Câu chuyện về Trần Quốc Tảng: Cuộc Đời Sự Nghiệp của Đức Ông phần 2
Đức Ông là ai? Câu chuyện về Trần Quốc Tảng từ mâu thuẫn với cha là Hưng Đạo Vương cho đến trấn thủ biên cương và bảo vệ đất nước thời nhà Trần. Hãy xem ngay
Mời mọi người đọc phần 1 trước khi đọc phần 2 này nhé: Trần Quốc Tảng Là Ai: Giữa Lòng Trung và Chữ Hiếu phần 1
Một hồi rất lâu sau đó thì Hưng Đạo Vương mới hạ được cơn giận. Ông từ từ để gươm xuống, nhưng ánh mắt sắc lạnh vẫn nhìn vào mắt Quốc Tảng. Cuối cùng, ông mới cất tiếng:
“Quốc gia lâm nguy, dân chúng lầm than, điều ta muốn làm nhất lúc này là đánh thắng trận, để cho thiên hạ được thái bình, để cho trăm dân được yên ổn. Nước còn thì nhà mới còn. Không có quốc gia thì không có chúng ta của ngày hôm nay.”
Ông trầm buồn nhìn ra xa xôi: “Người làm tướng như chúng ta, công danh không nên được đo đếm bằng đã đánh thắng bao nhiêu trận, mà là đánh để giữ gìn được nền thái bình cho nước trong bao nhiêu năm. Lý tưởng cả đời của một tướng quân, cuối cùng chính là xã tắc an yên, người dân có thể an cư lạc nghiệp, không còn sợ kẻ xâm lược cướp bóc quấy phá. Đó mới là chính đạo, chứ không phải cứ càng đánh lại càng ham thắng, càng muốn tạo ra chiến tranh để thể hiện tài năng lưu danh thanh sử”
Quốc Tảng chợt ngước lên, câu nói này dường như đã chạm được đến tâm can của ông, nhắc nhở ông về mục đích thật sự của những người xem chiến trường là nhà, cả đời cầm quân trên sa trường như ông và các huynh đệ trong phủ.
“Họ Trần và họ nhà ta là một, Quan gia và chúng ta cùng chung dòng máu. Dù trước đây xảy ra chuyện gì, nhưng huyết mạch tương liên, có thể dễ dàng cắt bỏ được sao? Triều đình đã không phụ ta, thì ta nhất định không phụ Quan gia. Nếu triều đình phụ ta, thì ra cũng tuyệt đối không phụ quốc gia!” Hưng Đạo Vương gằn giọng quả quyết. Lòng trung của ông nặng tựa thái sơn, dù là trời sập xuống cũng không thể dời đi được.
Ông xoay người qua nhìn Quốc Tảng: “Ta đã hết lòng phò tá triều đình, đánh đuổi giặc ngoại xâm giữ yên bờ cõi, thế mà ngươi lại nuôi mộng làm phản? Thà ta giết ngươi ngay hôm nay còn hơn để ngươi gây họa cho đất nước về sau!"
Quốc Tảng có hơi run người. Lúc nãy không sợ chết chứ một khi đi từ Quỷ Môn Quan trở về thật không dám ghé đến lần thứ hai. Nhất là ông có lẽ sẽ chết ngay bây giờ tại phủ của mình trong một nơi cực kì bình yên, thật không giống với chí nguyện của ông lúc nào.
“Nếu phụ thân sợ hài nhi gây họa cho đất nước về sau, vậy thì hãy để con đi tiên phong trận này. Dù sao chết ở chiến trường cũng oanh liệt hơn, cũng thỏa mãn hơn. Và phụ thân cũng bớt phải ray rứt hơn.”
Hưng Nhượng Vương Trần Quốc Tảng: Hành Trình Từ Kinh Thành Đến Biên Cương


Hưng Đạo Vương không nói gì, chỉ quay mặt vào trong rồi bước đi. Sau đó, có một giọng nói vang lên như là lời dặn lần cuối cùng ông dành cho đứa con này: “Sau khi ta chết, các người đậy nắp quan tài đã rồi mới cho Quốc Tảng vào viếng."
