Thái tử Lý Phật Mã và Âm Mưu Quyền Lực Thời Lý phần 3

Thái tử Lý Phật Mã đối mặt với âm mưu quyền lực thời Lý. Liệu ngài có giữ vững ngai vị trước những toan tính thâm sâu trong loạn tam vương chi biến thời Lý?

Mời các bạn xem phần 2 trước khi xem phần 3 nhé: Lý Thái Tổ và Lý Thái Tông: Khởi đầu của Triều Lý Vững Mạnh phần 2

Dực Thánh Vương vốn ít uống nhưng hôm nay đã uống quá chén, đập mạnh tay xuống bàn:

"Thái tử Phật Mã ra ngoài lại được dân chúng yêu mến quá mức, quần thần cũng chẳng hề quên hắn. Còn ta chỉ là tên tướng già lem luốc máu. Một bên là hương thơm của sách vở, một bên là mùi tanh của chiến trường. Dân tình thích bên nào hơn, ai mà không biết!"

"Xem ra, bệ hạ chúng ta cao minh thật đó" Vũ Đức Vương chậm rãi nói, từng lời như những giọt mưa rơi trên mặt hồ phẳng lặng, "Ngài ấy muốn dưỡng hổ nơi dân gian, rồi để hổ quay lại cắn những kẻ giữ rừng cũ như chúng ta?"

“Ngài nói xem như vậy là hết cho chúng ta rồi phải không?” Dực Thánh Vương hơi nóng giận.

“Có lẽ hoàng thúc đi đánh trận này lâu không ở kinh thành nên có điều chưa biết. Việc nổi tiếng gần đây không hẳn chỉ có chuyện của thái tử. Mà là Đông Chinh Vương cũng bất ngờ lập công trên chiến trường. Tuổi hắn trẻ hơn người, đi sau người, lại giành thắng lợi trước về trước nên triều đình mới quên người đó. Một tam hoàng tử có thể vừa hay thay thế vị trí của hoàng thúc.” - Vũ Đức Vương nói.

“Vậy à, vậy nói đi, ta phải làm gì bây giờ?” - Dực Thánh Vương thất vọng hỏi.

Câu hỏi vừa dứt, một người lính hầu vội vã bước vào báo tin:

"Bẩm các ngài, Thái tử đang trên đường tới! Nghe tin các ngài chiến thắng trở về, người đã rời cung Long Đức để đến chúc mừng."

Cả hai vương gia vội vàng chỉnh trang lại áo mũ. Những lời lẽ phàn nàn nhanh chóng bị gạt sang một bên. Chỉ có điều, hạt giống nghi ngờ một khi đã được gieo xuống thì nó sẽ âm thầm nảy mầm trong bóng tối của lòng người.

Lý Phật Mã bước vào với dáng vẻ đĩnh đạc hơn xưa. Một năm sống ngoài cung đã khiến cậu trở nên rắn rỏi, đôi mắt tinh anh giờ đây đã có thể nhìn thẳng vào những nơi người khác thường né tránh.

"Ta chúc mừng Dực Thánh Vương" cậu nói với giọng trầm ấm, "Bệ hạ rất tự hào về người, chỉ tiếc là trong cung có sứ thần đột xuất nên việc mừng công có hơi chậm trễ.”

“Trong cung có gì mà chậm trễ, chẳng phải thái tử cố tình bày trò cho chiến công của ta bị lẩn khuất sao?”

“Phụ hoàng nhớ đến Dực Thánh Vương nên sai ta đến an ủi hoàng thúc và mời người tham gia yến tiệc mừng công vào sáng mai. Mong người bớt giận” - Thái tử Lý Phật Mã từ tốn đáp.

“Vậy à”

“Dực Thánh Vương chắc không vì chuyện này mà buồn lòng chứ? Ta thì rất ngưỡng mộ người vì người đã dạy ta một điều: sức mạnh đất nước không nằm trong tường thành, mà nằm ở những người sẵn sàng vượt ra ngoài thành để giữ lấy giang sơn."

thái tử lý phật mã Và loạn tam vương chi biến phần 3

Lý thái tông và anh em
Lý thái tông và anh em

Dực Thánh Vương và Vũ Đức Vương nhìn nhau, vẻ bối rối hiện rõ trên mặt. Câu nói của Thái tử vừa là tán dương công lao họ, vừa khéo léo nhắc nhở rằng chính ngài cũng đang làm điều tương tự - vượt ra ngoài thành quách để lo cho dân.

"Thái tử quá khen," Dực Thánh Vương cúi đầu "Thần sẽ đến đó dự, dù sao cũng là tiệc mừng công của thần."

