Hưng Đạo Vương Trần Quốc Tuấn có theo lời cha Trần Liễu? phần 6

Hưng Đạo Vương Trần Quốc Tuấn từng nghe lời trăn trối gì của cha? Liệu ông chọn báo thù hay trung nghĩa? Bi kịch cha ông Trần Liễu để lại đã dẫn tới điều gì

Mời các bạn xem lại phần 5 trước khi xem phần 6 này nhé: Trần Liễu là ai: vì sao được gọi An Sinh Vương phần 5

Ông khó nhọc với tay lấy chiếc hộp gỗ đặt lên trên giường, mở ra và lấy từ trong đó một mảnh lụa cũ đã ngả màu vàng theo thời gian.

"Đây là bức họa duy nhất của mẹ con, công chúa Thuận Thiên, khi còn là phu nhân của ta."

Quốc Tuấn nhận lấy bức họa, lòng bỗng thắt lại. Trong bức tranh là một người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng đang mỉm cười hạnh phúc bên cạnh một người đàn ông trẻ tuổi - Trần Liễu thời tráng niên. Dẫu bà không phải là mẹ ruột của Quốc Tuấn, nhưng dù sao cũng là người mà phụ thân ông đã hết lòng yêu thương lúc xưa.

"Mẹ con... và cha" chàng trai thì thầm.

"Phải," Trần Liễu nhìn con đăm đăm, "Sự thật đầy đủ ta đã kể cho con rất nhiều lần rồi. Hôm nay ta chỉ nhắc lại. Nàng ấy đang mang thai Quốc Khang thì bị hoàng thúc của ta và Quan gia ép vào cung làm hoàng hậu. Em trai ta, cũng là hoàng thúc của con đã hứa với ta sẽ không đụng đến nàng, nhưng rồi..."

Ông ngừng lại, cơn ho dữ dội khiến cả người run rẩy. Khi cơn ho dịu xuống, máu tươi đã rỉ ra nơi khóe miệng.

Quốc Tuấn lau máu cho cha, lòng đau như cắt: "Cha, xin đừng nói nữa."

"Không, con phải khắc sâu chuyện này!" Trần Liễu nắm lấy cổ tay con trai, bất ngờ mạnh mẽ. "Đó là mối hận của chi trưởng họ Trần chúng ta."

Quốc Tuấn im lặng, cảm giác như có gánh nặng vô hình đang đè lên vai mình. "Con trai" Trần Liễu thì thầm, giọng trở nên khàn đặc, "ta muốn con hứa với ta một điều."

"Vâng, thưa cha."

Lời trăn trối của Trần Liễu và bước ngoặt trong cuộc đời Trần Quốc Tuấn - phần 6

Trần Liễu trăn trối trên giường bệnh
Trần Liễu trăn trối trên giường bệnh

Trần Liễu đột nhiên vùng dậy, sức lực như được tiếp thêm bởi ngọn lửa hận thù cuối cùng. Ông níu lấy vai con trai, ánh mắt long lên một cách kì lạ:

"Con có phải là con trai ta không? Con có phải là người con hiếu thảo không?"

"Dạ phải, con là con trai phụ vương. Con luôn hiếu thảo với Người." Quốc Tuấn đáp, giọng chắc nịch nhưng trong lòng bắt đầu dâng lên nỗi bất an.

"Vậy thì..." Trần Liễu hạ giọng xuống, gần như một lời thì thầm, nhưng mỗi chữ đều rõ ràng như khắc vào đá: "Con không vì cha lấy được thiên hạ, thì cha chết dưới suối vàng cũng không nhắm mắt được."

Câu nói như sét đánh ngang tai thứ tử Trần Quốc Tuấn. Cậu hiểu rõ ý cha ý cha đến rõ mồn một. Không gì ý nghĩa hơn bằng việc trả thù trong hoàn cảnh này. Hơn nữa, điều đáng sợ hơn lại là báo thù bằng cách đem sinh linh của toàn thiên hạ phải cùng chịu chung kiếp số với mình như vậy.

"Cha..." Quốc Tuấn lúng túng.

