Diễn biến Loạn Tam Vương nhà Lý: bày mưu tính kế phần 5

Loạn Tam Vương là gì? Vạch trần mưu lược và âm mưu của Vũ Đức Vương, Dực Thánh Vương và Đông Chinh Vương trong cuộc chiến giành quyền của thái tử Lý Phật Mã

Mời các bạn xem phần 4 trước khi xem phần 5 nhé: Loạn tam vương: tướng Lê Phụng Hiểu một mình địch cả làng phần 4

Nhận được sách của triều đình phát xuống, cả ba vị vương đều mang trong mình một tâm trạng tồi tệ, có người xé sách rồi buông vài câu oán hờn, kẻ thì thận trọng hơn, chỉ dám than thở ngầm mà mắt thì chưa đọc được chữ nào ra hồn.

Chỉ có duy nhất một kẻ nhẫn nại đọc từng dòng từng chữ trong binh pháp đó rồi cẩn thận suy nghĩ. Đó chính là Vũ Đức Vương. Ông ta đọc xong bèn ngồi bàn với mưu sĩ của mình là vị quan Nhã Văn.

“Ông xem, thái tử đã chiếm được bao nhiêu phần lợi ích trong việc này?”

“Thần nghĩ, thứ nhất, người nói người và Dực Thánh Vương đã từng tiếp cận với Lý Nhân Nghĩa để mời về cùng một phe nhưng không thành, nay thái tử chỉ làm một việc nhỏ mà có thể xây dựng quan hệ với Lý Nhân Nghĩa, đó là điểm sáng của thái tử.” - Mưu sĩ đáp

“Thứ hai thì sao?”

“Ai cũng biết Lê Phụng Hiểu là tướng quân uy danh lừng lẫy, rất có tiếng tăm trong quân đội nhưng không ai mua chuộc được hắn. Nay thái tử lấy cớ là viết lại những lời ông ta nói, vô tình vỗ về trúng vào lòng kiêu hãnh của tướng quân, xem như đã lấy lòng được con người khó tính nhất đó, vậy chẳng phải thắng càng thêm thắng sao?”

Vũ Đức Vương đột nhiên khựng lại, cảm thấy không được vui cho lắm.

“Bệ hạ thông qua thái tử biết được những điều mà Lê Phụng Hiểu suy nghĩ, càng hiểu được trí tuệ của ông ta trong việc dùng binh. Mưu lược trong binh pháp của ông ấy chính bệ hạ còn phải ngưỡng mộ. Nay Thái tử viết lại, vậy thì bệ hạ vừa có thể học hỏi vừa có thể thông qua nó điều khiển người dưới. Bệ hạ lại càng có lợi.” - Văn Nhã lên tiếng.

Vũ Đức Vương quay nhìn ra cửa sổ, cảm thấy những lời này thực sự là khó mà nghe cho lọt tai.

Âm Mưu Quyền Lực: Loạn Tam Vương thời Lý phần 5

Vũ Đức Vương và Nhã Văn Mưu Tính
Vũ Đức Vương và Nhã Văn Mưu Tính

Mưu sĩ không do dự nói tiếp: “Cuối cùng, binh pháp viết ra là để cho những vương tử sắp lãnh binh tham khảo, cũng là góp phần cho thiến thắng chung, vậy thì thái tử vừa được tiếng là thương huynh đệ, vừa có lòng nghĩ cho triều đình xã tắc. Bệ hạ không thể không đồng ý, nước đi này quả là...

“Ông là mưu sĩ của ta sao cứ khen ngợi cho thái tử vậy?” Vũ Đức Vương bất chợt quay lại hỏi.

“Vương gia đừng giận, thần chỉ là nói tốt về thái tử, để ngài càng nhận ra mối nguy của mình trong đó. Thái tử và các vương gia đều có chiến công, xem như ngang hàng, nhưng ngài ấy hiện đang có cái mà tất cả đều thiếu, chính là văn võ phải song toàn.”

Vũ Đức Vương thở dài.

“Mọi người đang dùng âm mưu, nhưng cái thái tử dùng lại là dương mưu và cái này...

“Vậy ông nói đi giờ ta phải đối phó thế nào?”

“Thần cho rằng bây giờ ngài phải đi trước một bước, tiên phát chế nhân, thu phục những người cần thu phục ngay, nếu không một khi ván cờ đã định, người sẽ không còn cách gì để lật ngược tình thế.”

Vũ Đức Vương nhìn ra ngoài trời cao, ngài cảm thấy mọi thứ đang bị dồn nén đến mức nghẹt thở. Nếu có thể, ngài chỉ mong được đánh nhau trực diện một lần để xóa bỏ hết những đợt sóng ngầm của lòng tham đang bóp nghẹt trái tim mình.