“À ngoài ta ra, còn có Đông Chinh Vương cũng sẽ tới dự với hoàng thúc.”

Ông nghe xong, mặt mày tỏ vẻ không được vui cho lắm. Xem ra bệ hạ đã có điểm tựa mới thì ngày tàn của người hoàng thúc này cũng sắp đến rồi. Ông nhìn ra bầu trời đêm, không thấy trăng không thấy sao, như là tương lai mù mịt của ông trong chính lúc này.

Sau đó, thái tử cáo từ trở về phủ, để lại hai vị vương gia tiếp tục tâm sự. Nhận thấy Dực Thánh Vương có vẻ thất vọng, Vũ Đức Vương mới nói thêm một câu:

“Đông Chinh Vương được mừng công trước ngài, giờ cũng được tham gia dự yến lần nữa sánh ngang với thái tử. Hoàng thúc cũng nên biết phải xử sự thế nào rồi đó. Có lẽ nên lùi một bước, tiến ba bước mới là thượng sách.”

Dực Thánh vương nhắm mắt lại, không nói thêm gì.

KHÔN KHÉO NHƯỜNG BINH

Quyền lực như một gốc cây đại thụ, càng cắm rễ sâu xuống trong bóng tối bao nhiêu, ngọn cây càng vươn cao trên đỉnh vinh quang bấy nhiêu. Nhưng chính từ những góc khuất của rễ cây đó, những mầm mống tham vọng cũng âm thầm nảy nở, chờ ngày bung ra thành trận cuồng phong lay động cả ngai vàng.

Trời chiều nhợt nhạt buông những tia nắng cuối cùng lên nóc hoàng thành thời vua Lý Thái Tổ. Hoàng cung vốn là nơi mà mỗi lời thốt ra đều có thể hộ mệnh cho chủ nhân nó, hoặc có thể khiến cho người nói phải đoản mệnh, bảo sao người quyền cao chức trọng như Dực Thánh Vương cũng phải nơm nớp lo sợ, không dám chơi đùa.

Dực Thánh Vương bấy giờ quỳ giữa điện, bắt đầu nói ra những lời nhà vua muốn nghe nhất từ trước đến nay: "Tâu Bệ hạ, Long Châu vừa bình định được là nhờ phúc đức của Bệ hạ. Thần nghĩ rằng mình cũng đã cầm binh nhiều năm, nay xin được lui về để các vương gia khác cũng có cơ hội chứng tỏ lòng trung thành với Bệ hạ."

Thái Tổ ngồi trên ngai, đôi mắt vẫn ánh lên vẻ tinh anh khiến người ta có thể tưởng tượng được sự thông tuệ đằng sau cái nhìn trầm tĩnh ấy. Người đã chờ câu nói này của người em trai biết bao nhiêu năm, nay mới được nghe thấy. Dù đã xây dựng nên cơ đồ, đã dời đô từ Hoa Lư về Thăng Long, vẫn có những lúc ngài cảm thấy càng là người thân cận thì mình càng không hiểu hết được.

"Khanh muốn tiến cử ai?" - Giọng Lý Thái Tổ vang lên, không cao nhưng đủ oai nghiêm khiến cả điện im lặng như tờ.

"Thần nghĩ Đông Chinh Vương và Nhân Quốc Vương đều có tài kiêm văn võ, đáng được tin dùng."

Trong điện im phăng phắc. Thái Tổ nhấp một ngụm trà, rồi khẽ nghiêng người về phía trước, hành động như bắn ra một mũi tên đang chực lao đi. "Vậy tại sao không phải là Thái tử?"

Dực Thánh Vương và Lý Thái tổ
Dực Thánh Vương và Lý Thái tổ

Đây rồi! Câu hỏi mà Dực Thánh Vương đã chuẩn bị từ trước và cho rằng đó là cái bẫy tinh vi nhất. Ngài phải trả lời thế nào mà không khiến nhà vua nghi ngờ rằng ngài đang hắt hủi con vua? Nhưng mặt khác cũng không thể quá tâng bốc Thái tử mà làm cho kế hoạch của mình đổ bể.

Dực Thánh Vương vẫn không hề tỏ ra cảm xúc gì trên gương mặt. Đó là điều Lý Thái Tổ luôn thích ở người em trai này: dũng cảm nhưng không láo xược, khôn ngoan nhưng không quỷ quyệt, ít nhất là ở vẻ bề ngoài.