"Hãy hứa với ta!" Trần Liễu gằn giọng, đôi mắt như muốn thiêu sống kẻ nào dám phản lại. "Hãy hứa rằng con sẽ lấy lại những gì đáng lẽ thuộc về gia tộc chúng ta!"

Đứng trước giường bệnh của cha, trước lời thỉnh cầu đau đớn ấy, Quốc Tuấn không thể từ chối. Nhưng trong thâm tâm, một giọng nói khác luôn vang lên trong tâm trí - giọng nói của lý trí, của lòng trung thành với quốc gia hiện lên mãnh liệt.

"Con xin hứa," cuối cùng cậu gật đầu, "con sẽ làm những gì cần thiết để cha được an lòng."

Một nụ cười nhạt hiện lên trên môi Trần Liễu. Trong đôi mắt đã mờ đục vì bệnh tật, người ta bỗng thấy ánh lên tia sáng của sự mãn nguyện, rằng ông sẽ ra đi thanh thản trong niềm tin rằng con trai mình sẽ trả được thù.

Trần Liễu bỗng nhớ về năm tháng khi xưa như một thước phim quay chậm. Năm ấy hoàng đệ nói sẽ không động đến phu nhân ông. Nhưng rồi... Hoảng, Khải, Vĩnh, Tắc... Những đứa con tiếp sau đó của nàng không phải là của ông. Mỗi lần nhìn thấy chúng, ông như bị cắt từng khúc ruột. Mỗi đứa con sinh ra là một lần ông bị phản bội. Bởi vậy nên, ông mơ ước có một ngày nhi tử của An Sinh Vương sẽ xứng đáng ở trên ngai vàng, để cho những người góp mặt trong việc tước đoạt kia sẽ phải trả giá.

Khi Trần Liễu trút hơi thở cuối cùng trong vòng tay con trai, miệng vẫn thì thầm hai từ "thiên hạ" như là lời nhắc nhở cuối cùng với thứ tử về một nỗi hận thù chưa được giải tỏa.

HÓA GIẢI HẬN THÙ

Trăng sáng treo lơ lửng trên đỉnh núi trong đêm khuya tĩnh mịch. Bên ngọn nến lung linh huyền ảo, Trần Quốc Tuấn ngồi trầm ngâm trước bài vị của người cha đã khuất. Đã ba tháng kể từ khi Trần Liễu nhắm mắt, nhưng lời trăn trối của ông vẫn vang vọng trong tâm trí người con trai như lời sấm truyền cứ vang không dứt.

"Con không vì cha lấy được thiên hạ, thì cha chết dưới suối vàng cũng không nhắm mắt được."

Lời di ngôn ấy, gánh nặng ấy, đã khiến Quốc Tuấn thao thức bao đêm. Đôi mắt sắc sảo của chàng nhìn đăm đăm vào bức tranh họa lại của người cha kiêu hãnh, tự hỏi đâu mới là con đường đúng đắn phải đi.

Quốc Tuấn trăn trở dưới trăng
Quốc Tuấn trăn trở dưới trăng

"Ông trời ơi..." Quốc Tuấn thầm thì, "Ta phải làm gì đây? Đi theo con đường báo thù của phụ thân hay bước trên con đường trung nghĩa?"

Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng làm gián đoạn dòng suy tưởng của chàng. Thì ra là một thị vệ cúi đầu cung kính bước vào.

"Bẩm vương gia, có chiếu chỉ từ Quan gia."

Quốc Tuấn nhíu mày, đón lấy cuộn giấy có đóng ấn rồng vàng. Đó là chiếu chỉ triệu hồi từ Trần Thái Tông - người cậu ruột, người em trai của cha chàng và cũng là người chủ nhân của vương triều mà cha chàng muốn chàng lật đổ.

"Truyền lệnh, chuẩn bị hành trang. Ta sẽ vào kinh gặp Quan gia." Quốc Tuấn quyết đoán ra lệnh, dù trong lòng vẫn còn đang giằng xé.