BẮT ĐẦU MƯU TÍNH

Một chiều xuân, khi hoa đào rơi đầy sân cung Long Đức, Vũ Đức Vương và Dực Thánh Vương có một cuộc gặp bí mật trong một am nhỏ bên ngoài kinh thành. Họ giờ đây không còn là những người mải miết với chiến công trên chiến trường nữa, mà tập trung hơn vào một trận đánh thầm lặng ở trong kinh thành, nơi được xem là chiến trường gai góc và khó đoán nhất trong bàn cờ chính trị xưa.

“Ngài đã đọc sách của thái tử chưa?” - Vũ Đức Vương chậm rãi hỏi

“Đọc rồi, nếu mà còn viết nữa thì chắc sẽ kể đến phần tiểu sử của chúng ta, rằng đã bị mưu kế của nó hại chết thế nào.” - Dực Thánh Vương hằn học đáp.

"Thái tử được lòng người đã là chuyện của nhiều năm rồi" Vũ Đức Vương thở dài, rót chén trà nóng cho người chú thân thiết "Ta vừa nghe nói, trong lần đi dẹp loạn Chiêm Thành ở trại Bố Chính, người đã tự mình băng bó cho những người lính bị thương, rồi còn chia đều thức ăn cho cả đoàn quân nữa. Ở chiến trường là vậy, về triều lại còn viết sách tranh thủ nhân tâm."

"Xem ra thái tử đang thu phục lòng người còn nhanh hơn cả Thái Tổ năm xưa." Dực Thánh Vương trầm ngâm nói, "Bệ hạ đã dạy con trai thật là quá giỏi."

"Nếu một ngày Thái tử lên ngôi thật" Vũ Đức Vương vân vê chòm râu, "địa vị chúng ta chắc sẽ như thúc nói, là chương cuối cùng trong quyển binh pháp đó, thân thể huynh đệ cuối cùng chỉ là bàn đạp của người ngồi trên ngai rồng, không phải sao?"

Cuộc Gặp Bí Mật của Vũ Đức Vương và Dực Thánh Vương
Cuộc Gặp Bí Mật của Vũ Đức Vương và Dực Thánh Vương

Dực Thánh Vương nhìn ra cửa sổ, nơi có những cánh hoa đào cuối mùa bay lả tả. Trước mặt họ là hoa tàn không báo, hoa rơi không lời. Ngài nhìn thấy cảnh đó thì kiềm lòng không được, cảm thấy máu nóng trong người đang trào dâng:

“Ta thường nghe nói ‘nhân định thắng thiên’, vậy ngài có cách gì không? Chứ tình hình đã nguy cấp lắm rồi, ta cảm thấy nếu còn chậm trễ, không chỉ Lê Phụng Hiểu, Lý Nhân Nghĩa mà cả thiên hạ này sẽ đứng về phe thái tử.”

"Muốn cách thì có, nhưng không dễ đâu," Vũ Đức Vương lắc đầu, "Muốn mưu đại sự, thì trong tay phải nắm binh quyền. Chúng ta đều có uy thế nhất định ở trong quân đội, nhưng vẫn còn dưới một người”

“Ai vậy?”

Vũ Đức Vương đáp: “Lê Phụng Hiểu, ông ấy là thủ lĩnh cấm vệ quân ở trong kinh thành, đi theo bệ hạ từ lúc mới bắt đầu dựng lên cơ đồ. Ta nghĩ chỉ cần ông ấy ngả về phía ai, người đó sẽ có được hai phần ba thiên hạ. Nhưng vấn đề là, Lê Phụng Hiểu là người rất trung nghĩa."

"Lê Phụng Hiểu..." Dực Thánh Vương trầm ngâm, "Đúng là không thể thuyết phục được ông ta. Ông ta chỉ biết một lòng trung thành, không màng đến lợi ích cá nhân. Nhưng ta biết một người" Dực Thánh Vương đột ngột hạ giọng, "Một người có thể lay chuyển Lê Phụng Hiểu."

"Ai?" Vũ Đức Vương tò mò hỏi.

"LÝ NHÂN NGHĨA."

Một phút im lặng.

Dường như để tăng thêm sức mạnh cho lời nói, nên Dực Thánh Vương nhắc lại: “Nếu có ai có thể thuyết phục được Lê Phụng Hiểu, đó chính là Lý Nhân Nghĩa. Họ là bạn đồng môn và là tâm giao ở trên chính trường. Nếu không vì vậy, bệ hạ cũng không xem trọng Nhân nghĩa như thế. Ta theo bệ hạ lâu hơn cháu nên về điều này ta rất rõ"

Vũ Đức Vương lặng người, ánh mắt chợt sáng lên:

"Nếu thúc nói thì, Lý Nhân Nghĩa này đáng để chúng ta đánh cược, nhưng hắn... thâm trầm nhất triều đình. Người mà ngay cả bệ hạ cũng phải kính nể. Chúng ta đã từng gặp con người này rồi và đã thất bại, hoàng thúc nghĩ có cách nào khiến ông ta hồi tâm chuyển ý sao?"

