Loạn Tam Vương Là Gì? Diễn biến nguy hiểm ra sao? phần 8

Loạn Tam Vương là gì? Toàn cảnh mưu đồ tạo phản để giành ngai vàng đẫm máu triều Lý, nơi huynh đệ tương tàn và giang sơn nghiêng ngả trước cuộc nội chiến ấy

Mời các bạn xem phần 7 trước khi xem phần 8 nhé: Câu Chuyện về Vua Lý Thái Tổ: những ngày cuối đời ai oán phần 7

Tôn Anh là mưu sĩ của Dực Thánh Vương. Lúc này ông ta đứng dậy, khom người vái chào vương gia: "Nếu ngày đó thắng lợi, thần sẽ rất vui mừng được nhìn thấy vương gia lên ngôi. Nhưng nếu có biến, xin ngài hãy biết tiến thoái và chừa cho mình một con đường sống, đừng cố gắng tiến lên rồi thành chiêu bài cho người ta lợi dụng. Dù vương gia có mất đi cơ hội, nhưng ít nhất vẫn còn tính mạng. Còn sống là còn tất cả đó vương gia!"

Lời khuyên chân thành và tha thiết của Tôn Anh khiến Dực Thánh Vương xúc động sâu sắc. Tôn Anh trước nay vẫn vậy, luôn khuyên thẳng thắn chứ chưa từng buông lời xu nịnh. Ông ấy đã thật lòng đem hết tâm can của một bề tôi tận tụy ra để khuyên Dực Thánh Vương.

Đúng lúc đó, một tên thị vệ hớt hải chạy vào: "Bẩm Vương gia, hoàng thượng đã băng hà!"

Ngoài kia là tiếng chuông báo tang liên hồi vang lên, vải trắng đã phủ kín một mảng kinh thành. Người người đang thương tiếc cho một đế vương kiệt xuất như Lý Thái Tổ đã ra đi. Dân chúng có lòng là vậy, quần thần cũng như vậy, chỉ có mấy vị vương gia của ngài là nghĩ thế khác.

Dực Thánh Vương đứng bật dậy, ánh mắt loé lên tham vọng đã hoàn toàn lấn át nỗi lo sợ lúc nãy: "Đã đến lúc rồi..."

Ông vội vàng bước ra ngoài, nhảy lên ngựa, ra lệnh: "Huy động tất cả, tiến vào thành!"

“Vương gia, hãy nhớ lấy lời thần” Tôn Anh chạy vội ra nhắc nhở.

Dực Thánh Vương không quay đầu lại, chỉ gật đầu một cái rồi vội vã đi ngay trong đêm. Dưới ánh trăng lạnh lẽo, đoàn quân của Dực Thánh Vương lặng lẽ di chuyển, tầng tầng lớp lớp người như một con rắn hổ mang khổng lồ đang âm thầm trườn mình về phía cung điện.

Loạn tam VƯƠNG CHI BIẾN

Khi một bậc đế vương sắp từ giã cõi đời, nỗi sợ lớn nhất của ngài chẳng phải là cái chết, mà là sự nghiệp kiêu hãnh một đời liệu có bị cuốn trôi vào dòng xoáy tranh đoạt? Với Lý Thái Tổ, người từng một thuở đổi vận sơn hà, dựng nền vương nghiệp giữa chốn đao binh, điều đau đớn nhất chính là biết trước rằng giang sơn này sắp phải chìm trong máu của huynh đệ ruột. Rồi đây ngai vàng kia sẽ hóa thành hố sâu nuốt chửng bao nhiêu cốt nhục triều Lý mới chịu dừng đây?

ĐÊM TRƯỚC BÃO TỐ

Đêm đông năm đó, ánh trăng lạnh lẽo rơi xuống kinh thành Thăng Long như một tấm vải liệm màu trắng phủ lên những âm mưu chất chồng. Trong căn phòng nhỏ của mình, Lý Nhân Nghĩa - người đại thần thông tuệ nhất triều đình, đang ngồi trầm ngâm trước bàn cờ. Những quân cờ đen trắng trước mặt ông đan xen trong thế trận phức tạp, hệt như những thế lực đang âm thầm làm phản ở trong triều.

Loạn Tam Vương: Chính thức BẮT Đầu phần 8

Lý Nhân Nghĩa trầm ngâm trước bàn cờ
Lý Nhân Nghĩa trầm ngâm trước bàn cờ

"Không phải ta chơi với chính mình. Ta đang chơi với lịch sử. Và ta muốn đặt đúng quân cờ vào đúng vị trí, để nước Đại Cồ Việt này không bị chia năm xẻ bảy bởi lòng tham và sự sợ hãi của con người."