Sáng hôm sau, khi vầng thái dương vừa ló dạng sau những rặng núi xa xa, đoàn người của Quốc Tuấn đã lên đường. Suốt hành trình dài ấy, chàng im lặng nhưng đầu óc quay cuồng với những suy nghĩ trái chiều. Một bên là lời hứa với cha, một bên là bổn phận với đất nước. Nếu chọn đi con đường báo thù cá nhân, liệu đất nước sẽ ra sao? Nếu phản bội lời cha, liệu chàng có còn là người con hiếu thảo?

Khi đoàn người vào đến kinh thành, Quốc Tuấn được dẫn thẳng đến ngự điện. Nơi đây, trên ngai vàng chạm khắc hình rồng chính là vua Trần Thái Tông, người em trai của cha chàng, người mà cha chàng căm thù suốt đời.

"Quốc Tuấn, cháu trai của trẫm." Trần Thái Tông ôn tồn lên tiếng, "Cháu đã đến."

Quốc Tuấn vội hành lễ: "Thần tham kiến Quan gia."

"Đứng dậy đi, chúng ta là họ hàng thân thiết, không cần phải quá câu nệ lễ nghi." Vua Thái Tông mỉm cười đỡ Quốc Tuấn đứng lên.

“Hôm nay đặc biệt, không có quân thần gì hết, chỉ có chú cháu mấy người chúng ta ở đây nói chuyện với nhau thôi, được không?” nhà vua từ tốn dặn trước cho cháu trai đỡ bỡ ngỡ.

Khi Quốc Tuấn đứng dậy, chàng mới nhận ra rằng trong điện không chỉ có nhà vua, mà còn có thái tử Hoảng (vua Trần Thánh Tông sau này), thái tử là con trai của Thái Tông và Thuận Thiên hoàng hậu - vợ cũ của cha Quốc Tuấn ngày xưa.

"Quốc Tuấn, cháu ta." Trần Thái Tông tiến lại gần, giọng nghẹn ngào xúc động. "Ta vẫn nhớ khi cháu còn nhỏ, ta thường bế cháu trên tay. Giờ cháu đã trưởng thành rồi."

Quốc Tuấn đứng im như tượng đá, tâm trí xáo động. Lần đầu tiên sau bao nhiêu năm, chàng đối diện với người đàn ông mà cha chàng căm ghét nhất trên đời, nhưng trong đôi mắt già nua ấy, chàng không thấy sự thù hận hay kiêu ngạo như lời đồn, mà chỉ thấy nỗi buồn và sự hối tiếc đã nặng trĩu trong thời gian dài.

"Quốc Tuấn, ta biết những gì đã xảy ra giữa ta và cha cháu." Trần Thái Tông chậm rãi nói, đôi mắt nhìn thẳng vào Quốc Tuấn. "Ta biết trong lòng cháu hẳn còn nhiều giận hờn, nhiều thắc mắc."

Quốc Tuấn im lặng, không đáp.

"Ta cũng biết, có lẽ đến trước lúc mất, phụ thân của cháu vẫn không tha thứ cho ta."

(Lời trăn trối năm đó của An Sinh Vương Trần Liễu đã được ghi vào sử sách, nhưng làm sao mọi người lại biết, liệu rằng nhà vua và hoàng tộc khi đó có biết được không, đó là những điều bí ẩn đến bây giờ vẫn chưa có lời giải đáp.)

"Quan gia..." Quốc Tuấn bắt đầu mở lời, nhưng lại nghẹn ngào không nói tiếp được.

"Hãy nghe ta nói, Quốc Tuấn." Trần Thái Tông tiếp lời. "Dù chuyện quá khứ thế nào đi nữa, ta cũng cảm thấy bản thân có điều không phải với phụ thân cháu. Và cái giá phải trả chính là mối hận thù suốt đời của người anh mà ta yêu quý nhất."

Quốc Tuấn cảm thấy như có một tảng đá được nhấc khỏi lồng ngực. Lần đầu tiên trong đời, chàng nghe được lời thú nhận từ chính miệng người chú ruột - thứ mà cha chàng không bao giờ có cơ hội được nghe thấy.

"Ta không mong cháu tha thứ cho ta." Trần Thái Tông tiếp tục. "Nhưng ta mong cháu hiểu, ta đã hối hận mỗi ngày trong suốt những năm qua. Và nếu có thể, ta chỉ mong được làm lại từ đầu."

