Câu Chuyện về Vua Lý Thái Tổ: những ngày cuối đời ai oán phần 7

Câu chuyện về vua Lý Thái Tổ từ di nguyện truyền ngôi cho Phật Mã đến mưu kế tranh quyền đầy kịch tính sau khi ông mất. Liệu giang sơn Lý triều có vững bền?

Mời các bạn xem phần 6 trước khi xem phần 7 nhé: Con Của Lý Thái Tổ: Cuộc Chiến tranh ngôi Loạn Tam Vương phần 6

Lý Thái Tổ nhìn sâu vào mắt con trai: "Phật Mã, ta phải thú thật rằng... trước đây ta không hoàn toàn yên tâm về con."

Phật Mã bỗng lặng người. Thái Tổ tiếp tục: "Ta đã cho các anh em con cơ hội lập công, dẫn binh đánh trận, cố gắng để chúng thể hiện tài năng. Không hẳn vì ta thiên vị họ, mà để... kềm chế con. Ta sợ có một ngày, thái tử quá tài giỏi quá kiêu ngạo thì sẽ..." - Ông nghẹn ngào không nói tiếp nữa.

"Con hiểu, phụ hoàng, con cũng không trách người." Phật Mã đáp, giọng trầm tĩnh không có chút oán hận.

"Nhưng dạo gần đây, ta thấy con trưởng thành, hiểu chuyện và không có ý gì chống lại ta" Lý Thái Tổ siết chặt tay con. "Ta đã nhất quyết chọn con làm người nối ngôi, không chỉ vì con là trưởng tử, mà là vì con hoàn toàn xứng đáng."

Một giọt nước mắt lăn trên má Phật Mã. Ngài cảm thấy hóa ra trên đời có những điều mà vương quyền không thể mãi mãi che lấp mất, đó chính là tình thân.

"Ta hối hận rồi, muốn nhanh chóng thu hồi binh quyền từ những vương khác và dọn sẵn đường cho con kế vị , nhưng bệnh tật đến quá nhanh khiến ta không kịp làm điều đó. Và giờ đây..." Thái Tổ thở dốc, "Ta mơ thấy điềm không lành. Giang sơn mới thống nhất này có thể lại phải tan vỡ vì lòng tranh đoạt."

"Phụ hoàng, con sẽ gìn giữ giang sơn mà người đã dày công xây dựng, người yên tâm" Thái tử Phật Mã nói, giọng kiên định.

"Ta biết con sẽ cố gắng. Nhưng con phải cẩn thận với..." Thái Tổ nhìn quanh như sợ có người nghe trộm, "...những người thân cận. Đặc biệt là những vương gia đang có chiến công và uy vọng trong triều"

Câu chuyện về vua Lý Thái Tổ: bất hạnh sau khi ra đi phần 7

Thái tử Lý Phật Mã Bên Long Sàng Thái Tổ
Thái tử Lý Phật Mã Bên Long Sàng Thái Tổ

Phật Mã gật đầu, không nói gì. Ngài cũng chỉ là hành động trong vô thức chứ không để tâm nhiều đến lời người nói. Điều ngài lo nhất hiện giờ là sức khỏe của phụ hoàng, chỉ cần người khỏe lại thì dù có đánh đổi bất cứ điều gì, ngài cũng bằng lòng.

MƯU SÂU KẾ HIỂM

Trong phòng của phủ Vũ Đức Vương, không khí vừa căng thẳng vừa lạnh toát như trời cuối đông. Tại đó, Lý Nhân Nghĩa và Lê Phụng Hiểu ngồi đối diện với Vũ Đức Vương - người con trai của anh nhà vua. Đôi mắt ông sâu hoắc như hai mũi kim, xoáy sâu vào tâm can của người đối diện.

"Lý đại nhân, thật bất ngờ khi thấy ông đến thăm ta." Vũ Đức Vương mỉm cười, nhấp một ngụm trà. "Và còn mang theo cả Vũ vệ tướng quân nữa."

Lý Nhân Nghĩa cúi đầu: "Vương gia, thần đến để bày tỏ lòng trung thành."

"Trung thành?" Vũ Đức nhướng mày. "Với ai?"

"Với người xứng đáng nhất để thừa kế ngôi vị, phát triển triều Lý." Nhân Nghĩa đáp khéo léo. "Và thần tin rằng người đó chính là Vũ Đức Vương ngài."

Vũ Đức Vương nhìn Nhân Nghĩa chăm chú, vẻ mặt khá kì lạ và cũng bất ngờ.