"Không phải hồi tâm chuyển ý, ông ta có theo phe ai bao giờ đâu! Nhưng có điều, võ quan nếu đã trung thành rồi, có cả núi vàng, thậm chí ngai vàng trước mặt cũng không khiến hắn động lòng, nhưng văn nhân thì lại khác”

"Thúc làm thế nào để thuyết phục được Lý Nhân Nghĩa? - Vũ Đức Vương nhanh chóng hỏi.

Dực Thánh Vương lúc này đây mới nở một nụ cười hiếm hoi:

"Ta có cách. Cháu cứ chờ xem"

Vũ Đức Vương chỉ thoáng mỉm cười. Ở trên đời này, đâu phải cái gì cũng chờ đến mình ra tay. Phàm là việc quyền mưu, thì nên cần phải “giết người không thấy máu, thấy máu không anh hùng”

BÓNG ĐÊM TRỖI DẬY

Mùa xuân năm đó, tin Thái Tổ bỗng nhiên mắc bệnh nặng lan khắp kinh thành. Các thái y đều lắc đầu, nói rằng chỉ còn trông vào phép màu của tạo hóa. Triều đình như chìm trong bầu không khí ảm đạm nhất kể từ sau những trận thắng huy hoàng của các thân vương.

Ngọn nến trong đại điện cháy đến mỏi mòn, hắt lên tường hình bóng của ngự y dường như câm lặng đang âm thầm khuất dần sau bức bình phong rồng chầu mây cuộn. Lý Thái Tổ giờ đây nằm trên long sàng, hơi thở mỗi lúc một yếu, đôi mắt nhắm nghiền như thể đã chán chường cuộc đời này. Nếu ngài biết trong triều đình sẽ xảy ra một cuộc tranh giành sau khi ngài khuất núi, liệu ngài nên làm gì bây giờ?

Cung nữ rón rén bước vào, rót một chén thuốc nhỏ màu nâu sẫm cho hoàng thượng dùng. Hương vị đắng ngắt của nó toát lên như chính nỗi lòng của bao người trong cung lúc này, ai nấy cũng đều vô cùng lo lắng và bất an.

"Bệ hạ sẽ... khỏe lại chứ?" - Thái tử Lý Phật Mã cất tiếng hỏi, giọng lạc đi đôi chút vì mệt mỏi sau nhiều đêm thức trắng bên giường phụ hoàng.

Vị thái y già đặt tay lên mạch đập thoi thóp của Thái Tổ, lắc đầu nhẹ: "Thần... đã hết cách. Dược thiện đưa vào cơ thể không còn tác dụng nữa. Bệ hạ như ngọn đèn trước gió, chỉ e..."

Khi những lời ấy vừa cất lên, không biết truyền ra thế nào mà bỗng hóa thành tin đồn, len lỏi qua từng khe cửa, thậm chí vượt qua những bức tường cao của hoàng cung để chạy đến trong phòng những kẻ ngày đêm mơ ước vương quyền. Giấc mơ đó từng chỉ là ảo ảnh xa vời, nay bỗng biến thành điều có thể chạm tới ở ngay trước mắt.

Trong một căn phòng vô cùng bí mật, nơi không ai dám bén mảng, có ba bóng người ngồi quây quần quanh ngọn nến. Dù cửa đóng then cài, họ vẫn cúi đầu thì thầm như sợ rằng ngay cả bức tường cũng có tai.

"Bệ hạ không còn sống được bao lâu nữa." - Dực Thánh Vương, người đầu tiên cất tiếng, bưng chén rượu nhưng không đưa lên môi. Mắt ông ta nhìn vào đáy chén, như thể đọc được vận mệnh đất nước hiện lên trên mặt rượu đang gợn sóng.

"Và rồi thiên hạ này sẽ về tay... Thái tử." - Đông Chinh Vương nói, giọng chất chứa một nỗi cay đắng không che giấu nổi.

Vũ Đức Vương là kẻ vốn dĩ trầm mặc nhất trong ba người, bây giờ chậm rãi xoay xoay chiếc nhẫn ngọc trên tay.

"Chúng ta sẽ không để thái tử cai quản thiên hạ này, chúng ta đã nhịn nhục đủ rồi" - Vũ Đức Vương cất tiếng, âm điệu trầm lắng nhưng đủ để khiến hai người kia lặng thinh - "Nhất là khi chúng ta ai cũng có uy tín trong hoàng tộc và binh quyền trong tay"

Ba vương loạn tam vương
Ba vương loạn tam vương

Đông Chinh Vương khựng lại, cơn men vừa lên bỗng tỉnh hẳn. "Hoàng thúc chớ nói vậy, Thái tử cũng lập được công trạng trên chiến trường rất nhiều cho triều đình chứ không phải chỉ có mình ta."