TRấn thủ biên cương
Đêm ấy, mưa nặng hạt đổ xuống kinh thành, như thể trời đất cũng muốn rửa sạch những uẩn khúc khôn lường và mối hận thủ dai dẳng của lòng người. Trần Quốc Tảng đứng trước hiên nhà, bỗng nhận được lệnh đi trấn thủ vùng biên giới xa xôi – Suất Ti hay được gọi là cửa Suốt (tỉnh Quảng Ninh ngày nay) làm Suất Ti Tuần Đại An. Đáng nói hơn là, mệnh lệnh này do chính phụ thân ông dâng tấu lên lên triều đình và đã được người trên chấp thuận.
"Đây không phải là đày ải ngài đâu" viên sứ giả mang theo chiếu chỉ nói "Mà là triều đình tin tưởng giao cho vương gia trọng trách bảo vệ biên cương. Nơi đó dân chúng chưa yên, nhiều lần quân xâm lược lăm le tràn vào, triều đình là đang cần sự giúp đỡ của một người trí dũng song toàn như ngài"
Quốc Tảng chỉ mỉm cười: "Nếu núi muốn đuổi đá, đá có bao giờ từ chối đâu? Nếu phụ thân muốn đuổi ta, thì ta không ở lại làm phiền người"
Trước khi ra đi, ông ghé thăm người cô đã từng nuôi nấng mình. Bà ấy rưng rưng nước mắt:
"Trời ơi, vương gia, sao lại ra nông nỗi này? Người chỉ nói một câu thôi mà!"
Quốc Tảng cúi xuống, nắm lấy bàn tay nhăn nheo của người cô, giọng an ủi:
"Ta chỉ đi để tôi luyện thôi, người không nên quá lo. Kiếm không qua lửa, sao biết là kiếm thật? Dù sao nơi đó cách xa kinh thành, thị phi cũng ít, hơn nữa còn có cơ hội trừng trị mấy tên cướp biển không biết triều đình là gì, vẫn còn có khí phách lắm!"
Bà cô vẫn không nguôi lo lắng:
"Nhưng vương gia từng nói... từng nói..."
"Từng nói gì?" Quốc Tảng hỏi nhẹ.
"Từng nói sẽ đợi đến lúc con gái ngài được sắc phong thái tử phi thì ngài mới yên tâm được"
Quốc Tảng bật cười, tiếng cười vang vọng trong căn phòng nhỏ:
"Cái đó phải xem ý của triều đình rồi. Nếu triều đình không xem ta là nguy cơ lớn, thì có thể vẫn còn giữ lời hứa đó với con gái ta. Nếu không có hôn sự gì, xem ra, phụ thân đưa ta đi xa cũng là điều chính xác"
“Ngài nói gì ta không hiểu”
“Biển có sóng gió, nhưng là sóng gió của tự nhiên, thế nào cũng chinh phục được. Còn hoàng cung chỉ có sóng gió ngầm, xuất phát từ lòng người, thì có thể nhấn chìm biển người chỉ trong chớp mắt. Cái nặng cái nhẹ đã rõ như vậy, ta còn nên lưu luyến gì chăng?
Người thời đó bàn rằng, có lẽ quyết định của Hưng Đạo Vương đối với Quốc Tảng là để nhằm tránh cho ông tai họa về sau, là xuất phát từ tình thương yêu. Trong triều nội đấu đã để lại biết bao câu chuyện bi thương cho những người đã từng có công nhưng rồi phải bỏ mạng bởi những chiêu trò hiểm ác chốn quan trường. Phụ thân ông là người nhìn thấu lẽ đời, đã thấy được hiểm nguy tiềm tàng của việc nắm giữ quyền lực, nên đã cố gắng bảo toàn chính mình và lèo lái cả Hưng Vương Phủ an toàn đi qua những “điểm rơi” ở trong lịch sử. Đạo lý xưa nay chẳng từng nói câu: “Công thành thân thoái”, khi công đã đủ thì nên biết đủ, rút lui thì hơn, để dành nhiều sức lực mà tận hưởng niềm vui trong đời.