"Phụ thân ngài là Vũ Uy Vương, anh trai của bệ hạ cũng chính là người đã cứu mạng thần trong trận Chiêm Thành. Ơn nghĩa đó thần nhớ mãi không quên. Suốt những năm qua, thần luôn đợi một cơ hội, nay thời cơ đã đến, thần xin nguyện phò tá Vũ Đức Vương, giúp người hoàn thành giấc mộng đế vương."

Vũ Đức hơi nhíu mày: "Kỳ lạ thật, sao trước giờ, thậm chí đến lúc mất ta cũng không không nghe phụ thân nhắc đến chuyện về ngài?"

Nhân Nghĩa không chớp mắt: "Đó là điều mà Vũ Uy Vương không muốn cho ngài biết sớm. Vì nếu ngài và thần cùng chung chiến tuyến, thì bệ hạ sẽ nghi ngờ hai người chúng ta. Và thần cũng không có cơ hội trở thành tâm phúc của bệ hạ như bây giờ."

Vũ Đức Vương gật gù, có vẻ hài lòng với câu trả lời vì phụ thân người có cùng bệ hạ đi đánh Chiêm Thành năm xưa. Trong khi đó, Lê Phụng Hiểu ngồi im lặng, mặt không biến sắc, chỉ có bàn tay khẽ nắm chặt dưới bàn.

“Thần nghe Dực Thánh Vương nói tam vương muốn chờ bệ hạ băng hà thì sẽ lật đổ thái tử, thiết nghĩ Dực Thánh Vương có quan hệ thân thiết với Vũ Đức Vương, thế nào cũng lôi người vào, nên thần đến đây xin đầu quân trước.”

Vũ Đức Vương cười nhạt: “Dực Thánh Vương lôi ta vào à? Hay đúng hơn, ta là người đề xuất việc này mới phải”

Lý Nhân Nghĩa vẻ mặt ngạc nhiên, chăm chú ngồi nghe.

Vũ Đức Vương và Lê Phụng Hiểu
Vũ Đức Vương và Lê Phụng Hiểu

“Là ta đã nhìn ra trong lòng Dực Thánh Vương sớm có dã tâm. Chỉ cần thêm một chút lửa, thì ngọn đuốc này sẽ cháy sáng rực. Chính hắn đã đi dụ thêm Đông Chinh Vương và kết quả chúng ta có thế cuộc này, không sợ không giết được thái tử”

“Chỉ là Dực Thánh Vương hôm qua có gặp thần, nói rằng ông ta muốn sau khi tiêu diệt thái tử thì sẽ quay ra đối phó với ngài trước. Thần nghe vậy mà kinh sợ nên muốn đến đây báo với ngài phải cẩn thận”

“Điều đó ta đã tiên liệu từ trước, nhưng không biết phải ứng phó thế nào?”

“Nếu Vũ Đức Vương tin tưởng thần, thì thần có một kế sách”

“Ngài nói xem”

“Đó là trong lúc ngài và Dực Thánh Vương giao hẹn thời điểm phản công, ngài tiến trước ngài ấy nửa khắc. Chỉ cần ngài dẫn quân vào, thần và Phụng Hiểu sẽ nghênh đón ngài vào thành và ủng hộ ngài lên ngôi.”

Vũ Đức Vương ánh mắt sắc lạnh nhìn qua Phụng Hiểu, Phụng Hiểu khẽ gật đầu.

“Ngài chớ để Dực Thánh Vương chiếm trước thiên cơ. Ai đến trước thì sẽ giành được thiên hạ, đó là đạo lý muôn đời rồi.”

“Vậy còn thái tử”

“Thái tử chỉ có một mình, quân đội ít ỏi của ngài ấy không chống chọi nổi với hợp quân của tam vương. Trận này thái tử đã bị loại rồi, giờ chỉ còn là cuộc chơi của các vương gia ngài thôi.

Vũ Đức Vương cảm thấy có lý, vì rất phù hợp với điều kiện mà tam vương thống nhất trong buổi nghị đàm, chính là: “Ai giết được thái tử trước thì người đó nối ngôi vua. Thế nên ông mỉm cười lạnh nhạt: “Vậy thì tốt, ta chỉ cần vài sinh mạng, một là thái tử, một là Dực Thánh Vương, cuối cùng là Đông Chinh Vương, thế là cũng đủ tế phụ thân ta ở trên trời.”