Bên ngoài cửa sổ, trời đã dần chuyển về chiều tối. Đây là một cảnh hoàng hôn trước khi bão táp ập đến, một hoàng hôn của triều đại đang ở thời khắc chuyển giao quan trọng nhất. Những con người nhỏ bé trong guồng quay của lịch sử đang cố gắng vẽ lên vận mệnh của chính mình mà không biết rằng đôi khi, vận mệnh đã được sắp đặt từ lâu, từ những ngày Thái tử còn bé lúc chơi đùa và sai khiến các vương gia đứng sang bên cạnh.

"Loạn tam vương" Lý Nhân Nghĩa thầm nghĩ, "Sẽ bắt đầu từ những lời đồn đại, những hiểu lầm và những trái tim đầy tham vọng. Họ đang sợ, sợ bị tước đoạt đi địa vị vốn có, sợ bị bỏ lại phía sau dòng chảy của lịch sử đang cuồn cuộn dâng trào."

Ở phía ngoài xa đã vọng về những âm thanh còn ám ảnh hơn là quốc tang của triều đình. Lúc này đây, Loạn Tam Vương triều Lý chính thức bắt đầu.

CÁC BÊN DÀN TRẬN

Cùng lúc đó, trong phủ Khai Quốc Vương là một không khí căng thẳng đang bao trùm. Khai Quốc Vương, em trai thái tử Phật mã, đáng ngồi trầm ngâm trước chiếc thánh chỉ cuối cùng của vua Lý Thái Tổ đã trao cho ông. Những gì được viết trên đó thế gian này chỉ có ông mới biết. Bóng ông in dài trên nền đất, như một vị thần cổ đại đang cân nhắc số phận của trần gian.

"Bẩm Vương gia" một viên tướng quỳ xuống, "Quân báo vừa đến. Dực Thánh Vương và Vũ Đức Vương đã điều động binh mã, tiến về kinh thành theo hai hướng đông và tây. Chúng ta có nên báo tin cho thái tử không?"

Khai Quốc Vương khẽ vuốt tấm thánh chỉ, ánh mắt sâu thẳm như đang nhìn thấu tương lai đen tối đang chờ đợi.

“Không”, ông đáp với giọng trầm lại: "Tiên đế đã tính hết. Nếu thái tử phải biết, người sẽ cho ngài ấy biết đúng lúc. Còn trách nhiệm của chúng ta là chờ động tĩnh."

"Nhưng nếu..." viên tướng còn muốn nói gì đó, nhưng ánh mắt của Khai Quốc Vương đã khiến ông ta im bặt.

"Giang sơn là một yến tiệc lớn, nhưng không phải ai cũng được mời ngồi. Tiên đế đã sắp xếp chỗ ngồi và chúng ta chỉ việc theo đúng sơ đồ mà thôi."

Trong khi đó, tại một góc khuất của kinh thành, Đông Chinh Vương đang chỉ huy quân lính phục sẵn ở Long Thành. Gương mặt ông ta không lộ vẻ lo lắng hay hồi hộp, chỉ có một nụ cười nhẹ như thể đang chuẩn bị cho một chuyến dạo chơi chứ không phải một cuộc binh biến.

"Bẩm vương gia" một thuộc hạ tiến đến, "Dực Thánh Vương và Vũ Đức Vương đã tiến vào cửa Quảng Phúc theo đúng kế hoạch."

Đông Chinh Vương dẫn quân dưới ánh trăng
Đông Chinh Vương dẫn quân dưới ánh trăng

Đông Chinh Vương gật đầu: "Tốt. Nhớ lệnh ta, không ai được hành động trước khi ta ra hiệu."

"Nhưng Dực Thánh Vương và Vũ Đức Vương..."

"Cứ để họ xông vào trước" Đông Chinh Vương nhếch môi, "Khi hổ với sói cắn xé nhau, cáo chỉ việc đứng nhìn và chờ thời cơ."

THÁI TỬ BIẾT TIN

Bình minh chưa kịp ló dạng, cung điện Thăng Long đã bừng tỉnh trong một không khí khác thường. Hoàng Thái tử Lý Phật Mã từ cửa Tường Phù vào nội điện, bước đi thận trọng như có điều tâm sự. Khi vừa đến điện Càn Nguyên, ông thấy cung nữ và thị vệ chạy tán loạn như đàn ong vỡ tổ.

"Có chuyện gì vậy?" Thái tử hỏi, giọng vẫn trầm tĩnh.

Một thị vệ quỳ xuống, mặt tái nhợt: "Khải bẩm Thái tử, có tin báo Dực Thánh Vương và Vũ Đức Vương đang kéo quân về kinh thành!"

