Hưng Nhượng Đại Vương Trần Quốc Tảng: Lòng Trung và Chữ Hiếu phần 1
Khám phá cuộc đời Hưng Nhượng Đại Vương Trần Quốc Tảng, từ lời trăn trối từ tổ phụ đến chiến công Bạch Đằng và bi kịch gia tộc. Đọc ngay câu chuyện hào hùng
Sinh ra trong nhà tướng
Thuở ấy, khi trăng tỏ soi bóng những ngọn lau phía xa xa nhà, người ta vẫn thường thấy bóng một chàng thanh niên ngồi bên gốc đa già trong vườn nhà Hưng Đạo Vương. Đó là Trần Quốc Tảng, đứa con trai thứ của vị tướng tài danh bậc nhất triều Trần, đang ngồi đó trầm ngâm lắng nghe tiếng gió thì thầm về những câu chuyện cũ, về những lời trăn trối ngày xưa vẫn còn văng vẳng bên tai.
"Con mà không vì cha lấy được thiên hạ, thì cha chết dưới suối vàng cũng không nhắm mắt được."
Lời ông nội Trần Liễu - An Sinh Vương - trăn trối với cha ngài trước khi qua đời, không biết vì sao lại vướng vào tâm trí ngài dai dẳng đến mức không dứt ra được. Dù chưa từng tận tai nghe, nhưng ngài như khắc vào tâm khảm từng lời như thế. Người ta bảo có những chuyện mãi mãi khắc sâu trong trí óc đè nặng trong lòng, phủi không sạch, cũng không xóa được, phải chăng chính là đây?
Quốc Tảng lớn lên trong ánh hào quang của cha - Trần Quốc Tuấn, danh tướng mà cả triều đình đều nhất mực kính nể. Nhưng trong ánh mắt đứa con ấy luôn ẩn chứa một uẩn khuất sâu xa, rằng liệu phụ thân có quên đi di nguyện trước lúc mất của tổ phụ? (Trần Liễu)
Đêm đêm, ngài vẫn nhìn lên trăng và tự hỏi. Trời đất bao la như vậy, tại sao lại có chuyện anh em cùng họ thù hằn lẫn nhau? Vì sao ông nội phải chết với nỗi hận chưa nguôi như vậy? Và phụ thân, người vẫn mang theo lời trăn trối từ tổ phụ ấy, nhưng đã chọn một con đường khác.
Người ta kể lại rằng, ngày An Sinh Vương Trần Liễu nổi loạn vì vợ mình - Thuận Thiên công chúa - bị ép gả cho em trai là Trần Cảnh (sau này là vua Trần Thái Tông), ông đã thất bại và phải nhẫn nhịn nén lại nỗi uất ức, chấp nhận sống nửa đời còn lại tại những vùng đất xa xôi hẻo lánh.
Đáng lí ra em trai ông vì chưa có con nối dõi, triều đình đành “mượn nhờ” vợ ông và đứa con trong bụng làm con thừa tự để sau này kế vị danh chính ngôn thuận. Thế thời cũng có thể tạm chấp thuận, ngờ đâu Thuận Thiên công chúa khi về với Thái Tông lại sinh tiếp cho nhà vua hai đứa con trai nữa. Và tất nhiên ngôi báu sẽ thuộc về con của Thái Tông chứ không phải đứa con của Thuận Thiên với Trần Liễu là Trần Quốc Khang mà nàng đang mang lúc được gả đi.
Trần Quốc Tảng: Công Lao Của Hưng Nhượng Vương Giữa Bi Kịch Gia Tộc


Sự việc trên đã hóa thành nỗi đau dai dẳng của cả gia tộc, dẫn đến việc Trần Liễu quyết tâm phục thù bằng cách mời tất cả những thầy giỏi nhất trong nước về đào tạo cho Quốc Tuấn, để sau này con trai ông trở nên xuất chúng có thể uy hiếp con cháu Thái Tông. Cuối cùng trước khi ra đi, ông vẫn không quên để lại cho con trai một lời trăn trối sâu đậm như vậy:
"Con mà không vì cha lấy được thiên hạ, thì cha chết dưới suối vàng cũng không nhắm mắt được."
Và Trần Quốc Tảng, dù sinh ra sau những biến cố ấy, vẫn cảm thấy mình mang trên vai một phần quá khứ đau thương kia.
"Ngươi có biết" phụ thân thường nói với ngài khi họ cùng ngồi bên bờ sông Bạch Đằng mưu hoạch trận chiến "Sông này đã chảy qua bao nhiêu đời, nhưng không bao giờ chảy ngược. Lòng người cũng vậy, đi tới là thuận, quay lại là nghịch."
Trong lúc đó, Quốc Tảng mơ hồ hiểu rằng đó là câu trả lời cho những câu hỏi chưa từng được thốt thành lời của mình.
