Trần Liễu Mất Vợ: Bi Kịch Tình Yêu và Quyền Lực Nhà Trần phần 2

Trần Liễu mất vợ - bi kịch đau lòng nhà Trần. Liệu âm mưu của Trần Thủ Độ có phá hủy tình anh em giữa Trần Liễu và Trần Cảnh? Khám phá truyện dã sử tại đây

Mời các bạn xem lại phần 1 trước khi xem phần 2 này nhé: Âm mưu của Trần Thủ Độ: Khi quyền lực vượt lên trên tình thân phần 1

KHOẢNH KHẮC TRƯỚC BÌNH MINH

Tại phủ Hoài vương, Trần Liễu đang ngồi trong thư phòng nhỏ, vuốt ve chiếc bụng nhô lên của vợ mình - công chúa Thuận Thiên. Ánh nến trong phòng toả sáng dịu nhẹ với không khí ấm áp và thanh bình hiếm hoi giữa những thăng trầm của triều chính.

"Phu quân" Thuận Thiên mỉm cười nhẹ nhàng "Ngài đoán xem, đứa bé trong bụng thiếp là trai hay gái?"

Trần Liễu mỉm cười, ánh mắt dạt dào yêu thương. "Trai hay gái cũng là con ta, là máu mủ của ta. Nếu là con trai, ta sẽ dạy nó thành tướng tài, nếu là con gái, ta sẽ dạy nó thành thục nữ đảm đang như nàng."

"Nhưng trong thâm tâm, chắc phu quân vẫn mong con trai?" Thuận Thiên hỏi, ánh mắt có hơi tinh nghịch như nàng biết trước nàng sẽ sinh ra một vương tử.

Trần Liễu bật cười. "Nàng biết ta quá rõ. Phải, ta mong là con trai. Để sau này nó có thể nối nghiệp của ta, phò tá em trai ta trên ngai vàng."

Bỗng có một nỗi buồn thoáng qua ánh mắt Trần Liễu. Trong một giây, ông im lặng, như đang nghĩ về điều gì đó xa xăm.

"Có điều gì phiền muộn sao, phu quân?" Thuận Thiên nhẹ nhàng hỏi.

Trần Liễu thở dài: "Đôi khi ta tự hỏi, giá như ta là người lên ngôi thay vì em trai ta. Cha ta là trưởng tộc. Ta là con trưởng, lẽ ra..."

Ông ngừng lại, như thể chính ông cũng không muốn nói hết câu. Thuận Thiên nắm lấy tay chồng, xiết nhẹ.

"Phu quân không nên nghĩ vậy. Quan gia lên ngôi là vì thiên mệnh, không phải vì ai sắp đặt."

Trần Liễu cười nhạt. "Thiên mệnh? Hay là do Hoàng thúc ta sắp đặt? Nàng không biết đấy thôi. Khi Lý Chiêu Hoàng còn nhỏ, đáng lẽ ta mới là người được chọn kết hôn với em gái nàng. Nhưng ông ta lại chọn em ta (Trần Thái Tông)."

Ánh mắt Trần Liễu tối sầm lại. "Ta thương em trai của ta, đó là lời thật lòng. Nhưng đôi khi ta không thể không tự hỏi: lẽ ra ta mới là người ngồi trên ngai vàng đó..."

Đêm đó, Trần Liễu nằm trằn trọc thao thức không ngủ nổi. Bên cạnh, Thuận Thiên phu nhân ông đã ngủ say, bàn tay đặt trên bụng nhẹ nhàng như đang bảo vệ đứa con chưa chào đời. Ông nhìn phu nhân, lòng tràn ngập yêu thương. Từ khi cưới Thuận Thiên, ông mới thực sự hiểu thế nào là hạnh phúc ở chốn cung đình. Nàng như ánh sáng dịu dàng xua tan đi bóng tối của sự đố kị và nuối tiếc trong lòng của ông.