"Tâu Bệ hạ" - Dực Thánh Vương khẽ mỉm cười - "Thái tử là ngọn cờ định quốc sau này, là ánh dương của bầu trời Đại Cồ Việt. Thần đâu dám để ngài ấy xông pha giữa trùng trùng nguy nan? Đông Chinh Vương hay Nhân Quốc Vương đều là tôi thần, dẫu có chuyện gì, triều đình cũng chỉ là tổn thất một vương gia. Nhưng nếu Thái tử gặp bất trắc... đó là đại họa cho xã tắc.""

Nhà vua khẽ gật đầu với nụ cười hài lòng thoáng hiện rồi lại biến mất. Hoài nghi của người vẫn còn đó, nhưng đó chỉ là một gợn sóng nhỏ, chưa đủ để tạo thành cơn bão lớn.

"Khanh nói có lý, nhưng ta đã quyết định theo hướng khác. Thái tử đã học văn, giờ phải rèn võ. Ta muốn Thái tử cầm binh đi chinh phạt phương Nam, còn những trận đánh khác sẽ lần lượt giao cho Đông Chinh Vương và Nhân Quốc Vương.”

Dực Thánh Vương hơi bất ngờ, ngài ngước nhìn lên để đoán thánh ý.

“Đã đến lúc con ta phải trải qua rèn luyện nơi chiến trường. Đất nước còn nhiều loạn lạc, e rằng sau này nó có lên ngôi rồi cũng phải đánh dẹp tiếp. Các vương tử khác cũng vậy, không đứa nào được ở mãi trong cung mà trở nên yếu mềm" - Thái Tổ chậm rãi nói.

Dực Thánh Vương hỏi bâng quơ: “Nếu vậy an nguy của thái tử, chắc người đã có sắp xếp rồi”

“Dĩ nhiên, chiến trường ác liệt, thái tử đương nhiên sẽ có các tướng ta phái đi hỗ trợ một phần, các vương khác cũng thế, vậy cũng xem như công bằng.”

Hai chữ công bằng này đến thật là đúng lúc, chứng tỏ trong lòng Thái Tổ vẫn chờ xem thử biểu hiện của các vương tử thế nào rồi còn định đoạt chuyện kế thừa. Nếu người không thiên vị Thái tử, những người khác chắc chắn vẫn còn hy vọng. Tuy rằng kết quả của việc giao lại binh quyền này của Dực Thánh Vương chưa được trọn vẹn, nhưng ít ra ông ta tự tin rằng mình hiểu được thánh ý và biết sẽ nên đi tiếp thế nào.

"Rồi người sẽ thấy, đặt con hổ và con báo cùng một chuồng, chẳng mấy chốc một trong hai sẽ nổi điên lên mà giết chết con còn lại." - Dực Thánh vương nghĩ thầm.

GIEO MẦM TRANH ĐOẠT

Mùa thu năm ấy, gió Bấc đã về sớm hơn thường lệ. Thái tử đã thắng vẻ vang liên tiếp nhiều trận và Đông Chinh Vương cũng vừa trở về kinh thành với chiến thắng rực rỡ trong tay. Thế nhưng vó ngựa còn chưa kịp nguội, tiếng hoan hô còn chưa kịp lắng, Đông Chinh Vương đã được Dực Thánh Vương mời đến tư dinh.

Giữa hương rượu nồng và sắc hoa thơm ngát, Dực Thánh Vương rót đầy chén cho người cháu vừa lập chiến công.

"Tam hoàng tử mời uống. Đây là rượu quý từ phương Bắc rất xứng với chiến công hiển hách của ngài." - Dực Thánh Vương nâng chén, nụ cười rạng rỡ nhưng có gì đó sâu hơn ẩn trong ánh mắt.

Đông Chinh Vương uống cạn chén rượu, nhiệt huyết thế mà lại còn sôi sục trong huyết quản. Nhìn ngài ấy có dáng dấp của một quân cờ tốt trong tương lai như vậy, người đối diện sao lại không tận dụng cho được?

Dực Thánh khẽ gạt tay, ra hiệu cho nô tỳ lui ra. Khi chỉ còn hai người, giọng ông chuyển sang trầm thấp bất ngờ: "Ngài có biết không, Bệ hạ đã thực sự ấn tượng với chiến công của ngài. Xem ra Bệ hạ kỳ vọng ở tam hoàng tử còn nhiều hơn cả ở Thái tử."

 Dực Thánh Vương Đông Chinh Vương bàn kế
 Dực Thánh Vương Đông Chinh Vương bàn kế

Đông Chinh Vương khựng lại, cơn men vừa lên bỗng tỉnh hẳn. "Hoàng thúc chớ nói vậy, Thái tử cũng lập được công trạng trên chiến trường rất nhiều cho triều đình chứ không phải chỉ có mình ta."