Ông quay sang nhìn Nhân Nghĩa: “Được, hôm khởi binh ta nhất định xuất quân trước nửa canh giờ để sớm gặp mọi người”

Lý Nhân Nghĩa vui mừng ra mặt, vôi chắp tay lại cung kính: “Vương gia anh minh, chúng thần nhất định mở cửa chờ đón người, chờ người bước lên ngôi vị thiên tử”

Vũ Đức Vương đứng dậy mỉm cười, cảm thấy người trong thiên hạ này tất cả đều theo phe ông ta. Lý Nhân Nghĩa và Lê Phụng Hiểu đều là những người mà ông ta muốn lôi kéo, giờ đây lại tự nguyện đến phò trợ mình. Vũ Đức Vương cho rằng mình đã đứng trên đỉnh cao quyền lực, đang nở một nụ cười chiến thắng soi bóng xuống nhân gian.

Suốt buổi nói chuyện, Lê Phụng Hiểu vẫn im lặng như pho tượng. Chỉ có đôi mắt ông, lạnh lẽo như băng, dõi theo từng cử chỉ của hai người còn lại.

LÁ THƯ ĐỊNH MỆNH

Dực Thánh Vương đứng bên cửa sổ, nhìn ra vườn hoa đang chìm trong bóng chiều tà. Ông đang chờ đợi một tin quan trọng - tin từ một tên lính đã được cài vào cung điện để nghe lén cuộc trò chuyện giữa Lý Thái Tổ và Lý Nhân Nghĩa.

"Vương gia." Tên lính quỳ xuống sau khi được dẫn vào. "Thần đã nghe được cuộc nói chuyện."

"Nói mau!" Dực Thánh sốt ruột.

"Hoàng thượng nghi ngờ người có ý đồ phản nghịch, nhưng Lý đại nhân từ đầu đến cuối đã bảo vệ người, khẳng định người vẫn trung thành."

Dực Thánh Vương thở phào nhẹ nhõm: "Ta biết Nhân Nghĩa sẽ không phụ lòng ta."

Ông quay sang nhìn tên thị vệ bên cạnh: "Gia quyến của Lý Nhân Nghĩa vẫn bị bắt giữ chứ?"

"Vâng, thưa Vương gia."

"Tốt." Dực Thánh gật đầu. "Khi nắm được người nhà của một kẻ, ta hoàn toàn có thể nắm được con người đó."

Ông đi đi lại lại trong phòng, vẻ sốt ruột: "Giờ ta chỉ cần lá thư của Phụng Hiểu nữa thôi. Nếu có được sự ủng hộ của Vũ vệ tướng quân, kế hoạch của ta sẽ vô cùng hoàn hảo." - Ông nghĩ thầm

Như thể trời đã nghe thấy ý nghĩ của ông nên đã phái một tên thị vệ khác bước vào: "Bẩm Vương gia, có thư của Vũ vệ tướng quân Lê Phụng Hiểu."

Dực Thánh Vương vội vàng đón lấy bức thư, mở ra đọc. Khi nhận ra nét chữ của Phụng Hiểu và những lời lẽ mong cầu hợp tác như ông muốn, Dực Thánh Vương bật cười sảng khoái:

"Đúng là trời không phụ lòng người. Thời điểm thiên mệnh xoay chuyển đã đến!"

DI NGUYỆN CUỐI CÙNG

Đêm đã khuya nhưng ánh đèn trong cung vẫn sáng. Lý Thái Tổ cảm thấy sức lực của mình đang dần cạn kiệt. Ông đã được ở bên thái tử Phật Mã suốt những khắc qua, đến bây giờ vẫn luôn là không nỡ rời đi.

"Con trai" giọng Thái Tổ bỗng yếu ớt như sợi chỉ lung lay trước gió "ta không còn nhiều thời gian nữa."

Phật Mã quỳ xuống, nắm chặt tay cha: "Phụ hoàng, xin người hãy giữ gìn sức khỏe."

Lý thái tổ và lý thái tông
Lý thái tổ và lý thái tông

"Không, ta biết mình sắp đi rồi." Thái Tổ thở dốc. "Ta còn một điều chưa nói với con. Nếu lỡ xảy ra chuyện, lỡ như tất cả vương tử hay thậm chí cả Nhân Nghĩa, Phụng Hiểu đều phản bội con. Ta chỉ nói nếu như, nếu con không chống cự lại, có thể đến lối thoát hiểm bí mật. Nó bắt đầu từ phòng ngủ của ta, phía sau bức tranh Sơn Tinh Thủy Tinh. Đường đó sẽ dẫn con ra khỏi thành an toàn.”

“Phụ hoàng!”

“Để ta nói hết. Ta đã để lại một nhánh quân cho Khai Quốc Vương, em trai ruột của con, phòng khi cấp bách để đến hộ giá. Khi đi tìm nó, con hãy đưa cái này ra..."

Ông đưa tay vào gối, lấy ra chiếc ấn ngọc, đó chính là Ngọc Tỷ truyền quốc: "Đây là ấn tín của ta. Từ giờ, nó thuộc về con."