"Có thể ta không phải là vua của thiên hạ" Trần Liễu thầm nghĩ, "nhưng ta có một gia đình hạnh phúc với nàng. Và đứa con này... nó sẽ là niềm an ủi duy nhất cho ta."

Bi Kịch Trần Liễu: Mất Thuận Thiên vì Âm Mưu Triều Đình phần 2

Trần Liễu và Thuận Thiên trong Thư Phòng
Trần Liễu và Thuận Thiên trong Thư Phòng

Trần Liễu không biết rằng, chỉ vài ngày sau, hạnh phúc mong manh ấy sẽ bị vùi dập không thương tiếc bởi chính những người thân cận nhất của ông gây ra.

BIẾN CỐ ĐỔI PHU NHÂN LẤY CON NỐI DÕI

Buổi chầu hôm đó tại triều đình Thăng Long đặc biệt căng thẳng. Tin tức từ cung nội đã lan truyền ra ngoài - Thái sư Trần Thủ Độ muốn đưa công chúa Thuận Thiên, vợ của Trần Liễu, vào cung làm hoàng hậu của Trần Thái Tông.

Trong điện Thiên An, Trần Thái Tông ngồi trên ngai vàng, sắc mặt tái nhợt. Trước mặt ông là Thái sư Trần Thủ Độ uy quyền lừng lẫy.

"Thần xin Quan gia xem xét việc này." Trần Thủ Độ nói, giọng đều đều. "Lý hoàng hậu đã không sinh được hoàng tử sau mười năm. Trong khi đó, công chúa Thuận Thiên đang mang thai ba tháng. Đưa Thuận Thiên vào cung là cách bảo đảm cho ngôi báu của nhà Trần ta"

"Không được!"

Tiếng đập bàn vang vọng khắp đại điện. Trần Cảnh đứng bật dậy, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy. Quét mắt qua những gương mặt khựng lại trong sự bất ngờ, vị vua trẻ thấy tim mình đập dồn dập vì quá căng thẳng. Hơn chín năm trên ngôi báu đã dạy cho Trần Thái Tông biết cách kiềm chế cảm xúc, nhưng lúc này đây, không gì có thể kìm nén một cơn thịnh nộ đang sôi sục trong lòng.

"Ta không thể nào..." - Trần Thái Tông nhấn mạnh từng chữ - "...cướp vợ của anh ta được!"

Trần Thủ Độ, người vừa đề xuất kế hoạch táo bạo, vẫn đứng yên tại chỗ, không có chút gì cảm thấy phải dừng tay.

"Quan gia" Trần Thủ Độ tiến lên một bước, giọng trầm xuống, "Giang sơn lúc nào cũng quan trọng hơn tình cảm huynh đệ. Đại sự triều đình không phải chuyện đùa. Nếu Quan gia không có người nối dõi, liệu ngai vàng mà người đang ngồi có được yên không? Hay sẽ rơi vào tay kẻ khác - có thể là chính là đứa con trong bụng Thuận Thiên lúc này của Hoài vương?"

Trần Thái Tông lặng người, không ngờ hoàng thúc của ông lại có thể nghi ngờ người anh trai thân nhất của mình. Liệu đây chỉ là chuyện con nối dõi, hay là cuộc đấu tranh quyền lực giữa các nhánh trong hoàng tộc triều Trần?

"Dù sao đi nữa, Trẫm không thể bất nghĩa với anh trai mình." Trần Thái Tông lắc đầu, giọng run run. "Hoài vương và Thuận Thiên yêu nhau sâu đậm. Trẫm không thể..."

"Nhưng Quan gia có thể không lo cho an nguy của quốc gia sao?" Trần Thủ Độ ngắt lời, giọng sắc như dao. "Quan gia nghĩ Hoài Vương anh trai mình sẽ không nhân cơ hội này để giành quyền lực? Ngài ấy vốn luôn cho rằng mình mới là người xứng đáng với ngai vàng. Và một khi đứa trẻ của ông ta được sinh ra trước con của Quan gia, Hoài Vương sẽ sinh lòng khác, thiên hạ sẽ đổi chiều và triều đình ta sẽ không tránh được một trận mưa máu gió tanh"

Trần Thái Tông giật mình. Làm sao Trần Thủ Độ có thể nói ra những lời này để chia cắt tình huynh đệ nồng hậu giữa hai người họ? Chẳng phải họ đều là cháu của ông sao? Vì sao có thể...?

