PHẬN NGƯỜI TRONG MƯU SÂU
Mùa xuân đến nhanh như muốn báo hiệu sắp tròn mười một năm kể từ ngày vua Trần Thái Tông kế vị. Hơn mười năm dài đằng đẵng trôi qua như thế, vậy mà Quan gia nhà Trần vẫn chưa có người nối ngôi.
Trong phòng kín của phủ Thái sư, ánh nến hắt bóng một người đàn ông đứng tuổi với đôi mắt sắc lạnh lên tường nhà lạnh lẽo. Tại một góc phòng, dường như ông ấy đang nhìn đăm đăm vào bản đồ của các vùng đất. Đó là Thái sư Trần Thủ Độ - người đã đưa cả dòng họ Trần lên đến đỉnh cao quyền lực. Bên cạnh ông là phu nhân Linh Từ Quốc Mẫu Trần Thị Dung với dáng vẻ vô cùng trang nghiêm và đài các.
"Hơn mười năm rồi, phu quân." Trần Thị Dung thở dài, giọng trầm xuống. "Thái Tông và Chiêu Thánh vẫn chưa có con. Nghĩ mà lo cho dòng họ ta."
Trần Thủ Độ khẽ vuốt chòm râu lốm đốm bạc. Gương mặt ông ta vẫn lạnh như tảng đá nhưng trong đáy mắt hiện rõ những tính toán sâu xa.
"Không phải ta chưa từng nghĩ đến việc này." Ông nói, giọng trầm lại. "Không có người nối dõi, triều Trần sẽ đi vào vết xe đổ của nhà Lý. Tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa, há chẳng phải trò đùa của số phận sao?"
Trần Thị Dung trầm ngâm một lát, rồi tự an ủi mình "Có lẽ Thái Tông còn trẻ, Chiêu Thánh hoàng hậu cũng vậy."
"Trẻ?" Trần Thủ Độ bật lên thành tiếng như tiếng sắt cọ vào đá. "Ta không đợi được nữa. Đã kết hôn lâu như vậy mà không sinh được một hoàng tử nào. Nhà Lý từng mất ngôi vì điều tương tự và ta đã tận dụng cơ hội đó để lập ra giang sơn này. Nay ta phải tránh cho bằng được bi kịch lặp lại với dòng họ Trần."
Bà Trần Thị Dung nhíu mày im lặng. Căn phòng chìm trong không khí nặng nề một lúc lâu. Bỗng Trần Thủ Độ khẽ nhìn lên, ánh mắt lóe lên một tia sáng kỳ lạ.
"Ta nghe nói" ông chậm rãi nói "công chúa Thuận Thiên đang mang thai được ba tháng."
Bà Trần Thị Dung giật mình ngẩng lên. "Thuận Thiên? Đó là chị gái của Chiêu Thánh mà, cũng là vợ của..."
"Trần Liễu," Trần Thủ Độ tiếp lời "anh trai của Quan gia (vua Trần Thái Tông)."
Trần Thị Dung bỗng cảm thấy lạnh sống lưng. Bà hiểu ngay điều Thái sư đang nghĩ tới. Đó là một ý tưởng táo bạo và tàn nhẫn trong hoàn cảnh này.
"Ông tính... lấy vợ của cháu mình gả cho Quan gia (vua Trần Thái Tông)?" Bà thốt lên, nửa kinh ngạc nửa khiếp sợ.
Trần Thủ Độ không trả lời ngay. Ông bước đến bên cửa sổ, nhìn ra xa xăm nơi hoàng cung Thăng Long sáng rực ánh trăng trong đêm tối. Gương mặt ông phản chiếu trên ô cửa sổ, hiện lên hình ảnh nửa sáng nửa tối như một biểu tượng hoàn hảo cho tính cách nửa tà nửa chính của con người này.
Bi kịch hoàng gia: Trần Thủ Độ và ván cờ quyền lực xoáy vào tình thân


Trần Thủ Độ cất giọng đầy tính toán, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi đao xuyên thẳng vào tâm can của phu nhân Linh Từ Quốc Mẫu. Trong đôi mắt ấy không chỉ có sự quyết đoán, mà còn ẩn chứa cả một bàn cờ chính trị đã được tính toán đến tận nước đi cuối cùng.