TƯỚNG QUÂN TRÊN TRẬN TIỀN
Sử sách ghi lại công danh của Trần Quốc Tảng lần đầu tiên, đó là năm 1285, lúc giặc Nguyên Mông trở lại xâm lược Đại Việt. Giữa chiến trường khói lửa, Quốc Tảng cùng các anh em trong gia tộc đã xông pha như những mũi tên lao thẳng vào giữa lòng địch. Sau này khi trận chiến kết thúc và triều đình luận công ban thưởng, ông đã được phong tước Hưng Nhượng Vương - danh hiệu vô cùng cao quý, thể hiện ông trí dũng song toàn, có tài cầm quân và rất xứng đáng với phụ thân mình là Hưng Đạo Đại Vương.
Dân gian truyền lại rằng vào một chiều nọ, sau trận thắng lớn ở sông Bạch Đằng, trên thuyền chiến vẫn còn đẫm máu quân thù, vị tướng trẻ Quốc Tảng ngồi uống rượu bên cạnh những chiến hữu đã cùng mình vào sinh ra tử. Ông nhìn những xác giặc trôi lềnh bềnh trên sông rồi cất giọng:
"Người Nguyên tưởng Đại Việt là miếng mồi béo bở, nào ngờ là xương cứng. Triều đình còn có những người như ta đây, đương nhiên bên đó nhai không vỡ, nuốt không trôi!"
Mọi người cười ồ lên, nhưng sau đó vẫn có người lắc đầu vì lo ngại với cách ăn nói bộc trực của vị tướng quân và cũng là vương gia đương triều. Một người thân tín ghé tai Quốc Tảng và khuyên nhủ:
"Vương gia nên cẩn trọng lời nói để tránh tai vách mạch rừng. Thần e lập công đánh trận thì dễ, giữ được công trạng trước triều đình mới là khó."


Quốc Tảng chỉ cười không đáp. Nhưng sau này khi về triều, nhiều người ngoài cuộc nhìn nhận rằng chiến công của Quốc Tảng quả nhiên không được đề cao như những người khác. Điều này làm dấy lên trong lòng họ một nỗi hoài nghi: Liệu công danh, sự nghiệp, hay cả việc đánh giặc cứu nước, có thực sự được đánh giá công bằng, hay mọi thứ đều chỉ là trò chơi của quyền lực?
Dĩ nhiên mỗi việc của triều đình đưa ra đều có người bàn luận thế này thế kia chứ chưa hẳn đã là sự thật. Vấn đề là Hưng Nhượng Vương Quốc Tảng nghĩ như thế nào và đối phó ra sao với những lời đàm luận đó.
Có những câu chuyện tiếp tục được đồn đại. Vào một tối nọ, sau buổi chầu thường lệ bỗng có người bất thình lình đến gặp Quốc Tảng. Đó là một quan lại già đã từng phụng sự triều đình từ đời Thái Tông.
"Vương gia," lão quan thì thầm, "trong chính trường, lòng trung thành vốn không bằng gây dựng thế lực thực sự. Người có công mà không có thế, dễ bị lãng quên còn hơn không có công gì."
Quốc Tảng phá lên cười, tiếng cười khiến những ngọn đèn dầu trong phòng gần như chao đảo:
"Ta đánh giặc vì nước, vì họ Trần, hay vì danh tiếng của riêng ta? Nếu vì nước, thì việc gì phải so đo công trạng? Nếu vì họ Trần, thì ta cũng là họ Trần, có khác gì đâu? Còn nếu vì chút danh tiếng riêng như ông nói, thì ta đúng là hạng tiểu nhân rồi!"
Vị quan không nói gì thêm, lặng lẽ bước ra.
Nhưng khi vị quan già kia đã lui gót, Trần Quốc Tảng lại đứng bên cửa sổ, nhìn về phía những ngọn đèn thưa thớt của kinh thành mà lòng trĩu nặng. Không phải ông sợ công danh của gia đình mình bị chính người thân phủ nhận, mà còn một nỗi sợ lớn hơn. Đó là nỗi lo lắng của những người hay cả một gia tộc nắm quyền quá lớn so với thiên tử, rằng người làm tướng tự cổ chí kim dường như không có kết cục tốt đẹp. Nếu bi kịch đó một lần nữa xảy ra thật, thì ông sẽ ứng phó và xoay chuyển thế nào trước số phận tương lai của Hưng Vương Phủ?
CÂU HỎI ĐỊNH MỆNH
Khi giặc Nguyên lại một lần nữa tràn vào bờ cõi, cả họ Trần lại một lòng chống giặc. Hưng Đạo Vương khi ấy một lần nữa nắm trong tay binh quyền tối thượng có thể quyết định vận mệnh của cả dân tộc. Người mới đem chuyện cha mình trăn trối ngày trước kể cho hai người thân tín của mình là Yết Kiêu và Dã Tượng nghe:
"Chuyện năm xưa của phụ thân và ta chính là như vậy, các ngươi nghĩ thế nào?"
Cả lều trại đột nhiên im phăng phắc. Chỉ có tiếng gió thổi qua vải trướng và tiếng củi nổ lép bép trong đống lửa.