Thái tử Lý Phật Mã đứng lặng một lúc, ánh mắt không hề biến sắc như thể ông đã đoán trước được tin này từ lâu. Sau một hơi thở dài, ông ra lệnh: "Đóng kín các cửa điện. Tăng cường vệ binh gìn giữ cung điện. Chúng ta sẽ phòng bị và đối phó."

Lúc này có một vài bóng người quen thuộc bước tới. Ai mà ngờ được, trong số đó chính là Lý Nhân Nghĩa.

Ta đối với anh em, không phụ bạc chút nào. Nay ba vương làm việc bất nghĩa, quên di mệnh của tiên đế, mưu chiếm ngôi báu, các khanh nghĩ sao?”.

"Thái tử," Lý Nhân Nghĩa cúi đầu thi lễ. "Ba vương đã khởi binh. Đây không còn là lúc để chần chừ nữa. Xin người hạ lệnh xuất quân dẹp yên binh biến."

Lý Phật Mã nhìn ra ngoài mái ngói, nơi những cánh chim đang vụt bay khỏi điện khi nghe tiếng hỗn loạn. Khuôn mặt thái tử hiện lên một nỗi đau khó tả, chính là nỗi đau của người sắp phải đối mặt với việc huynh đệ tương tàn.

"Chiến tranh là thất bại của việc ngoại giao. Ta muốn thử thuyết phục họ trước.". Giọng thái tử trầm xuống: "Họ là chú và các anh em của ta, Nhân Nghĩa, làm sao ta có thể..."

"Anh em với nhau, bên trong có thể hiệp sức bàn mưu, bên ngoài có thể cùng nhau chống giặc," Lý Nhân Nghĩa tiến lên một bước, giọng nói trở nên sắc bén như thanh kiếm vừa rút khỏi vỏ. "Nay ba vương làm phản, thì là anh em hay là kẻ thù? Xin cho bọn thần đánh một trận để quyết được mất."

Thái tử Lý Phật Mã lặng lẽ lắc đầu, ánh mắt chứa đầy tâm sự, nghĩ rằng dẫu sao những người đó cũng là người cùng chung huyết mạch với người và phụ hoàng người. Huyết mạch tương liên có thể dễ dàng cắt bỏ được sao? Lỡ như máu đã đổ, thì không bao giờ có thể thu về.

Ngài vẫn đứng yên tại đó, bàn tay siết chặt thành nắm đấm đến mức trắng bệch. Trong mắt ngài hiện lên nỗi giằng xé giữa tình và lý, giữa những huynh đệ máu mủ và trách nhiệm với giang sơn.

MỖI NGƯỜI MỘT Ý

Trong khi đó, Dực Thánh Vương dẫn đầu một đạo quân tinh nhuệ từng bước tiến về phía cung điện. Ông ta từng được coi là anh hùng chiến trận dưới thời Lý Thái Tổ, giờ đây vẻ mặt lại trở nên u ám như kẻ đang bị đốt cháy bởi tham vọng hoàng quyền.

"Vương gia" một binh lính phóng ngựa tới, quỳ xuống trước mặt ông. "Có tin từ phía tây. Vũ Đức Vương đã xông về phía thái tử, nhưng không hề bắn pháo hiệu như đã hẹn!"

Dực Thánh Vương nhíu mày, ánh mắt chợt loé lên tia nghi ngờ. Họ đã bàn với nhau lúc nào tiến công sẽ bắn pháo hiệu cho bên kia thấy để cùng hợp tác xông vào giết chết thái tử. Vậy mà giờ đây Vũ Đức Vương không nói không rằng đã tấn công trước, ý đồ là gì đã quá rõ ràng.

Bỗng nhiên, tình nghĩa anh em trong lòng ông dường như vụt sáng lên lần cuối, trước khi vĩnh viễn chìm vào bóng tối của sự lạnh lẽo.

"Ra vậy! Vũ Đức Vương muốn độc chiếm công lao, để rồi sau này độc chiếm cả ngai vàng! Lời Tôn Anh nói có sai đâu?" Dực Thánh Vương lẩm bẩm, rồi nhìn quanh đoàn quân của mình. Ông đột nhiên cảm thấy phía trước là sự phản bội, phía sau lại là con sói Đông Chinh Vương đang vồ mồi, ông như người bị kẹp chặt giữa hai phía với một danh dự đã bị hoen ố, tiến không được mà lùi không xong.

"Tiến chậm. Không cần vội vã." - Ông bất ngờ ra lệnh.

Sau đó, ông gọi một tên lính tới, thì thầm điều gì đó vào tai y một cách bí mật. Chỉ biết tên lính cúi đầu vâng lệnh rồi lập tức phóng ngựa đi mất.