"Không!" Thái Tông phản đối. "Hoài vương không phải người như vậy. Huynh ấy luôn ủng hộ trẫm."

Trần Thái Tông Đối Mặt Trần Thủ Độ trong Đại Điện
Trần Thái Tông Đối Mặt Trần Thủ Độ trong Đại Điện

"Vậy sao!" Trần Thủ Độ mỉm cười lạnh lùng. "Thế Quan gia không thấy ánh mắt ganh tị mỗi khi Hoài vương nhìn Quan gia trên ngai vàng? Không nghe những lời than thở của ông ta với các tướng lĩnh? Quan gia quá tin người và thần không muốn đó trở thành điểm yếu của người."

Trần Thái Tông im lặng.

"Thái sư" cuối cùng ông lên tiếng, "Trẫm hiểu lòng trung thành của ngài với nhà Trần. Nhưng việc này... trẫm cần suy nghĩ thêm."

"Quan gia không có nhiều thời gian đâu." Trần Thủ Độ nói, giọng không che giấu sự nóng vội. "Mỗi ngày trôi qua, đứa trẻ trong bụng Thuận Thiên lại lớn thêm một chút. Mỗi ngày trôi qua, mối đe dọa với ngai vàng của Quan gia lại lớn thêm một chút nữa."

Nhà vua nhắm mắt lại, như không muốn nhìn thấy tương lai đen tối sắp xảy ra.

"Trong cung đã chuẩn bị xong" Thủ Độ nói tiếp, "Hoàng hậu Chiêu Thánh sẽ giáng chức xuống làm công chúa. Còn công chúa Thuận Thiên sẽ vào cung tối nay. Quan gia chỉ cần..."

"Không được!"

Tiếng hét vang vọng khắp đại điện. Các cung nữ quỳ rạp xuống, không dám ngẩng đầu lên. Thái Tông thấy cổ họng mình nghẹn lại. Trong một khoảnh khắc, ông tưởng như nhìn thấy gương mặt anh trai - Trần Liễu - người đã luôn yêu thương và bảo vệ mình từ thuở ấu thơ...

Những kỷ niệm vui vẻ của hai anh em bỗng chốc ùa về, nào là Trần Liễu lần đầu tiên dạy ông cách giương cung bắn tên, Trần Liễu nghiêm khắc dạy ông đọc sách Thánh hiền, cũng chính người anh trai đó tự hào vỗ vai ông ngày ông lên ngôi...

Và giờ đây, Trần Thủ Độ muốn ông cướp đi người vợ đang mang thai của anh mình...

Thái sư thở phào một tiếng, đăm chiêu suy nghĩ nên nói cái gì tiếp theo.

“Nếu hoàng thúc còn ép trẫm nữa, trẫm sẽ rời bỏ giang sơn này, sau đó hoàng thúc muốn làm gì thì làm.”

Thái Tông hậm hực bước xuống, người muốn rời khỏi thật nhưng lại bị cánh tay của Trần Thủ Độ ngăn lại.

“Thánh chỉ đã viết ra rồi, Quan gia đóng ấn vào đó, xong rồi người muốn đi đâu thì đi.”

Thái Tông quay người lại nhìn hoàng thúc, vẻ tức giận pha chút ngạc nhiên.

“Người đóng ấn xong, thần sẽ không cản” Thủ Độ đáp.