Một phút im lặng nặng nề trôi qua. Nhà vua vỗ vai Quốc Tuấn: “Nói những lời này, cũng không phải để khơi lại những chuyện đau buồn năm xưa, mà chỉ muốn bù đắp lại những điều khiến ta nuối tiếc.”

"Ta đã bàn với Linh Từ Quốc Mẫu một điều" Vua Trần Thái Tông nói. "Thực lòng ta và bà ấy đều muốn hóa giải mọi hiềm khích giữa hai chi họ, vậy nên ta muốn ... nữ nhi của phụ thân cháu sẽ trở thành hoàng hậu của đất nước này. Dòng máu của An Sinh Vương và dòng máu của Trần Cảnh ta sẽ hòa làm một trong thế hệ con cháu tiếp theo."

Quốc Tuấn hơi ngạc nhiên: “Ý Quan gia muốn, lấy em gái thần gả cho thái tử?”

Trần Quốc Tuấn Trần Thái Tông gặp nhau
Trần Quốc Tuấn Trần Thái Tông gặp nhau

“Đúng vậy” nhà vua dứt khoát.

Đứng gần đó là thái tử Hoảng, ngài cũng đang mỉm cười mãn nguyện với quyết định trên.

“Không những thế, từ nay về sau, nữ nhi của cháu, cháu gái của cháu đều sẽ được gả cho con cháu của ta và được phong hậu. Đó chính là di nguyện trước lúc lâm chung của ta. (quay sang thái tử) Hoảng nhi, con nghĩ sao?”

“Nhi thần và nhi tử của nhi thần nhất định tuân theo lời dạy của phụ hoàng, nhất định đối xử thật tốt với hoàng hậu và không để người trong An Sinh phủ phải chịu thiệt thòi, kể cả huynh trưởng Quốc Khang nữa.”

Vua Trần Thái Tông mỉm cười viên mãn. Ít ra trước lúc ra đi, ông cũng có thể dặn dò và sắp xếp vài chuyện hôn sự tốt đẹp. Dù sao sau nhiều năm như vậy, ông cũng đã dũng cảm đối diện với chính mình để sửa chữa những sai sót trong quá khứ, đó chẳng phải là điều nên làm hay sao?

Ông quay sang Quốc Tuấn: “Cuộc đời của huynh đệ ta đã trải qua những điều không như ý, ta hy vọng những đời sau không tiếp tục mang theo mối hận này. Oan gia nên giải không nên kết. Suy cho cùng, tình thân là điều vô cùng thiêng liêng cao quý. Phải có duyên nhiều kiếp thì kiếp này mới được làm người thân của nhau.”

Nhà vua đặt tay của Quốc Tuấn lên bàn tay của thái tử, trong lòng thật sự gửi gắm rất nhiều hy vọng.

“Ta hy vọng huynh đệ các con có thể hàn gắn lại những vết thương xưa, sát cánh bên nhau, cùng nhau bảo vệ quốc gia này. Chứ đừng giống như ta và An Sinh Vương, từ người thân hóa thành thù hận, đến chết cũng không chịu nhìn mặt nhau.”

Ông nhìn lên trần nhà, ánh mắt rưng rưng như đang trò chuyện với linh hồn người đã khuất.

“Thiên hạ này luôn có phần của An Sinh Vương, ta đã dành một nửa giang sơn cho hoàng huynh đó, mong huynh được an nghỉ.”

Ánh sáng từ ngoài hắt vào cung điện chói chang, như trời cao cũng muốn chứng giám cho tấm lòng này của một vị thiên tử. Người làm vua một nước, trên vâng mệnh trời dưới thuận ý dân, nhưng ở giữa trong trái tim đã mang theo bao nhiêu vết thương mà thiên hạ mấy ai có thể nhìn thấu.

Quốc Tuấn lặng lẽ gật đầu, trong lòng ông nhận ra rất rõ dư vị của tình thân. Nếu phụ thân ông có thể nghe được những lời này từ tận đáy lòng của em trai ngài, có lẽ ông sẽ không còn muốn trăn trối như vậy với ngài nữa.