Phật Mã đón lấy chiếc ấn, hành lễ cảm tạ người mà nước mắt lăn dài. Thái Tổ vỗ nhẹ vai con an ủi: “Đó là điều cuối cùng mà ta có thể làm cho con, còn con đường dài phía trước, mong rằng con có thể tự tin bước đi. Con là người được ta chính thức truyền vị, bất cứ ai cũng không thể giành với con”

Thái Tổ mỉm cười lần cuối, rồi từ từ nhắm mắt, hơi thở cũng dần dần dừng lại. Người đã mất vào cuối tháng 3 năm 1028. Lúc này thái tử Phật Mã ôm lấy thi thể phụ hoàng, tiếng khóc nghẹn ngào vang lên trong đêm tĩnh lặng. Liệu trên đời này còn gì đau lòng hơn sinh ly tử biệt, còn gì khắc khoải hơn đến cuối đời cũng không còn nhìn thấy người mình thương yêu?

Nhưng mà đêm nay, đáng tiếc tử thần không chỉ lấy đi linh hồn của Thái Tổ, mà còn bắt mất sinh mệnh của nhiều người khác, trong đó có lẫn người cao quý và kẻ tầm thường, có lẽ ai rồi cũng phải trả quả do mình đã gieo.

TRƯỚC KHI RA TRẬN

Dực Thánh Vương ngồi trong thư phòng, trước mặt là mưu sĩ thân tín của mình - Tôn Anh. Người đàn ông trung niên này với đôi mắt tinh anh và bộ râu mỏng đang chăm chú nghe Dực Thánh Vương trình bày kế hoạch mưu phản.

"Vương gia" Tôn Anh lên tiếng sau khi nghe xong, "Thần có điều băn khoăn."

"Cứ nói."

"Vương gia có thấy kỳ lạ không, khi Đông Chinh Vương chấp nhận mai phục ở phía xa, nhường lại tiền tuyến cho ngài và Vũ Đức Vương?"

Dực Thánh Vương nhíu mày: "Nó nói đó là chiến thuật tốt nhất. Ta và Vũ Đức Vương dẫn quân tiên phong, còn nó sẽ yểm trợ từ phía sau, tạo ra thế gọng kìm khiến cho thái tử có mọc cánh cũng khó thoát."

Tôn Anh lắc đầu, vẻ mặt đầy lo lắng: "Thần e rằng Đông Chinh Vương có ý đồ khác. Người nào giết được thái tử Phật Mã trước chỉ sợ hoàn toàn không lên được ngôi đâu.”

“Vì sao vậy?” Dực Thánh Vương nóng nảy hỏi.

“Thần nghĩ, đó chỉ là cái cớ để những người khác lấy danh nghĩa báo thù cho thái tử mà tiêu diệt kẻ phản tặc thôi." - Tôn Anh thận trọng đáp.

"Ngươi nói sao?" Dực Thánh Vương ngồi thẳng dậy, mắt trợn tròn.

"Khi quân của hai vương giao chiến với thái tử, hao tổn mệt mỏi cả rồi, Đông Chinh Vương sẽ thừa cơ tiến vào thu dọn chiến trường, ngư ông đắc lợi. Thế thì ai sẽ lên ngôi thiên hạ?" Tôn Anh nhìn thẳng vào mắt chủ nhân. "Đã quá rõ rồi, thưa Vương gia."

Dực Thánh Vương rùng mình, như vừa tỉnh khỏi cơn mê. Ông không ngờ cháu mình có thể nghĩ ra mưu kế thâm độc đến vậy.

"Nếu đó là một cái bẫy, vậy ta nên làm gì?" Giọng ông nghẹn lại.

"Nếu hôm đó đi cùng Vũ Đức Vương, xin ngài đừng bao giờ là kẻ hạ sát thái tử trước" Tôn Anh khẽ nói. "Hãy nhường cho người ta, sau đó thì luôn phải đề phòng kẻ phía sau Đông Chinh Vương mới là thượng sách."

Mời bạn xem tiếp phần 8: Loạn Tam Vương Là Gì? Diễn biến nguy hiểm ra sao? phần 8

Nguồn tham khảo: Bàn về sự kiện “loạn tam vương” - TTDN, Loạn Tam Vương

(Mọi chi tiết trong bài đều do mình tưởng tượng thôi nhé ^-^)

Comments

Nơi Trang cập nhật các thông tin giải trí thú vị hài hước về kinh tế xanh, các giải pháp vì môi trường và sự phát triển bền vững ở Việt Nam và trên khắp thế giới