Đâu đó trong Long Thành, Đông Chinh Vương đứng trên lầu cao, ngắm nhìn toàn cảnh kinh thành lúc này sắp sửa như bị phá vỡ. Khi nghe tin Vũ Đức Vương đã hành động mà không chờ hiệu lệnh của Dực Thánh Vương, khóe môi ông ta khẽ nhếch lên.

"Ngao Sò đánh nhau, ngư ông đắc lợi" ông ta lẩm bẩm, tay vân vê chuôi kiếm. "Có kẻ muốn làm con thiêu thân rồi, thì cứ để chúng giết nhau trước đã."

QUYẾT ĐOÁN SINH TỬ

Trở lại điện Càn Nguyên, giờ đây đã nghe thấy tiếng binh khí va chạm vang lên từ xa và tiếng người ngựa rầm rập kéo đến. Thế mà trong điện vẫn im phăng phắc. Lý Nhân Nghĩa đành phải tiếp tục thuyết phục:

Thái tử Lý Phật Mã đối mặt loạn tam vương
Thái tử Lý Phật Mã đối mặt loạn tam vương

"Thần nghe rằng muốn mưu xa thì phải quên công gần, giữa đạo công thì phải dứt tình riêng, đó là việc Đường Thái Tông và Chu công Đán bất đắc dĩ phải làm. Nay điện hạ có cho Đường Thái và Chu Công là chăm mưu xa, giữ đạo công chăng? Hay là tham công gần, đắm tình riêng chăng? Điện hạ biết theo dấu cũ của Đường Thái, Chu Công thì đời sau ca tụng công đức còn chưa rỗi, còn rỗi đâu mà chê cười!"

Thái tử mím môi, bàn tay siết chặt. Không gian như ngưng đọng trong giây lát.

"Nói cho ta biết" Thái tử bỗng cất tiếng, giọng đột ngột sắc lạnh, "nếu chặt đứt tình thân vì vương đạo, thì vương đạo ấy còn ý nghĩa gì? Nếu để bảo vệ ngai vàng mà phải hạ sát người thân, thì ngai vàng ấy còn đáng ngồi không?"

Lý Nhân Nghĩa không hề nao núng: "Thái tử trả lời câu của thần trước, ngài muốn làm vua hiền hay chỉ làm một người hiền? Người hiền chỉ biết giữ tâm trong sạch. Vua hiền thì chí phải cao hơn thế, có thể không màng tình riêng mà giữ được cuộc sống yên bình cho muôn dân. Khi phải chọn, Thái tử chọn gì?"

"Đại nhân khéo dùng lời để dồn ta vào chân tường" Thái tử nhắm mắt lại.

"Không phải thần làm khó Thái tử, mà là tính mạng của trăm vạn sinh linh ngoài kia đang cần đến ngài" Lý Nhân Nghĩa đáp lại, vẫn không hạ giọng, "Tiên đế đã chọn ngài, không hẳn vì ngài là người giỏi nhất, mà vì ngài có khả năng làm những việc khó nhất - kể cả việc phải cắt bỏ tình thân trong lúc họ đang ra sức uy hiếp thái tử, cướp mất ngôi vị khuynh đảo triều chính!"

Vừa lúc đó, Vũ Vệ tướng quân Lê Phụng Hiểu bước vào. Lại thêm một bất ngờ cho toàn cuộc và cả những người trong cuộc.

Lý Nhân Nghĩa tiếp tục: "Tiên đế cho rằng điện hạ là người hiền, đủ để được nối chí, tài đủ để làm nổi việc, nên đem thiên hạ phó thác cho điện hạ. Nay giặc đến vây bức cửa cung mà ẩn nhẫn như thế, thì đối với sự phó thác của tiên đế ra sao?"

Thái tử bỗng quay ngoắt lại, nhìn thẳng vào mắt Lý Nhân Nghĩa, ánh mắt bùng lên ngọn lửa mà chưa ai từng thấy: "Ngươi nghĩ ta không biết phụ hoàng đã từng đặt lên vai ta gánh nặng gì sao? Ngươi nghĩ ta ngồi đây trì hoãn, là vì sợ chết hay sợ đổ máu sao?"

Mời bạn xem tiếp phần 9: Vua Lý Thái Tông là ai? Vì sao đối đầu với loạn Tam Vương? phần 9

Nguồn tham khảo: Bàn về sự kiện “loạn tam vương” - TTDN, Loạn Tam Vương

(Mọi chi tiết trong bài đều do mình tưởng tượng thôi nhé ^-^)

Comments

Nơi Trang cập nhật các thông tin giải trí thú vị hài hước về kinh tế xanh, các giải pháp vì môi trường và sự phát triển bền vững ở Việt Nam và trên khắp thế giới