"Chẳng phải Chiêu Thánh hay Thuận Thiên đều là con gái nàng cả sao? Chị em trong nhà cả. Trần Liễu và Quan gia cũng là anh em một họ. Ta tính đi tính lại, chỉ có Thuận Thiên mới là sự lựa chọn an toàn để thay thế hoàng hậu đương triều."
Những lời nói bình thản ấy như thể không quan tâm nhiều tới số phận của những quân cờ trên bàn cờ. Vì trong mắt ông, tất cả mọi thứ đều có thể hy sinh cho đại cuộc, kể cả bản thân ông nếu cần thì, huống hồ chi là con cháu trong hoàng thất.
Linh Từ Quốc Mẫu nhíu mày, nét mặt hiện lên vẻ lo lắng và nghi hoặc. Là một người từng trải qua sóng gió cung đình, bà cũng nhận ra ngay những mối nguy hiểm tiềm tàng trong kế sách này:
"Thái sư, ông không sợ quyết định này của ông sẽ khiến cho chị em trở mặt, huynh đệ thành thù hay sao?"
Câu hỏi ấy chứa đựng một nỗi lo sợ sâu xa về một tương lai đen tối, nơi những mối quan hệ thiêng liêng nhất - tình chị em, nghĩa anh em - sẽ tan vỡ dưới sức nặng của việc tranh chấp quyền lực và ghen tuông hận thù. Bà như thấy trước được những giọt máu có thể sẽ đổ, những trái tim có thể sẽ tan nát vì kế hoạch này.
Trần Thủ Độ đi lên vài bước, áo choàng khẽ phất phơ trong làn gió nhẹ. Trong lòng ông không chút dao động khiến cho giọng nói càng thêm quả quyết, như thể chỉ có một con đường duy nhất phải đi:
"Vậy nàng nghĩ xem ai có thể thay ngôi hoàng hậu được, không dùng người nhà lẽ nào dùng người ngoài sao? Hơn nữa, để Thuận Thiên thế Chiêu Thánh, nàng vẫn là thái hậu, vẫn có con gái được làm hoàng hậu. Vị trí quan trọng trong hậu cung này, nàng muốn nhường cho người khác ư?"
Lời lẽ khéo léo trên như mũi tên nhắm thẳng vào lòng kiêu hãnh và khát vọng quyền lực tiềm ẩn trong Linh Từ Quốc Mẫu. Trần Thủ Độ quá hiểu tâm lý con người: ai cũng thích nắm quyền và tận dụng sức ảnh hưởng của chính mình. Dù người đó có là một bà mẹ đang lo lắng cho số phận con mình thì cũng khó có đủ can đảm để từ chối.
Linh Từ Quốc Mẫu tiến đến gần ông, trong lòng là cả một biển xót xa cho số phận hai đứa con gái. Bà không giấu những khát khao được làm thái hậu nơi sâu thẳm trong đáy lòng, nhưng cũng đang cố bảo vệ con gái được lúc nào thì hay lúc ấy:
"Chiêu Thánh hay Thuận Thiên hiện nay đều đã yên bề gia thất cả. Thân là mẫu thân, tôi không muốn một trong hai con gái phải tráo đổi phu quân như vậy. Đây là chuyện cả đời không thể đùa được!"
Trần Thủ Độ nheo mắt lại, ánh mắt lạnh toát như băng giá giữa mùa đông, phản chiếu một linh hồn dường như đã đóng băng mọi cảm xúc trước hoàng quyền. Trong lòng ông đã quyết, và khi Trần Thủ Độ đã quyết, cả thiên địa tam giới cũng đều không thể lay chuyển được:
"Vậy ta nói nàng biết, Chiêu Thánh hoàng hậu ta nhất định phế."
Bốn chữ "nhất định phế" vang lên như một bản án tử cho số phận của một hoàng hậu, cho hạnh phúc của một gia đình. Trước sau gì cũng không có chỗ cho thương lượng, càng là không có một đường lui.
"Vì sao vậy?" Phu nhân kinh ngạc hỏi.