"Nếu là vậy, sao bệ hạ không để thái tử đi đánh hết đi mà còn nhờ ngài?" - Dực Thánh cười nhẹ một cách bí ẩn.

Đông Chinh Vương trầm ngâm một lát.

Thấy vậy, Dực Thánh Vương nói thêm vào: "Tuy Thái tử cũng lập được vài chiến công, nhưng chưa chắc nhờ tài năng thực sự. Quân lính theo lệnh Bệ hạ nên chiến đấu hăng hái, đám mưu sĩ tướng lĩnh vì muốn lấy lòng thái tử nên hiến kế sách. Còn ngài, ngài được mấy phần lợi thế đó của thái tử? Bởi vậy mới nói, chiến thắng của ngài là do chính bản lĩnh của chính ngài, không dựa vào ai."

Đông Chinh Vương vô cùng cảnh giác: “Hoàng thúc nói với ta mấy lời này, không sợ tai vách mạch rừng sao?”

Ông ta bật cười: “Ta bây giờ đã bị tước binh quyền rồi, ngồi không chỉ chờ được chôn xuống lỗ. Lẽ nào Đông Chinh Vương lại báo cáo với bệ hạ để bắt tội ta những lời này sao?”

Đông Chinh Vương cảm thấy đúng là ông ta không còn uy quyền như trước, cũng không có vẻ sẽ bán đứng mình, nên ngài mới từ từ buông bỏ cảnh giác.

“Cứ cho là thúc thấy ta tài giỏi, nhưng Thái tử thật sự là có điềm báo! Hoàng thúc không nhớ lúc thái tử cầm quân vào nam đánh Chiêm Thành à? Khi đại quân vượt biển đến núi Long Tỵ, có người nói rồng vàng hiện ra trên thuyền ngự, thái tử đi đến đỡ lấy rồng rồi rồng tan biến. Tất cả mọi người đều cho đó là điềm lành thái tử sẽ nối ngôi.”

Dực Thánh Vương bỗng bật cười: “Phật Mã lúc nào cũng có hào quang trên đầu. Nhưng ngài đừng quên, thái tử có được nhiều lời bàn tán và ca tụng như vậy, đều là do năm xưa Đông Chinh Vương ngài và Khai Quốc Vương đã cúi đầu nhường cho hắn đó.”

Cả hai lại rơi vào im lặng. Trong đầu Đông Chinh Vương bấy giờ lại hiện ra những ký ức xa xưa bỗng chốc ùa về. Đó là ngày còn nhỏ, khi Thái tử Phật Mã cao hơn, lớn hơn thì người huynh trưởng này luôn là người ra lệnh trong các trò chơi. "Đông Chinh Vương, ngươi làm tướng địch. Nhân Quốc Vương, ngươi làm quân ta. Ta sẽ là chủ soái..." - Và rồi ngày nào Phật Mã cũng thắng, vì luật chơi do chính cậu ta đặt ra.

Những chuyện như thế chẳng qua chỉ là trò trẻ con, nhưng nó lại được khơi lại trong đúng tình huống oái ăm thế này, càng khiến cho người nghe cảm thấy vô cùng xấu hổ. Xấu hổ vì bản thân đã tình nguyện để cho người ta đè đầu cưỡi cổ từ nhỏ đến lớn mà không hay biết. Dực Thánh Vương đã dùng những kỉ niệm đau thương này để đánh bại Đông Chinh Vương, không cần đao to búa lớn mà vẫn khiến người đối diện chẳng còn đất để dung thân.

“Ngày nhỏ thái tử chẳng qua là lớn hơn ngài và Khai Quốc Vương vài tuổi, bệ hạ cũng thương yêu như nhau. Nhưng cái ngày hôm đó các ngài lại như con rùa rụt cổ, không dám nhút nhích, nên đã để hết cơ hội cho thái tử trổ tài ăn nói trước mặt bệ hạ. Thân là hoàng thúc, ta chỉ thấy tiếc cho các cháu mà thôi.”

Mời bạn xem tiếp phần 6: Con Của Lý Thái Tổ: Cuộc Chiến tranh ngôi Loạn Tam Vương phần 6

Nguồn tham khảo: Bàn về sự kiện “loạn tam vương” - TTDN, Loạn Tam Vương

(Mọi chi tiết trong bài đều do mình tưởng tượng thôi nhé ^-^)

Comments

Nơi Trang cập nhật các thông tin giải trí thú vị hài hước về kinh tế xanh, các giải pháp vì môi trường và sự phát triển bền vững ở Việt Nam và trên khắp thế giới