Về sau, vua Trần Anh Tông đã chọn con gái ông lập làm phi, phong làm Văn Đức phu nhân. Sau vua phế Văn Đức Phu Nhân, lập em gái bà lên thay, mười sáu năm sau thì được phong Bảo Từ Thuận Thánh Hoàng Hậu. Tóm lại nhà vua vẫn là lấy con gái ông làm hoàng hậu và ông hiển nhiên trở thành cha vợ vua, kết cục tốt đẹp. Sau này, đời vua Trần Minh Tông (con trai Anh Tông) cũng có một người cha vợ là Trần Quốc Chẩn. Vua đã lấy con gái Quốc Chẩn và phong làm Lệ Thánh hoàng hậu, nhưng cái kết của Quốc Chẩn bi thảm thế nào, thiên hạ không ai không biết. Bởi vậy nên cùng là trưởng bối của vua, cũng có con được phong hoàng hậu, nhưng số phận của hai người cha vợ vô cùng khác biệt.
Thế mới biết, sống ở hoàng cung không phải là điều dễ dàng, cho dù đã là người nắm giữ quyền lực đến mức quyền khuynh thiên hạ, thế mà thực tế giữa sống và chết chỉ trong gang tấc, giữa trung thần và phản nghịch chỉ ở một lằn ranh vô cùng mỏng manh. Vậy nên quyết định của Hưng Đạo Vương đối với Quốc Tảng mới đầu tưởng là vô tình, nhưng khi có biến cố rồi mới nhận ra đó là một sự tính toán vô cùng sáng suốt.
Dân chúng yêu mến
Cửa Suốt là vùng đất xa xôi tiếp giáp biên giới, nơi đầu sóng ngọn gió này đây đã trở thành mái nhà thứ hai của Trần Quốc Tảng. Nơi mà lợi danh kinh kỳ không còn là nỗi bận tâm, nơi mà Hưng Nhượng Vương cảm thấy cuộc đời làm tướng của mình thật sự vẫn rất có ý nghĩa.
"Vương gia," viên tướng dưới quyền ông đôi khi thắc mắc, "Người cảm thấy sống ở nơi mới này có khó không?"


Quốc Tảng ở trên lưng ngựa, nhìn về phía chân trời xa xăm, mỉm cười:
"Ở đây chỉ cần nhìn một phát là ta biết rõ kẻ nào là giặc, kẻ nào là dân. Không như ở kinh thành, đôi khi nhìn mãi mà không thấy, lắm khi nhìn nhầm, thỉnh thoảng ở trước mặt mà không nhận ra, khó lòng mà phân biệt là ta hay địch."
Dưới quyền cai quản của ông, vùng biên ải dần trở nên ổn định. Ông cai quản nghiêm minh nhưng công bằng. Đối với dân chúng, ông như người cha, vừa nghiêm khắc vừa khoan dung. Đối với binh lính, ông như là người huynh trưởng, sẵn sàng chia sẻ gian khổ với mọi người như lúc còn ở trong quân ngũ.
Một lần, có đoàn cướp từ biên giới tràn vào. Chúng khoác lác rằng có thể phá nát vùng đất này trong ba ngày. Quốc Tảng tập hợp quân sĩ, không quá hai trăm người, tiến thẳng ra đối đầu với đoàn cướp gấp mười lần quân số. Vậy mà trận đánh chưa đầy nửa ngày đã kết thúc. Đoàn cướp tan tác. Một tên cướp bị bắt và quỳ trước mặt Quốc Tảng, run rẩy:
"Xin tha mạng! Tôi đã nghe danh Vương gia từ lâu đáng lẽ phải tránh nhưng thủ lĩnh chúng tôi vẫn cứ đòi đánh!"
"Nghe danh ta từ lâu?" Quốc Tảng nhướng mày. "Lạ nhỉ, ngay cả triều đình bây giờ còn chẳng nhớ đến tên ta, sao ngươi lại biết?"
Tên cướp rụt rè:
"Dọc biên ải này, ai mà không biết Hưng Nhượng Vương? Người ta nói ngài chiến công hiển hách, đánh trận dũng mãnh vô song không ai bằng"
Quốc Tảng phá lên cười:
"Giờ ta chỉ là tướng biên thùy thôi, chẳng cần ngươi tuyên dương, chỉ mong không thẹn với núi sông là được rồi."
Tin đồn về vị vương gia trấn thủ biên ải dần dần lan rộng và dần dà, vùng đất khô cằn nơi biên ải trở thành một miền trù phú an lành. Đời sống dân chúng ở đây phát triển thịnh vượng đúng như triều đình đã đặt kì vọng lúc đầu vào ông.