Trần Thủ Độ khoanh tay trước ngực với tư thế của một người đã tính toán mọi thứ và không thấy có khả năng thất bại:
"Vì Chiêu Thánh là con gái của Lý Huệ Tông, đã từng được ông ta truyền ngôi. Đúng là một công chúa không làm gì được, nhưng nếu trong triều có kẻ lấy danh nghĩa phò trợ công chúa, khôi phục Lý thất để đạt được mục đích riêng, thì quả là một mối họa nguy hiểm khó lường."
Linh Từ Quốc Mẫu khẽ lắc đầu, cố gắng tìm lời biện hộ như một người đang cố níu kéo tia hy vọng cuối cùng cho con gái mình:


"Chuyện thay đổi triều đại cách đây đã mười năm rồi, trong khoảng thời gian đó cũng không xảy ra việc gì, sao ông còn lo ngại?"
"Thiên hạ lúc nào cũng có vẻ thái bình như vậy, nhưng lòng người chưa yên hết được đâu. Thử hỏi Trần Triều không có ta chống đỡ, liệu có thể vững như bàn thạch đến bây giờ không? Vậy nên, trước khi ta nhắm mắt, ít nhất ta cũng phải thấy được Lý Chiêu Hoàng không còn uy hiếp gì đối với họ nhà ta." Trần Thủ Độ giải thích.
Với tư cách là người đã thuộc hết những kĩ xảo trong chốn quyền mưu, Thủ Độ hiểu rằng sự ổn định chỉ là bề mặt, bên dưới vẫn luôn là những âm mưu hay những vọng tưởng lật đổ triều đình đang chờ thời cơ để bùng phát. Ông cũng không giấu giếm công lao của mình trong việc giữ vững triều Trần suốt thời gian qua và quyết tâm hoàn thành sứ mệnh này đến tận hơi thở cuối cùng.
Linh Từ Quốc Mẫu tỏ vẻ buồn bã vì trái tim nhói đau trước thực tế phũ phàng. Tuy rằng bà đã bị thuyết phục, nhưng vẫn còn do dự không quyết: "Làm vậy, có phải là 'qua cầu rút ván' quá không?"
Trần Thủ Độ giọng trầm xuống, ánh mắt xa xăm như đang nhìn về tương lai:
"Nếu thực sự nhẫn tâm, thì Chiêu Thánh hoàng hậu đã không thể sống đến ngày hôm nay rồi. Ta đã nể tình nó, vì nó là con gái của nàng quá còn gì. Nhưng nữ nhi là nữ nhi, triều cuộc là triều cuộc, ngôi hậu không thể cho được."
Ông tiếp tục, giọng đều đều tuôn ra như đang thuyết giảng một cuốn sách về âm mưu đã được viết sẵn, chỉ chờ đến ngày lật trang công bố thiên hạ:
"Mười năm qua ta không yên tâm chút nào, nhưng ta không muốn ra tay. Giờ đây hoàng hậu không con đã lâu, vừa hay lại là một lí do hợp lý để phế truất, mà dùng chị gái Thuận Thiên để lấp vào chỗ khuyết, phế như không phế, cũng tránh được lời chỉ trích của người thiên hạ. Sau đó thì, lập con trai của Thuận Thiên đang mang thai làm thái tử, như vậy thì một mũi tên đã có thể bắn ba con nhạn."
Trần Thủ Độ ngồi xuống bàn uống trà thong thả, vẻ mặt thỏa mãn với sự điều khiển của mình. Trong tâm trí ông thì mọi mảnh ghép đã khớp vào vị trí, chỉ còn chờ thời điểm để thực thi:
"Ta chọn Thuận Thiên cũng là nghĩ cho nàng thôi, nếu nàng không đồng ý thì đành phải lập người khác làm hậu, như vậy chỉ thiệt cho nàng."
Người phụ nữ bình thường sẽ đặt con cái của họ lên hàng đầu, nhưng Linh Từ Quốc Mẫu là “Quốc Mẫu” của sơn hà xã tắc, tất nhiên sự lựa chọn của người sẽ phải đặt quốc gia và hoàng tộc lên đầu tiên.


"Ta biết ông chỉ một lòng lo cho quốc gia dòng tộc, nhưng dẫu sao huyết mạch tương liên, tình thân khó bỏ, làm kế ấy chỉ sợ con cháu chúng ta trở mặt mà thôi."