Khi bước ra khỏi cung điện, Quốc Tuấn nhìn lên bầu trời xanh thẳm. Một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo hương thơm của hoa sứ rất ngọt ngào. Chàng cảm thấy như gánh nặng trên vai mình đã nhẹ đi rất nhiều.

Một cánh chim bay vút qua bầu trời, vô cùng tự do và thanh thản. Quốc Tuấn mỉm cười, biết rằng mình nên đi con đường thế nào cho đúng thiên đạo. Trời đất mênh mông này đều vận hành theo lẽ tự nhiên và luật nhân quả. Sứ mệnh của mọi người trên thế gian bất kể thân phận, là làm sao tìm được đúng ý trời để mà theo đuổi, mà cái được gọi là thiên đạo, không gì nằm ngoài “chúng sinh bình đẳng” và “ông trời có đức hiếu sinh”.

Sau đó, về phần các đời vua nhà Trần cũng đã chọn nữ nhi xuất phát từ nhánh chi trưởng của dòng họ Trần - An Sinh Vương để lập hậu. Xuất phát từ vua Trần Thánh Tông lập Nguyên Thánh Thiên Cảm hoàng hậu, em gái Hưng Đạo Vương, con gái An Sinh Vương. Sau đó là đến đời vua Trần Nhân Tông đã lập Khâm Từ Bảo Thánh hoàng hậu, Tuyên Từ Bảo Thánh hoàng hậu đều là con gái của Hưng Đạo Vương. Đến đời vua Trần Anh Tông cũng đã lập Văn Đức Phu Nhân, Bảo Từ Thuận Thánh hoàng hậu...như thể đảm bảo rằng việc bảo vệ tình thân của gia tộc vẫn luôn là mục tiêu tối thượng của hai nhà trước mọi sóng gió cạm bẫy của cung đình.

Và lịch sử về sau đã ghi nhận: Trần Quốc Tuấn, con trai của Trần Liễu, không cướp ngôi nhà Trần như lời trăn trối của cha mà trở thành một trong những vị tướng vĩ đại nhất của dân tộc, người đã cùng triều Trần hai lần đánh bại quân Nguyên Mông hung bạo với những kế sách như vườn không nhà trống, cắm cọc trên sông Bạch Đằng.... Với trí tuệ và lòng nhân ái, ông đã hóa giải mối thù của cha bằng cách bảo vệ quê hương và phụng sự cho đất nước, làm tròn hiếu đạo với muôn dân và với sơn hà xã tắc.

Khép lại nỗi bi kịch của hoàng tộc là một chân trời mới của hy vọng lại được mở ra. Lịch sử vẫn còn ở đó, vẫn còn nhiều giai thoại để người đời sau tìm hiểu, khám phá và ghi nhận, để rồi đây mỗi bước chân con cháu đi hôm nay và mai sau, đều có bóng dáng của tiền nhân khắc ghi trong tâm trí.

Hãy cùng đến với cuốn sách kì này: Trần Triều Nhàn Thoại của tác giả Đồng Lạc nhé!

Nguồn tham khảo: Vì sao Trần Liễu hận vua Trần Thái Tông đến chết?

(Mọi chi tiết trong bài đều do mình tưởng tượng thôi nhé ^-^)

trần triều nhàn thoại

tác giả đồng lạc

Shopee

Shopee

Trần Triều nhàn thoại Đồng Lạc
Trần Triều nhàn thoại Đồng Lạc

Khuyến cáo: mọi người nên tìm hiểu kỹ thêm về sản phẩm trước khi đặt mua nhé. Bên mình đã cố gắng chọn lọc các sản phẩm chất lượng nhưng cũng không thể đảm bảo được hết và cũng tùy thuộc nhà sản xuất nữa, mong mọi người thông cảm. Nếu chưa tin tưởng thì cũng đừng quyết định mua quá sớm nhé!

Comments

Nơi Trang cập nhật các thông tin giải trí thú vị hài hước về kinh tế xanh, các giải pháp vì môi trường và sự phát triển bền vững ở Việt Nam và trên khắp thế giới