Dã Tượng và Yết Kiêu, hai người gia nô trung thành nhất của Quốc Tuấn, quỳ xuống mà thưa.
Yết Kiêu lên tiếng trước: “Xin đại vương nghĩ lại. Bệ hạ đã tin tưởng giao trọng trách đất nước cho người. Nay vận nước đang nguy nan, Đại vương há có thể tự làm điều tổn hại danh tiếng của chính mình? Hơn nữa lại còn làm lung lay lòng tin của triều đình, quân đội và trăm họ hay sao?"
"Đại vương," Dã Tượng nói, giọng trầm trầm, "làm kế ấy tuy được phú quý một thời nhưng để lại tiếng xấu ngàn năm. Nay Đại vương há chẳng đủ phú và quý hay sao? Chúng tôi thề xin chết già làm gia nô, chứ không muốn làm quan mà không có trung hiếu."
Quốc Tuấn cảm phục đến khóc, rồi khen ngợi cả hai người. Trước một cuộc chiến quyết định đối với đất nước như vậy, người làm tướng như ông trước hết phải thấu hiểu rất kĩ tâm tư của những người sát cánh cùng mình. Chỉ khi ông biết rõ người, biết rõ ta, biết chắc chắn những người thân tín của ông cùng với lòng dân đều kết thành một mối, đều hướng về lợi ích quốc gia mà không vướng bận tâm tư nào khác, thì lúc đó kế sách chống giặc mới định được và việc giành thắng lợi toàn cục mới có cơ sở.
Vài ngày sau, Hưng Đạo Vương cho gọi con của mình đến là Hưng Vũ Vương để hỏi chuyện.
"Quốc Nghiễn này" ông hỏi nhẹ nhàng như đang tâm sự, "Người xưa có cả thiên hạ để truyền cho con cháu, con nghĩ thế nào?"
Hưng Vũ Vương cúi đầu ngẫm nghĩ thâm ý sâu xa trong câu hỏi, nhưng lúc đáp lại không chút do dự:
"Hài nhi nghĩ, dẫu có khác họ cũng còn không nên, huống chi là cùng một họ."
Trần Quốc Tuấn gật đầu, vẻ hài lòng.
Một buổi chiều khác, khi mây đen kéo về phủ kín bầu trời như điềm báo trước một cơn giông tố, Trần Quốc Tuấn cho gọi con trai Trần Quốc Tảng đến. Không khí trong phòng nặng nề đến lạ lùng, như đang chứa đựng cả ngàn câu chuyện huyền bí sâu xa.
"Quốc Tảng," giọng Quốc Tuấn trầm xuống, "Ta nghe nói người xưa có cả thiên hạ để truyền cho con cháu, con nghĩ thế nào?"


Không như anh trai, Quốc Tảng không suy nghĩ nhiều đã vội đáp ngay, vì đây thực sự là một cơ hội tốt để ôn lại chuyện cũ mà ông đã canh cánh trong lòng nhiều năm về trước:
"Thưa phụ thân, Tống Thái Tổ năm xưa vốn chỉ là một ông lão làm ruộng, nhưng đã thừa cơ dấy vận mà có được cả thiên hạ."
Trong tích tắc, sắc mặt Trần Quốc Tuấn biến đổi dữ dội. Ông vung tay, rút phắt thanh gươm bên mình, ánh thép lạnh lẽo lóe lên trong ánh nến:
"Tên loạn thần là từ đứa con bất hiếu mà ra!"
Quốc Tuấn giơ cao gươm, định xử tử con trai. Quốc Tảng không lùi, không né, đứng yên như một tảng đá giữa cơn giông bão sắp ập đến. Ánh mắt ông không hề tỏ ra sợ hãi, chỉ có một nỗi buồn sâu thẳm, như thể đã biết trước có kết cục này.
Đúng lúc đó, tiếng chân chạy đến vội vàng vang lên, rồi Hưng Vũ Vương xông vào phòng, vội vàng quỳ xuống giữa lưỡi gươm và người em để ngăn ông lại.
"Phụ thân! Xin dừng tay! Tất cả là lỗi của con! Chính con đã nói chuyện với Quốc Tảng về các triều đại xưa. Đệ đệ còn trẻ, chưa hiểu hết đạo làm thần tử nên mới nói những lời bất cẩn như vậy! Xin phụ thân tha mạng cho đệ ấy , nếu cần trừng phạt, con xin chịu thay!"
Mời các bạn xem tiếp phần 2: Hưng Nhượng Đại Vương Trần Quốc Tảng: Cuộc Đời Sự Nghiệp của Đức Ông phần 2
Nguồn tham khảo: Sự nghiệp Trần Quốc Tảng
(Mọi chi tiết trong bài đều do mình tưởng tượng thôi nhé ^-^)
Comments
Nơi Trang cập nhật các thông tin giải trí thú vị hài hước về kinh tế xanh, các giải pháp vì môi trường và sự phát triển bền vững ở Việt Nam và trên khắp thế giới