Trần Thủ Độ gõ nhẹ ngón tay lên bàn, âm thanh nhỏ nhưng dứt khoát. Giọng ông trầm tĩnh đầy tự tin hiếm thấy:
"Chính vì ta biết huyết mạch tương liên, tình thân khó bỏ, cho nên mới ra hạ sách này. Dù cho có vì chuyện này mà sinh thù hận, thì người trong nhà vẫn sẽ vì hai chữ 'tình thân' mà không đến nỗi huynh đệ tương tàn. Chứ nếu dùng kế này áp dụng cho người ngoài, thì sẽ thất bại thảm hại."
Một thoáng im lặng, không phải quá dài nhưng cũng đủ làm người ta rùng mình.
"Nhưng có khi nào ông tính sai không? Lỡ như anh em họ, Quan gia và Trần Liễu...hận nhau đến mức không thể giảng hòa?"
Trần Thủ Độ lắc đầu, nhẹ nhàng đáp:
"Trong hoàng cung này, ngoài chuyện tranh giành hoàng vị ra sẽ không có chuyện người thân tàn sát lẫn nhau đâu. Việc này chỉ liên quan đến nữ nhân thôi, ta nghĩ cũng không đáng gì."
Nghe xong những lời ông nói, bà chỉ biết thở dài. Nỗi lo lắng của người làm mẹ rõ ràng là không nguôi như đám mây đen trên đầu không chịu tan đi. Trong tâm trí bà hiện lên hình ảnh những đứa con đau khổ, những trái tim vỡ vụn và cả những giọt nước mắt sẽ phải rơi xuống:
"Cứ cho là như vậy, nhưng liệu mấy đứa trẻ có chịu nghe lời không? Chúng đều là những người đứng đầu thiên hạ, ông nghĩ sẽ khuyên thế nào để chúng làm cái chuyện...không hợp đạo lý này?"
Trần Thủ Độ đứng thẳng người, ánh mắt không chút bối rối, giọng đầy quyền uy:
"Nàng khuyên Chiêu Thánh và Thuận Thiên con gái nàng đi. Phía bên ta sẽ tìm mọi cách để thuyết phục Quan gia và Trần Liễu. Ta hy sinh hai đứa cháu, nàng hy sinh hai đứa con để cơ nghiệp nhà ta đời đời vững chắc, như vậy cũng công bằng rồi. Muốn giữ được giang sơn thì không thể tránh được việc tàn nhẫn. Phu nhân không phải người tầm thường nên chắc có thể hiểu tấm lòng của ta."
Trần Thủ Độ quay lại, ánh mắt muôn phần lạnh tanh:
"Hoài Vương Trần Liễu có thể cưới thêm nữ nhân và sinh con khác. Còn nếu triều Trần không người nối dõi, không chỉ Quan gia mất ngôi mà cả dòng họ ta cũng sẽ sụp đổ."
Trần Thị Dung rùng mình. Bà biết rõ chồng mình là người thế nào, đó luôn là con người thật của ông, là người sẽ bất chấp tất cả vì đại nghiệp thiên thu.
"Thái sư đã quyết..." bà nói, giọng run run, "vậy tôi cũng không dám can ngăn. Tôi chỉ đành tìm cách hóa giải mối thù không đội trời chung sau này giữa hai anh em họ Trần chúng mà thôi."
Ánh nến chợt lay động, như thể có gió lùa vào từ khe cửa. Cái bóng của Trần Thủ Độ vươn dài trên tường như một con quỷ đang giăng bẫy chờ thu được mồi.
"Ngày mai," ông nói, "Ta sẽ bàn với Quan gia. Hy vọng cháu ta đủ khôn ngoan để hiểu thế nào là vì đại cuộc ."
Mời các bạn xem tiếp phần 2: Trần Liễu Mất Vợ: Bi Kịch Tình Yêu và Quyền Lực Nhà Trần phần 2
Nguồn tham khảo: Vì sao Trần Liễu hận vua Trần Thái Tông đến chết?
(Mọi chi tiết trong bài đều do mình tưởng tượng thôi nhé ^-^)
Comments
Nơi Trang cập nhật các thông tin giải trí thú vị hài hước về kinh tế xanh, các giải pháp vì môi trường và sự phát triển bền vững ở Việt Nam và trên khắp thế giới