Thái Tông quay người lại, lập tức dùng ấn ngọc đóng vào chiếu chỉ, bởi ngài tin rằng cho dù chiếu chỉ được ban ra mà ngài đã đi tu hay lẩn khuất ở đâu đó rồi, thì thái sư đem Thuận Thiên về biết gả cho ai? Chỉ cần hoàng thúc không đặt ngài vào tình huống khó xử nữa, thì dù có trả lại ngai vàng ngài cũng sẽ chấp nhận.

Việc cuối đã xong, Trần Thái Tông bước ra khỏi cung điện, thay đồ cải trang thành dân thường rồi lập tức bí mật đi ngay trong đêm, không quay đầu lại.

"Trẫm là vua một nước" - Thái Tông tự nhủ - "Trẫm có quyền quyết định số phận của chính mình."

Lúc này, Trần Thủ Độ tiến lên long án, cầm lấy chiếu chỉ đã được đóng dấu, xem xét một hồi rồi gọi người vào ra lệnh sẽ đến phủ Hoài Vương để tuyên chỉ. Trong khi đó, thái sư cũng cho người theo dõi tung tích của nhà vua để bảo vệ ngài. Chuyện ầm ĩ như thế vốn vẫn chưa xong, mà là khởi nguồn cho một mối thù âm ỉ kéo dài đến tận mấy đời sau.

ĐẠI CUỘC ĐÃ ĐỊNH

Trong khi đó, tại phủ Hoài Vương, Trần Liễu đang dùng lược chải mái tóc đen mượt của Thuận Thiên. Dưới ánh nến mập mờ, gương mặt thanh tú của nàng hiện ra trong sáng rõ ràng. Ba tháng mang thai đã khiến làn da nàng ánh lên vẻ rạng rỡ kỳ lạ.

"Phu quân" - Thuận Thiên thì thầm, đôi mắt ngước nhìn chồng đầy lo lắng - "Thiếp mơ một giấc mơ rất kỳ lạ."

"Mơ gì vậy, phu nhân?" - Trần Liễu dịu dàng hỏi.

"Thiếp mơ thấy mình là con chim nhỏ, đang ấp trứng trong tổ. Bỗng dưng một cơn gió mạnh thổi đến cuốn thiếp bay đi. Thiếp cố gắng quay lại, nhưng tổ đã tan tành, còn trứng... trứng thì rơi vào tổ của một con đại bàng khác."

Trần Liễu khẽ cau mày. Từ xa xưa, người ta vẫn tin rằng giấc mơ của phụ nữ mang thai thường báo hiệu điềm gì đó, nhưng ông nhanh chóng xua tan ý nghĩ ấy rồi mỉm cười an ủi vợ:

"Chỉ là giấc mơ thôi. Nàng đừng lo lắng quá. Có ta ở đây, không gì có thể chia cắt chúng ta."

Nhưng lời hứa ấy vừa dứt, tiếng gõ cửa dồn dập vang lên. Một thị vệ vội vã bước vào báo tin:

"Bẩm Vương gia, có chỉ dụ khẩn từ hoàng cung. Thái sư Trần Thủ Độ cùng một đội quân đang trên đường đến đây!"

Máu trong người Trần Liễu dường như đông cứng lại. Linh tính mách bảo ông điều gì đó vô cùng xấu sắp xảy ra.

"Thuận Thiên, nàng hãy vào phòng trong" - ông nói, giọng trầm xuống - "Để ta tiếp kiến Thái sư."

Chưa đến một khắc sau, Trần Thủ Độ đã hiện diện trong chính sảnh của phủ Hoài Vương. Không có lời chào hỏi thăm ân cần, không có những câu xã giao thông thường, Thủ Độ lập tức đi thẳng vào vấn đề:

"Hoài Vương, ta mang chiếu chỉ của Quan gia đến. Phu nhân ngài công chúa Thuận Thiên sẽ vào cung ngay đêm nay để làm hoàng hậu thay thế cho Chiêu Thánh. Đây là thánh chỉ, vì triều đình cần có người nối dõi."