"Nếu là vậy, sao bệ hạ không để thái tử đi đánh hết đi mà còn nhờ ngài?" - Dực Thánh cười nhẹ một cách bí ẩn.

Đông Chinh Vương trầm ngâm một lát.

Thấy vậy, Dực Thánh Vương nói thêm vào: "Tuy Thái tử cũng lập được vài chiến công, nhưng chưa chắc nhờ tài năng thực sự. Quân lính theo lệnh Bệ hạ nên chiến đấu hăng hái, đám mưu sĩ tướng lĩnh vì muốn lấy lòng thái tử nên hiến kế sách. Còn ngài, ngài được mấy phần lợi thế đó của thái tử? Bởi vậy mới nói, chiến thắng của ngài là do chính bản lĩnh của chính ngài, không dựa vào ai."

Đông Chinh Vương vô cùng cảnh giác: “Hoàng thúc nói với ta mấy lời này, không sợ tai vách mạch rừng sao?”

Ông ta bật cười: “Ta bây giờ đã bị tước binh quyền rồi, ngồi không chỉ chờ được chôn xuống lỗ. Lẽ nào Đông Chinh Vương lại báo cáo với bệ hạ để bắt tội ta những lời này sao?”

Đông Chinh Vương cảm thấy đúng là ông ta không còn uy quyền như trước, cũng không có vẻ sẽ bán đứng mình, nên ngài mới từ từ buông bỏ cảnh giác.

“Cứ cho là thúc thấy ta tài giỏi, nhưng Thái tử thật sự là có điềm báo! Hoàng thúc không nhớ lúc thái tử cầm quân vào nam đánh Chiêm Thành à? Khi đại quân vượt biển đến núi Long Tỵ, có người nói rồng vàng hiện ra trên thuyền ngự, thái tử đi đến đỡ lấy rồng rồi rồng tan biến. Tất cả mọi người đều cho đó là điềm lành thái tử sẽ nối ngôi.”

Dực Thánh Vương bỗng bật cười: “Phật Mã lúc nào cũng có hào quang trên đầu. Nhưng ngài đừng quên, thái tử có được nhiều lời bàn tán và ca tụng như vậy, đều là do năm xưa Đông Chinh Vương ngài và Khai Quốc Vương đã cúi đầu nhường cho hắn đó.”

Cả hai lại rơi vào im lặng. Trong đầu Đông Chinh Vương bấy giờ lại hiện ra những ký ức xa xưa bỗng chốc ùa về. Đó là ngày còn nhỏ, khi Thái tử Phật Mã cao hơn, lớn hơn thì người huynh trưởng này luôn là người ra lệnh trong các trò chơi. "Đông Chinh Vương, ngươi làm tướng địch. Nhân Quốc Vương, ngươi làm quân ta. Ta sẽ là chủ soái..." - Và rồi ngày nào Phật Mã cũng thắng, vì luật chơi do chính cậu ta đặt ra.

Những chuyện như thế chẳng qua chỉ là trò trẻ con, nhưng nó lại được khơi lại trong đúng tình huống oái ăm thế này, càng khiến cho người nghe cảm thấy vô cùng xấu hổ. Xấu hổ vì bản thân đã tình nguyện để cho người ta đè đầu cưỡi cổ từ nhỏ đến lớn mà không hay biết. Dực Thánh Vương đã dùng những kỉ niệm đau thương này để đánh bại Đông Chinh Vương, không cần đao to búa lớn mà vẫn khiến người đối diện chẳng còn đất để dung thân.

“Ngày nhỏ thái tử chẳng qua là lớn hơn ngài và Khai Quốc Vương vài tuổi, bệ hạ cũng thương yêu như nhau. Nhưng cái ngày hôm đó các ngài lại như con rùa rụt cổ, không dám nhút nhích, nên đã để hết cơ hội cho thái tử trổ tài ăn nói trước mặt bệ hạ. Thân là hoàng thúc, ta chỉ thấy tiếc cho các cháu mà thôi.”

Mời bạn xem tiếp phần 4: Loạn tam vương: tướng Lê Phụng Hiểu một mình địch cả làng phần 4

Nguồn tham khảo: Bàn về sự kiện “loạn tam vương” - TTDN, Loạn Tam Vương

(Mọi chi tiết trong bài đều do mình tưởng tượng thôi nhé ^-^)

Comments

Nơi Trang cập nhật các thông tin giải trí thú vị hài hước về kinh tế xanh, các giải pháp vì môi trường và sự phát triển bền vững ở Việt Nam và trên khắp thế giới