Huyền thoại xưa có kể, có một hôm Hưng Nhượng Vương Quốc Tảng đi tuần tra trên biển để đề phòng hải tặc lấn chiếm thì đột nhiên trời nổi cơn giông, mưa to gió lớn sấm chớp đùng đùng. Có người sợ hãi cho là Thiên Lôi giáng thế, ông nghe vậy cũng chỉ cười cho qua, lại có kẻ khoa trương nói rằng do Long Vương nổi cơn thịnh nộ làm biển động, ông lại càng không để tâm. Sau đó, không hiểu vì sao ông thấy một phiến đá trên biển liền ngồi trên đó. Gió táp mưa sa ông không sợ, sóng dữ cuồn cuộn cũng không nguy.


Ông ngồi trên đó để đá chở đi đến lưng chừng trời rồi dần dần biến mất. Đến khi sóng yên biển lặng, người dân ra xem mới thấy hòn đá trở về, trên đó chỉ còn cái mũ của ông. Mọi người cho rằng đó là thời điểm ông đã hóa về trời (16/08/1311), bèn rước mũ của ông về lập đền thờ và báo lại triều đình. Vua Trần Anh Tông và Hoàng Hậu Bảo Thánh vô cùng tiếc thương cho ông vì dẫu họ là những người ở vị trí tối cao của đất nước thì vẫn là con gái và con rể ông. Nhà vua sau đó đã phong cho ông làm Thượng Đẳng Phúc Thần, còn nhân dân vùng đó thì tưởng nhớ ông. Từ đó đến nay, vẫn còn lưu truyền lại nơi thờ phượng Hưng Nhượng Vương Quốc Tảng - Đức Ông Đệ Tam – ở đền Cửa Ông ở thành phố Cẩm Phả, tỉnh Quảng Ninh.
Hậu thế về sau vẫn còn lưu lại những sự tích rằng ông rất hiển linh, nhiều lần giáng phúc giúp dân làng thoát khỏi thủy họa, lại còn có một bài thơ ca tụng về công đức của ông như sau:
Đời Trần thị mở mang Nam Hải
Đức Đệ Tam dòng dõi kim chi,
Mấy phen giáp mã truy chùy,
Đã bình Phạm đảng lại đi phạt Sầm.
Phong Đại Vương an tâm thần chức,
Lại đem câu yến dực ra bàn.
Nghĩa rằng đạo hiếu chu toàn,
Nào ngờ phải bước tiếng oan ở đời.
Dạ gang tấc khổ bày khúc trực,
Để thanh thiên vằng vặc sáng soi.
Mấy năm tính kế cùng ai,
Đành rằng đem xuống Tuyền đài cho cam.
Miền biển khơi ngàn dặm chính là di sản thiêng liêng mà cha ông ta đã từng dày công gìn giữ và bảo vệ qua bao thế hệ. Nhờ vào sự trấn giữ và trị an đó mà nghề làm muối truyền thống được duy trì, đồng thời tạo kế sinh nhai cho vô số gia đình ven biển. Khi thưởng thức hạt muối tinh khiết, ta càng thêm trân quý "rừng vàng biển bạc" và những sản vật quý giá của quê hương.
Những hạt muối trắng tinh khôi tan dần trên đầu lưỡi, để lại hậu vị ngọt bất ngờ sau lớp mặn nhẹ ban đầu, cho ta như được nếm trọn vẹn cả linh hồn của biển cả xanh tươi. Món canh rau đắng quê nhà, đĩa cơm tấm thơm lừng, hay bát bún chả đậm đà... tất cả đều trở nên trọn vẹn hơn với chút diệu kì và tinh tế từ muối thiên nhiên.
Và khi muối biển gặp gỡ tiêu đen Tiên Phước - "ngọc đen" của núi rừng Quảng Nam với hương thơm nhẹ của thảo dược, muối ăn không chỉ đơn thuần là sản phẩm gia vị mà còn là niềm tự hào về quê hương, về một đất nước tinh tế trong từng hương vị ẩm thực của cuộc sống.
Nguồn tham khảo: Đức Ông Đệ Tam Cửa Suốt - Trần Quốc Tảng - Đền Cửa Ông
(Mọi chi tiết và đối thoại trong bài này đều do mình tưởng tưởng thôi nhé ^-^)






Comments
Nơi Trang cập nhật các thông tin giải trí thú vị hài hước về kinh tế xanh, các giải pháp vì môi trường và sự phát triển bền vững ở Việt Nam và trên khắp thế giới