Trần Liễu Chứng Kiến Thuận Thiên Bị Đưa Đi
Trần Liễu Chứng Kiến Thuận Thiên Bị Đưa Đi

Trần Liễu đứng như trời trồng, tai ông ù đi như vừa bị sét đánh. Quan gia? Em trai ta? Cướp vợ ta?

"Không thể nào!" - Trần Liễu gầm lên - "Thuận Thiên đang mang thai con của ta! Đây là trò gì vậy Thái sư?"

"Đứa trẻ trong bụng công chúa Thiên Thành sáng ngày mai sẽ chính thức là con của Quan gia" - Thủ Độ lạnh lùng đáp - "còn công chúa, phải tuân theo mệnh lệnh nhập cung làm hậu vì giang sơn của nhà Trần."

"Giang sơn nhà Trần? Hay là vì mưu đồ của riêng ngài?" - Trần Liễu tiến lại gần, tay đặt lên chuôi kiếm - "Ta không cho phép!"

Nhưng đã quá muộn. Từ bốn phía, quân lính nhanh chóng ùa vào bắt người. Từ phòng trong vẳng ra tiếng khóc thét của Thuận Thiên khi những quân lính lôi nàng đi.

“Hộ giá công chúa nhẹ nhàng thôi, nếu dám làm hại công chúa và thai nhi trong bụng ta nhất định phạt nặng không tha” - Thái sư tranh thủ nhắc nhở các binh lính đang thi hành công vụ.

Trần Liễu nhìn thấy cảnh đó, tức mình muốn xông tới, nhưng mũi giáo của đội quân đã chĩa thẳng vào ông.

"Đừng làm việc dại dột, Hoài Vương à" - Thủ Độ nghiêm túc nói - "Đây là mệnh lệnh của triều đình. Kháng cự là khi quân, là tội chết đó."

"Khi quân?" Trần Liễu cười nhạt. "Ta là anh trai của Quan gia, ta phạm tội khi quân từ khi nào vậy? Ta chỉ muốn giữ lại vợ ta, đứa con trong bụng của vợ ta. Ai mà không muốn bảo vệ phu nhân và nhi tử của mình hả?"

“Muốn thế nào thì ngài đọc kĩ thánh chỉ này, đây là ấn tín của Quan gia đã đóng vào, Hoài Vương xem cho rõ đi”

Trần Liễu cầm lấy tờ thánh chỉ mà ông đưa qua, xem từng chữ một rồi nghiến răng nắm chặt tay lại.

“Ngài biết rồi thì đừng có manh động nữa, kẻo trong lúc này lại làm hại đến Thuận Thiên hoàng hậu thì tội danh không thể rửa sạch được đâu” Thủ Độ nói.

Trần Liễu bất lực nhìn vợ mình bị lôi đi, tiếng khóc của nàng như rỉ máu vào trái tim ông. Nhưng Trần Liễu không biết làm gì hơn vì sợ nếu lỡ có chuyện gì quá khích thì sẽ động đến thai nhi trong bụng của nàng. Trong khoảnh khắc ấy, tình nghĩa anh em, lòng trung thành với Trần Cảnh... tất cả đều bỗng chốc tan thành trăm mảnh, chỉ để lại một nỗi căm hận sâu thẳm và dữ dội như ngọn lửa đang bùng cháy trong lòng.

"Trần Cảnh," - ông thì thầm trong cơn phẫn nộ - "sao đệ có thể làm điều này với huynh?"

Mời các bạn xem tiếp phần 3: Trần Thủ Độ và Trần Liễu: Bi Kịch Huynh Đệ Nhà Trần phần 3

Nguồn tham khảo: Vì sao Trần Liễu hận vua Trần Thái Tông đến chết?

(Mọi chi tiết trong bài đều do mình tưởng tượng thôi nhé ^-^)

Comments

Nơi Trang cập nhật các thông tin giải trí thú vị hài hước về kinh tế xanh, các giải pháp vì môi trường và sự phát triển bền vững ở Việt Nam và trên khắp thế giới